- E hèm, xin lỗi tất cả mọi người, Nguyệt Nga tiểu thư đang cầm bài viết của
tại hạ, nhưng hết mực nên tại hạ chưa viết được hoàn chỉnh, nên xin phép được
tự mình đọc ra bài thơ.
Khôi đứng dậy, nháy mắt 1 cái về phía Nguyệt Nga rồi nói với tất cả mọi người.
Nguyệt Nga 1 bên cũng thở phào nhẹ nhõm, trong tâm như trút được gánh nặng, “
Hừ huynh xem, lần nào cũng làm cho người khác phải lo lắng”.
Khôi nhìn ra cửa thuyền, ánh mắt trở nên suy tư rất có hồn, hắn khẽ ngâm.
Mỹ nhân tại thời hoa mãn đường
Mỹ nhân khứ hậu dư không sang
Sàng trung tú bị quyển bất tẩm
Chi kim tam tải văn dư hương
Hương diệc cánh bất diệc
Nhân diệc cánh bất lai
Tương tư hoàng diệp tận
Bạch lộ thấp thanh đài
(Người đẹp còn đây nhà đầy bông
Người đẹp đi rồi giường bỏ không
Trên giường chăn nệm không ai ngủ
Nay đã ba năm hương còn nồng
Hương không bay đi mất
Người xa không trở về
Nhớ nhau lá vàng rụng
Rêu xanh ướt não nề)
Bài thơ đem đến sự buồn thương nhớ nhung ra riết, các sĩ tử như trầm tư trong
ý thơ. Nguyệt Nga cũng rất xúc động, ở trên thuyền có lẽ chỉ có 2 người không
bị bài thơ của Khôi làm ảnh hưởng mà thôi. Trần Thái một bên mắt liếc đông tây
ngắm các thiếu nữ, thơ đối với hắn chỉ là vào tai này ra tai kia mà thôi,
không đọng lại được ít j trong đầu cả. Còn 1 người nửa là Hồng Hạnh, nàng đứng
bên cạnh Nguyệt Nga chỉ thấy thơ Khôi hay hay có vần , chứ tuổi đang hồn nhiên
ngây thơ, nên không suy nghĩ nhiều về những chuyện bi thương.
- Mọi người thấy bài thơ của tại hạ như thế nào?
Khôi một bên đánh thức mọi người, hắn rất sốt ruột a, cứ đứng nguyên thế này
thì lúc nào hắn mới được ngồi, mõi chân chết đi được rồi.
- Thơ hay, thơ hay.
Mọi người như tỉnh mộng, bàn luận xôn xao với nhau. Nhiều người nhìn Khôi với
ánh thù địch, hắn chính là mầm mống tai họa cần phải bị diệt trừ a. Đám sĩ tử
tới từ Việt Thương, Cửu Đức, Hoài Hoan ở từ phía nam xa xôi tới đây, bọn chúng
không thể cứ để Khôi dành hết như vậy được, đám người liền nháy mắt với nhau.
Nguyệt Nga cũng bừng tĩnh, Khôi làm nàng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác a,
hắn võ công cao cường, tài học hơn người làm nàng như say mê. Nhưng một mối
bất an nổi lên trong lòng nàng, hắn tài hoa lại phong lưu như vậy, chắc chắn
sẽ có nhiều thiếu nữ xinh đẹp phải lòng hắn, chẳng phải Trần tiểu thư nổi
tiếng lạnh lùng cũng là người của hắn sao? Nhưng rồi nàng liền gạt bỏ, đàn ông
5 thê 7 thiếp là chuyện bình thường, chỉ cần hắn có nàng mà thôi.
- Bài thơ của Khôi công tử rất hay, người đã thông qua vong này a.
Ở chốn đông ngời nên nàng cũng không dám xưng hô thân mật với hắn. Nhưng ở đây
cũng không ít tài tử Hà Thành nhận ra Khôi, xem ra bọn hắn không còn cơ hội.
Tài học của Khôi đã nổi tiếng khắp Hà Thành, thậm trí những bài thơ của hắn đã
được chép thành sách, biết bao thiếu nữ mua thơ của hắn về thẩm du à quên về
xuân mộng về bạch mã hoàng tử a.
Qua vòng một số người đã bị loại không ít, chỉ còn lại khoảng 50 người đứng
phía trên mà thôi. Vòng thi thứ hai sẽ là đối thơ, mọi người sẽ lần lượt tự
tìm đối thủ cho mình, hai người sẽ đối thơ với nhau tìm ra người vào vòng
trong.
Một tên sĩ tử Việt Thương nháy mắt với đám phía sau làm động tác cắt cổ rồi đi
tới phía Khôi.
- Chúng mày hãy xem tao xử đẹp thằng này.
Hắn đi lại chào Khôi.
- Tại hạ Viêm Tử Cung xin được thử sức của huynh đài.
Khôi đang uống ngụm trà thì phun ra gần hết, hắn ho sặc sụa.
- Cái j vậy Viêm Tử Cung, chắc mẹ hắn ngày xưa khi sinh ra hắn đã bị Viêm Tử
Cung giai đoạn cuối a, đúng là thất sách, thất sách.
Nhìn Khôi như vậy, Viêm Tử Cung còn tưởng nhầm là Khôi sợ hắn, hắn cười đắc ý
rồi quay lại ra dấu thầm với đám người phía sau.
- Tên này chỉ thường thôi, chúng mày hãy nhìn tao hành nó.
Khôi lấy lại được bình tĩnh nhìn tên Viêm Tử Cung.
- Tại hạ Lê Khôi xin được Tử Cung công tử chỉ giáo.
Viêm Tử Cung nhìn Khôi rồi hắn trầm ngâm suy nghĩ liên đối.
- Hoa triêu nhật noãn thanh loan vũ
Khôi không cần đến 1 giây suy nghĩ hắn khẽ ngâm.
Liễu nhứ phong hòa tử yến phi.
(Sớm hoa ngày ấm loan xanh múa.
Liễu bông gió thuận én biếc bay.)
Viêm Tử Cung nhìn liên đối của mình bị đối rễ ràng thì thầm toát mồ hôi mông.
Hắn vò đầu rứt tai tiếp tục ra liên đối.
- Độ hoa triêu thích phùng hoa chúc
- Bằng nguyệt lão thí bộ nguyệt cung.
(Độ hoa sớm đúng giờ hoa đuốc.
Nguyệt lão se sánh bước cung trăng.)
Lại chưa tới 1s , Viêm Tử Cung còn chưa kịp lau mồ hồi thì Khôi đã đối xong
liên đối của hắn, bị đưa về thế bí, hắn quay lại nhìn đám bạn với ánh mắt đáng
thương.
- Chu mi ngao, heo mi.
Ung Thư Tử Cung thấy đại ca của mình như vậy liền tiến tới giải nguy, vòng này
là tự tìm đối thủ của mình a, hắn cũng không sợ phạm quy.
- Huỳnh đài tài học hơn người, tại hạ là người dòng họ Tử Cung, Ung Thư Tử
Cung xin được lãnh giáo.
Khôi tí nửa thì ngất, dòng họ nhà này quá ghê à nha. “ Có thể là dương thịnh
âm suy nên mới đặt tên như vậy, chắc chắn là như vậy rồi”. Khôi tự đưa ra
nguyên nhân để mình khỏi bị sốc, hắn nhìn 2 tên họ Tử Cung này liền gật đầu.
- Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh vậy.
Tên nhị đệ Ung Thư này thông minh hắn đại ca của hắn, nhìn Khôi đối đáp nhanh
như vậy chắc chắn không phải loại xoàng, hắn liền tập trung 200% công lực.
- Hoa nguyệt tân trang nghi học liễu
Khôi nhìn tên Ung Thư này thầm gật đầu, tên này tuy vẫn đáng ghét nhưng tài
học lại hơn hắn tên kia a. Hắn đưa tách trà lên làm 1 ngụm lớn rồi khẽ đáp.
- Vân song hảo hữu tảo tài lan.
(Trăng hoa vẻ mới nên tìm liễu.
Cỏ thơm bạn tốt sớm trồng lan. )
“ Kinh dị quá” Ung Thư Tử Cung tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị Khôi dọa
sợ, thời gian chị uống một ngụm trà mà Khôi đã đưa ra được vế đối, lại còn rất
chuẩn nửa chứ sao hắn không khiếp sợ.
- Xem ra phải xử dụng luân xa chiến mà thôi.
Hắn tiếp tục quay lại nháy mắt, lần này không phải 1 mà 5 6 người cùng đi tới
phía Khôi. Bọn hắn đều là sĩ tử Việt Thương, Cửu Đức và Hoài Hoan tới để cầu
may chiếm được phương tâm của Nguyệt Nga a.
“ hừ định lấy thịt đè người sao? Bổn đại gia ta đâu có sợ bố con thằng nào”.
Khôi nhìn đám người đi lại nhưng chân không run, lòng không sờn, quyết giữ
vựng trận địa.
- Huynh đài quả nhiên tài giỏi, thật ngưỡng mộ, chúng ta rất có tinh thần học
hỏi, nhìn thấy cao thủ là chân tay ngứa ngáy nên muốn đến đây mong được huynh
đài chỉ giáo.
“ Nói * là đến gây chuyện đi, còn bày đặt. Đúng là kĩ nữ còn thờ chinh tiết.
Ta phi phi vào mặt các ngươi.” Khôi khá là có ác cảm với tụi này, đã vô sĩ lại
còn giả vờ thanh cao. Nhìn mấy tên đầu trộm đuôi cướp còn thuận mắt hơn. Hắn
khẽ hừ lạnh.
- Chỉ giáo thì không dám, văn thơ tài hạ kém lắm, ở nhà chỉ chỉ giáo được mấy
con cẩu mà thôi.
Mấy tên đi tới mặt đổ bừng vị tức giận, bọn hắn nhìn Khôi như muốn ăn tươi
nuốt sống hắn vậy. “ Hừ để xem mày còn oai phong được đến lúc nào”.