53:


Một 1 tên trong đám người đi ra, hắn nhìn hàng cây bên bờ Hoàn Kiếm, tay đung
đưa cây quạt khẽ nhâm.

- Bách thuý tùng thương hàm ca ngũ phúc.

Hắn vừa rứt câu, Khôi liền đáp.

- Xuân vinh huyên mậu đồng chúc bách linh.

(Bách biếc, tùng xanh ngợi ca năm phúc.

Xuân tươi, huyên rậm, cùng chúc trăm tròn.)

Một tên đứng bên cạnh liền ra liên đối.

- Nãi vũ nãi văn nãi thọ.

- Như mai như trúc như tùng.

(Là vũ, là văn, là thọ.

Như mai, như trúc, như tùng.)

Lại tiếp tục một tên nửa, bọn hắn thi nhau xa luân chiến, 3 đánh 1 không chột
cũng què huống j là 6 đánh một. Chỉ tiếc cho bọn hắn là gặp phải Khôi mà thôi,
Khôi liên tục đối lại 6 người, vế đối nào cũng chuần chỉnh mà chưa tới 1s suy
nghĩ, làm cho tâm chí đám người suy sụp.

“ Hừ giờ mới tới lượt ta”. Này giờ hắn chỉ làm cho đám sĩ tử này mất hi vọng
mà thôi, còn bây giờ mới chính thức tuyệt vọng. Khôi tiến lên nhìn đám người.

- Bây giờ đến lượt ta ra liên đối, nếu ta uống hết 1 li trà, các ngươi đối
được thì ta thua, còn nếu các ngươi không đối được, thì rất tiếc con cẩu nhà
ta còn thông minh hơn các ngươi nhiều.

5 6 tên xanh hết mặt mũi, cả đám liên hợp lại mà không thắng được Khôi, thì
bọn hắn làm j còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ.

Nãy giờ đám người thì nhau đối câu, thu hút được rất nhiều ánh mắt của mọi
người xung quanh, đám người xôn xao bàn tán.

- 6 người lại đối không lại 1 người, thật mất mặt quá đi.

- Uhm, ta mà như bọn họ chắc nhảy từ trên giường xuống đất tự tử quá.

- Còn ta tìm miếng đậu hủ đập đầu chết cho xong.

- …….

- ……

Nguyệt Nga một bên lo lắng nhìn lang quân của mình, tất cả là thiếu xót của
nàng a, nàng không ngờ đám sĩ tử này lại mặt dày tới vậy, 6 7 người lại đi đấu
với 1 người.

- Nguyệt Nga tỷ, sao tỷ lo lắng quá vậy.

Hồng Hạnh đứng 1 bên thấy sắc mặt Nguyệt Nga không tốt liên quan tâm nói. Nàng
nãy giờ đứng trên cũng quan sát đám người Khôi, nàng rất khinh bỉ hành động
của đám sĩ tử này, không phải Nguyệt Nga 1 bên can ngăn, nàng đã lao xuống bảo
vệ công lý rồi.

- Ta không sao.

Nguyệt Nga vội vàng dấu đi cảm xúc của mình. Hồng Hạnh thấy nàng khí sắc tốt
hơn liền quay lại nói.

- Đám sĩ tử này thật mất mặt quá đi, nhiều người như vậy lại đấu 1 người, mà
vị công từ này cũng thật là tuyệt, nhiều người ra liên đối như vậy mà vẫn thản
nhiên ung dung, xem ra không phải là tầm thường a.

- ừm, hắn không hề tầm thường.

Nguyệt Nga nở nụ cười, người như thế mới xứng đáng với nàng, mới đáng để nàng
trao chọn tình cảm.

Khôi nhìn đám người, đến lượt hắn đưa ra liên đối, khẽ đưa tay rót cho mình
chén trà hắn khẽ ngâm.

- Phiêu hương suy quế tử hỉ viên kiều đắc lộ vạn lí cửu tiêu ưng tỵ dực.

Khôi ngồi xuống đưa tay cầm chén trà lên.

- Thời gian ta uống 1 chén trà thối đó, ta không có nhiều thời gian với các
ngươi.

Hắn cầm chén trà đưa lên miệng. Ừng Ực. đặt chén trà xuống bàn hắn lên tiếng.

- Thời gian đã hết rồi, các ngươi đã ra được liên đối chưa.?

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn người. Đúng là bò uống Philatop mà.

- Cái éo j vậy, còn chưa tới 2s là sao.

- Ta đã ra luật như vậy rồi, các ngươi cũng đã đồng ý, nếu không ra được vế
đối thì xin lỗi ta không tiễn.

- Hừ ai biết ngươi ăn cắp được ở đâu, nếu trong 1 chén trà ngươi có thể đưa
ra được vế đối thì chúng ta mới chấp nhận thua.

- Không cần tới 1 chén trà đâu, đó chỉ là thời gian cho các ngươi thôi, còn
với ta lại ở 1 đẳng cấp khác rồi.

Khôi hừ mũi, đối với loại người như thế này, hắn cũng không cần cho họ mặt
mũi. Đưa tay ra sau hắn khẽ ngâm.

- Cử án tiễn lan tôn khoái tú các thôi trang nhất đường tam đại khánh tề my.

(Hương bay giục con quế, mừng đường quan nhẹ bước, muôn dặm chín tầng cùng sát
cánh.

Tiệc đặt mừng cháu lan, sướng gác cao áo đẹp, ba đời một cửa chúc ngang mày.)

- Giờ thì các ngươi cút được rồi chứ.

- Ngươi hãy đợi đấy, chúng ta đi.

Tên cầm đầu liền phủi tay, mấy tên còn lại đều theo hắn đi ra khoang thuyền,
bọn hắn nào còn mặt mũi ở lại bên trong nửa.

Qua phần thi này chỉ còn 10 ngươi ở lại mà thôi, 10 người tiến về phía trước
để chuẩn bị bước vào vòng 3 của cuộc thi này.

- Xin chúc mừng 10 vị công tử, để không phải mất thời gian của mọi người,
phần thi thứ 3 này Nguyệt Nga sẽ đưa ra 2 câu đố, nếu vị công tử nào trả lời
được thì sẽ dành chiến thắng.

Nguyệt Nga nhìn quay lại nhìn Hồng Hạnh, Hồng Hạnh liền cầm 10 tấm lụa lên đưa
cho mọi người, bên trong có ghi 2 câu đố của Nguyệt Nga. Khi đi qua Khôi nàng
còn đưa ngón tay cái lên.

- Ngươi làm tốt lắm, bản tiểu thư xem trọng ngươi.

“ Cái lè gì thốn?”, câu nói đầy ám muội a,

- Không được, ta là người đã có vợ, Khôi ơi ngươi phải vững vàng lên.

- Ôi không được rồi, nhìn nàng ngon quá, chỉ trách ta có hai ưu điểm sửa mãi
không được, là ta quá đẹp trai và quá nhiều tiền mà thôi.

Khôi một bên yy tự sướng, quên cả việc xem câu hỏi.

- Ngươi đang nghĩ j thế, còn không mau xem câu hỏi.

Hồng Hạnh đứng một bên, thấy Khôi mặt đơ ra, nàng chỉ mới động viên hắn 1 câu
thôi mà, có nhất thiết phải chảy nước miếng ướt cả tấm lụa câu hỏi vậy không?

Đựt mạch yy Khôi mới hoàn hồn, xem ra dạo này hắn có vấn đề a, cứ thấy gái đẹp
là không chịu được, thế có chết không chứ. Khôi vội đem tấm lụa mở ra, để tên
khác trả lời trước thì hắn chỉ còn nước cắt tóc đi tu. Bên trong tấm lụa có
ghi đâu đố.

“ Có chiếc thuyền tối đa là chỉ chở được hai người, nếu thêm người thứ 3 sẽ bị
chìm ngay lập tức. Hỏi tại sai người ta trông thấy trên thuyền có ba thằng da
đen và ba thằng da trắng ngồi trên thuyền mà không bị chìm?

Ở một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói 1 câu.
Nếu câu nói thật thì sẽ bi chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặ
được nhà vua của xứ đó ta phải nói như thế nào?”

Đọc xong câu hỏi Khôi liền mỉm cười, hắn nhìn Nguyệt Nga hôn gió nàng 1 cái
rồi đứng lên.

Bác nào yêu quý thì cho 1 Nguyệt Phiếu đi, không cần nhiều đâu, cho mình có
động lực viết chuyện, chứ thức khuya viết truyện mà không ai ủng hộ cũng tủi.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #53