54:


Khôi đứng lên, mọi ánh nhìn đều dõi theo hắn, 1 lần nửa hắn lại vang danh khắp
Hà Thành a, hắn sắp trở thành trung tâm của sâu bít rồi.

- Xin mời Khôi công tử trả lời.

“ A hi hi” Nguyệt Nga trong lòng cười thầm, đúng như trong suy nghĩ của nàng,
hắn lại không làm cho nàng thất vọng.

Khôi đưa tay gãi gãi đầu.

- Xin lỗi mọi người, ta phải đi vệ sinh 1 chút.

- Oh.

Mọi người đều ngã rạp như chuối gặp bão,còn Nguyệt Nga nàng muốn khóc a.

Khôi do uống nhiều trà quá, nên hắn không nhịn được, hắn cũng muốn trả lời
nhanh lắm chứ bộ. Bên ngoài khoang thuyền.

- Chà thật là sảng khoái.

…………..

- Chúng ta tới Hà Thành, tham gia lần này chỉ là góp vui mà thôi, chúng ta
vẫn còn đại sự để làm.

Khôi do thính giác nhạy bén của mình, hắn liền nghe được tiếng nói chuyện của
mấy tên lúc nãy. Bọn hắn cũng không phải sĩ tử bình thường, mà là thiếu gia
của các gia tộc phía nam Đại Việt, lần này tới Hà Thành là để liên kết với
Đoàn gia làm đại sự.

- Nhưng ta vẫn thấy ức trong lòng.

Tên Viêm Tử Cung liền lên tiếng, đường đường là đại thiếu gia gia tộc Tử Cung
đứng đầu Việt Thương lại phải chịu ấm ức như vậy sao hắn chịu được, hổ xuống
đồng bằng bị chó bắt nạt mà.

- Như vậy đi, tí nửa xuống thuyền, chúng ta thuê người cho hắn 1 bài học là
được.

- Được, không cần ra tay nặng đâu, chặt 4 chi của hắn là được rồi.

Đám người bàn bạc với nhau mà không biết rằng Khôi đã nghe hết câu chuyện a.

- Hừ lại dám hại ta à, tạm thời tha cho các ngươi, ta cần có người thử loại
độc dược ta mới chế tạo. hehe

Mặt Khôi liền trở nên âm hiểm, hắn để bọn hắn sống là để bít thêm bí mật mà
thôi. Hắn mà đã ra tay thì mấy tên này đã trở thành cái xác không hồn rồi.

Trở lại vào trong khoang thuyền, cũng rất may cho Khôi là chưa ai trả lời được
câu hỏi.

- Xem ra vẫn chưa qua muộn, ta muốn trả lời câu hỏi của Nguyệt Nga tiểu thư.

Câu hỏi của Nguyệt Nga nói khó thì không khó, dễ thì không dễ, đòi hỏi phải
vận dụng sự nhanh trí phát hiện ra điểm mấu chốt mà thôi.

- Về câu thứ nhất, vốn dĩ trên thuyền chỉ có 2 người mà thôi, ba của thằng da
đen và ba của thằng da trắng.

- Khôi công tử trả lời chính xác a.

Nguyệt Nga liền lên tiếng, câu hỏi của nàng chỉ cần người đủ nhạy bén nhận ra
khe hở trong câu đố là có thể trả lời mà thôi.

Đám người như vỡ mộng, có thế mà bọn họ không nghĩ ra, câu hỏi tưởng trừng đơn
giản lại làm khó bọn họ lâu như vậy. Một người liền đứng lên.

- Vậy còn câu đố thứ 2, xin Khôi công tử giáp đáp.

- Về còn câu đố thứ 2, khi diện kiến vua ta chỉ cần nói câu “ tôi sẽ bị treo
cổ”.

Mọi người khó hiểu nhìn hắn, xem ra họ vẫn chưa hiểu ra nguyên nhân của vẫn
đề. Khôi lại tiếp tục.

- Nếu nói câu này là thật thì hắn sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem hắn chém đầu
thì câu “tôi sẽ bị treo cổ” sẽ trở thành câu nói dối, nếu là câu nói dối hắn
sẽ bị đem đi treo cổ, nhưng nếu đêm treo cổ lại sẽ trở thành câu nói thật a…
bla… bla. Vậy hắn sẽ được sống.

- Oh. Hóa ra là như vậy

Nguyệt Nga gập đầu đồng ý.

- Khôi công tử đã dành chiến thắng cuối cùng, vậy người cùng Nguyệt Nga quản
lý quỷ từ thiện.

Buổi yến tiệc tiếp tục diễn ra, mọi người cùng quên góp ủng hộ, đa phần tới
buổi tiệc này đều là con cháu gia tộc, nên tiền cũng không thiếu a.

Kết thúc buôi Yến tiệc, thuyền hoa cập bến, mọi người rời bước với tâm trạng
thoại mái, chỉ trừ 1 số người mà thôi.

Khôi dạo bước trở về, đi qua một đoạn đường vắng bất ngờ có 8 9 tên to con
đứng ra chặn đường hắn.

- Đường này…. Đường này… ê mày đường này sao nhỉ?

Tên đầu lình quay sang hỏi tên bên cạnh.

- Ngưu ca, đường này do ta mở, cây này do ta trồng.

- À đúng rồi, đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây thì
phải nộp 1 lượng, a không 2 3 4 lượng….

Tên Ngưu ca này xòe hết bàn tay ra đếm làm Khôi đứng một bên sốt hết cả ruột.
Chưa lần nào mà hắn thấy người bị cướp lại mong bị cướp nhanh nhanh như hắn.

- Này chung mày là cướp hả?

- Đúng đúng chúng ta là cướp, nhanh nhanh đưa tiền ra đây.

Khôi giả vờ rụn sợ.

- Cướp a, bố mày sợ quá cơ.

Đam cướp đắc ý, bặn hắn vốn dĩ là lưu manh ở ngoài thành, được người thuê tới
để dạy dổ Khôi 1 bài học. Việc nhẹ lương cao, khi thấy Khôi bọn hắn đã tự tin
có tiền trong túi. Mấy tên lao tới định tẫn cho Khôi 1 trận.

Thấy đám người lao tới, Khôi đang định ra tay thì 1 giọng nói trong trẻo vang
lên.

- Giữa ban ngày mà muốn ăn cướp sao, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à.

Hồng Hạnh đang trở về Phủ thì gặp đám lưu manh đang chặn đường Khôi, tính đại
hiệp nổi lên, nàng liền lao tới. Khôi đang định lên tiếng thì bị nàng quát.

- Còn ngươi nửa, chân yếu tay mềm thì dẹp sang một bên, để bọn họ ta xử lý.

- Ec…

Khôi chấm hết, mỹ nữ cứu anh hùng là có thật a.

Hồng Hạnh lào về phái trước, tay đấm chân đá, chẳng mấy chốc đám lưu manh nằm
hết trên đường. Bọn hắn chỉ học được 3 võ mèo cào mà thôi, gặp cao thủ như
nàng thì chỉ có nằm chờ chết.

- Còn không mau cút đi, đợi ta dải hết lên nha môn sao?

Đám Hùng Ngưu liền bò dậy bỏ chạy. Khôi nhíu mày định đuổi theo thì Hồng Hạnh
cản lại.

- Hừ, ngươi định đi đâu, ta cứu ngươi mà 1 câu cảm ơn cũng không có sao?

- Tự người nhảy ra đòi đánh đánh giết giết đấy chứ, ta đâu có nhờ đâu.

- Ngươi… ngươi.

Hồng Hạnh bí lời, đúng là hắn đâu có nhờ nàng giúp, nhưng mà không có nàng thì
hắn đã bị te tua rồi.

- Ngươi là cái đồ lấy oán trả ơn, biết thế ta để bọn chúng hành hạ ngươi cho
tới chết.

- Ta cũng mong được như thế đây.

Khôi nói xong câu liền bỏ đi, để lại Hồng Hạnh đang đứng dậm chân tức giận.
Hắn không thể để con mồi chạy thoát a, hắn cần phải moi thông tin và không chế
đám thiếu gia gia tộc này để thực hiện kế hoạch của mình.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #54