Tổng bộ của Thiên Hoa hội nằm ở phía bắc giữa Phúc Lộc và Chủ Diễn, giáp với
biên giới giữa Đại Việt và Kherme. Nơi đây địa hình hô cùng hiểm trở, dễ thủ
khó công, chính vì vậy mà bao năm qua, triều đình vẫn chưa tiêu diệt tận gốc
được Thiên Hoa hội.
Bên trong nghị sự đường Thiên Hoa hội, một người đàn ông trung niên, thân hình
rắn chắc khỏe mạnh, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt hắn híp lại nhìn vô
cùng âm hiểm. Hắn chính là tổng đà chủ Thiên Hoa hội Mạc Đình Quân, hắn tiếp
nối sự nghiệp phản Lê phục Mạc của ông cha truyền lại đến đời nay. Với thủ
đoạn của mình, hắn đã làm cho Thiên Hoa hội phát triển mạnh mẽ nhất. Xét về
mặt cơ trí hắn cũng là một người thông minh nhưng tính cách đa đoan và âm
hiểm, hắn đã âm thầm nhận viện trợ của Kherme đồng thời gần đây đã câu kết với
người Mông Cổ cùng Đoàn gia. Xét về võ công thì hắn cũng là một thiên tai a,
tuổi chưa tới 40 nhưng đã đạt tới Hư Khí trung kì, gần sánh ngang tam hùng của
Đại Việt, có thể nói hắn có thể đi ngang Đại Việt mà khó gặp đối thủ.
Đứng bên cạnh Mạc Hồng Quân là một 1 cô gái vô cùng xinh đep, khuôn mặt kiều
diễm, ngực tấn công mông phòng thủ, điện nước phải nói là rất sung túc a. Nàng
chính là Thi Huyền phó đà chủ Thiên Hoa hội cũng chính là con nuôi của Mạc
Hồng Quân. Lúc này nàng vô cùng uất ức, vốn dĩ nàng đã không muốn liên minh
với Mông Cổ cùng Đoàn gia nhưng lệnh của phụ thân nàng, nàng không thể làm
khác được.
- Phụ thân, Đoàn Chính Khải vốn dĩ là một tên xảo quyệt, chúng ta khởi nghĩa
như vậy thì người lợi chỉ có Đoàn gia mà thôi.
- Tất cả nằm trong tính toán của ta rồi, con hãy làm theo những gì ta sắp xếp
là được rồi.
- Con quyết không làm theo lời người, người từng dạy con lễ nghĩa, nay chúng
ta lợi dụng dân chúng như vậy còn xứng đáng sao.
“ Bốp” 1 âm thanh chua chát vang lên, Thi Huyền ôm má, mắt nàng hơi ngấn lệ.
Đừng nhìn nàng bên ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng thực chất nội tâm nàng lại
vô cùng tình cảm. Nàng lớn lên trong sự che chở của phụ thân, chưa một lần bị
người đánh. Nhưng nay thì sao, nàng bị chính phụ thân cho 1 cái tát, nổi đau
da thịt chỉ là phụ mà thôi, nổi đau trong tâm hồn mới làm nàng nghèn ngào.
- Phụ thân người đánh con.
Nàng uất ức nghẹn ngào chạy ra ngoài, hôm nay nàng tới muốn nói với phụ thân
dừng việc gây chiến tranh lại. Nàng muốn phục Mạc nhưng không phải theo cách
này, đánh với triều nàng chấp nhận, nhưng lấy dân chúng ra làm con tốt chết
thí nàng không thể nào chấp nhận nổi, chưa nói tới việc vốn nàng đã phản đối
việc liên minh với Mông Cổ cùng Đoàn gia, đó chẳng khác nào hành động cõng rắn
cắn gà nhà cả.
Thi Huyền liền trốn ra khỏi tổng hội, nàng lên ngựa đi thẳng tới Phúc Lộc
thành, nàng muốn dừng cuộc chiến này lại.
………
Đoàn quân trở lương thực sau 4 ngày đường cuối cùng cũng tiến tới phía bắc
Phúc Lộc thành hợp quân cùng đại quân của triều đình.
Bên trong doanh trại của tướng quân Phùng Nguyên.
- Ha ha, kế sách của Khôi phó soái thật hay, lần này xem như người đã lập
công lớn cho triều đình rồi.
Văn Trường cười nói với Khôi, kế sách phản kế của Khôi rất tuyệt diệu làm lão
cũng thấy thẹn không bằng. Văn Trường càng nhìn Khôi càng cảm thấy ưng ý, ánh
mắt của lão làm Khôi 1 bên lạnh cả sống lưng, hắn có cảm giác như mẹ vợ đang
nhìn con rể vậy.
- Văn Trường đại nhân quá khen rồi, tất cả đều do may mắn mà thôi.
- Nhị đệ không cần phải khiêm tốn, tài năng của đệ thế nào chẳng lẽ đại ca ta
không biết sao.
Lý Chiêu Thành thành thật trả lời, Khôi chính là người đầu tiên hắn khâm phục,
chính vì vậy hắn luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào nhị đệ của mình.
- Khôi phó soái đúng đã lập công lớn, nhưng đây chỉ là trận đầu mà thôi,
không nên đắc ý quá sớm mà khinh địch.
Phùng Nguyên lên tiếng, lời nói dường như không mấy thiện cảm với Khôi, hắn
vốn là người nhỏ nhen ích kĩ, luôn tự cho mình là đúng, lần này hắn lãnh quân
nhưng thực chất luôn phải nghe theo sự sắp xếp của Văn Trương, nên trong lòng
luôn có 1 sự khó chịu.
- Phùng tướng quân nói rất đúng, điều quan trọng lúc này là phải dẹp yên được
quân phản loạn.
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Khôi đành phải nhẫn nhịn trươc
thái độ của Phùng Nguyên, ai bảo hắn là cấp dưới của ngươi ta a. Nhưng hắn
cũng chỉ nhịn tới 1 giới hạn nhất định thôi, hắn nhường 1 thốn mà lão tiến tới
1 xích thì hắn cũng đành trở mặt mà thôi.
Mọi người liền nhìn lên tấm bản đồ để cùng đưa ra kế hoạch tác chiến.
- Hiện nay mục tiêu đầu tiên của chúng ta sẽ là Phúc Lộc thành sau đó tiến
tới Thạch Thất thành ( Thạch Thất nằm phía nam của Phúc Lộc) . Theo như tình
báo nhận được, Phúc Lộc quân thủ thành chưa tới 3000, nếu chúng ta toàn lực
tấn công hoàn toàn có thể chiếm lại thành trong vài ngày a.
Phùng Nguyên đứng lên nói, hắn là tướng quân chỉ huy cần phải thể hiện được sự
lãnh đạo của mình.
Văn Trường 1 bên cũng không lên tiếng, theo lão chỉ cần nhìn vào tương quan
lực lượng thì quân ta hoàn toàn có thể công được thành.
Khôi nhìn tấm bản đồ, Thạch Thất thành cách Phúc Lộc thành không xa, nếu đại
quân đi liên tục thì chỉ cần 2 ngày là tới nơi. Thạch Thất quân thủ thành
khoảng 2000 nhưng đa phần là quân mới, Thiên Hoa hội chỉ mới tập chung lực
lượng từ các thôn dân các vùng xung quanh mà thôi, họ chưa được huấn luyện tác
chiến cũng như lòng quân chưa bền.
- Phùng tướng quân, nếu chúng ta có thể hạ 2 thành cùng 1 lúc rồi hợp quân
lại tiến tới Chu diễn thành là hợp lý nhất.
- Khôi phó soái không biết rồi, để công được thành thì lực lượng ít nhất phải
gấp đôi, nếu chúng ta chia đôi lực lượng vẫn có thể công thành nhưng tổn thất
sẽ rất lớn a, vì vậy cách này không khả thi.
- Phùng tướng quân, ngươi cấp cho Lý thống soái 2000 binh mã, chúng ta hoàn
toàn có thể đánh hạ được Thạch Thất thành.
- Việc quân không thể nói chơi, ngươi có biết nếu thất bại thì bao nhiêu binh
sĩ chúng ta có thể bỏ mạng không?
Phùng Nguyên khó chịu nhìn Khôi, tên nhãi nhép mắt mũi chưa sạch này mà còn
dám lên giọng với hắn, đúng là ngựa non háu đá mà.
- Vậy ta với Phùng tướng quân làm 1 vụ cá cược thế nào, nếu chúng ta dùng
2000 quân có thể công được Thạch Thất thành mà tổn thất chưa tới 1 nửa thì
tướng quân thua, lúc ấy người phải nhường lại chức thống lĩnh cho Lý thống
soái, còn nếu ta thua, Khôi này nguyện lấy đầu mình để xin lỗi các huynh đệ đã
ngã xuống.
Khôi đứng lên nói những lời đánh thép, khuôn mặt hắn toát lên vẻ tự tịn lạ
thường làm cho Lý Chiêu Thành cùng Văn Trường định đứng ra ngăn cản nhưng lại
thôi.
- Được ta chấp nhận, chúng ta cùng viết quân lệnh.
- Được.
Phùng Nguyên chấp nhận lời thách đấu, hắn không tin Khôi có thể dùng 2000
quân, số quân thậm chí còn ít hơn quân thủ thành 1 chút lại có thể công hạ
được thành, ván cược này xem như hắn thắng chắc rồi, đến lúc ấy cái gai trong
mắt hắn cũng được loại bỏ a.
Cuộc cá cược này sẽ ra sao, mời các bạn đón đọc ở các chương tiếp theo. Ka ka.
Ta tranh thủ viết thêm 1 chương vì 3 NP của bac lietcuongbaquoc, cảm ơn các
bác đã ủng hộ truyện của mình, xin để lại 1 like, 10* cũng như comment để mình
biết các bạn còn theo dõi truyện và tiếp thêm động lực để mình viết hết bộ
truyện này. Thanks all