Khôi bế Văn Quỳnh vào trong căn nhà hoang, lúc này sinh cơ Văn Quỳnh cực kì
yếu ớt. Hắn chỉ là một người bình thường, không có luyện qua nội công nên
không thể dùng chân khí ngăn lại vết thương. Vết thương xuyên qua ngực, lại bị
mất máu quá nhiều, nhờ ý chí kiên cường hắn mới có thể trụ được tới bây giờ.
Khôi nhanh chóng đặt Văn Quỳnh xuống đất, tay cầm thanh đoản đao đưa tới y
phục Văn Quỳnh. Hắn cần phải xử lý vết thương a.
- Xoạt
Y phục Văn Quỳnh rơi xuống mặt đất để lộ ra làn ra trắng mịn nhưng nhợt nhạt
do mất máu quá nhiều, ngực hắn bây giờ chỉ còn một tấm vải trắng nhuộm đẫm máu
quấn quanh. Khôi không do dự đặt dao xuống, tấm vải còn lại rơi ra ngoài, một
cặp tuyết lê đỏ máu không còn gì ép buộc hiện ra, vậy mà nàng là nữ nhi a.
Mái tóc rối xõa ra, kết hợp với khuôn mặt hoàn mỹ, tuy nhợt nhạt thiếu sức
sống nhưng vẫn toát lên vẽ đẹp kinh diễm của nàng. Nhưng Khôi lúc này nào để ý
nhiều, trong tâm hắn chỉ lo cứu sống nàng mà thôi. Hắn nhẹ nhàng cầm máu rồi
băng bó lại vết thương, cầm lấy tay nàng hắn vội vàng truyền số chân khí ít ỏi
của hắn còn lại giúp nàng hồi phục.
1 phút
2 phút
3 phút.
Nàng từ từ mở mắt ra nhìn hắn như muốn khắc sâu vào trong tâm chí vậy.
- Chàng…. Phải…. sống … thật tốt a.
Khôi vội cầm tay nàng, hai hàng lệ của hắn đã rơi xuống.
- Ta không cho phép nàng rời đi, nàng nàng phải ở bên cạnh ta cả đời.
Văn Quỳnh mỉm cười hạnh phúc, mắt nàng dần dần khép lại, hơi thở cũng từ từ
biến mất.
- Khôngggggggggggggggggggggggggg
Khôi hét lớn, khiến cho muôn chim trong khu rừng bay toán loạn, 1 tiếng hét
chứa bao nỗi ưu thương.
Máu từ miệng hắn phụt ra, hắn gục xuống bất tỉnh bên cạnh xác của của nàng.
…………………
Việt Nam, Nội Thành 14/ 12/ 2017 … ( Không muốn liên quan tới chính trị nên
mình đổi tên thành phố, các bác tự hiểu nhé)
Bên trong một tòa nhà lớn, tập đoàn Lidecol – tập đoàn phát triển đô thị Nội
Thành, đang diễn ra 1 cuộc họp quan trọng liên quan đến Dự án xây dựng Trung
tâm thương mại QL 32, tham gia buổi họp có tất cả các thành viên nòng cốt của
tập đoàn. Ngồi ở vị trí trung tâm là một cô gái trẻ, khuôn mặt thanh tú, với
mái tóc dài kết hợp hoàn hảo với đôi mắt kính, điều đặc biệt nàng có đôi mắt
màu xanh da trời rất giống Trần Thanh.
Nàng là Phương Thảo chủ tịch tập đoàn Lideco, điều đáng nói là nàng không
thuộc một gia tộc nào cả, nói đúng hơn nàng đã tự mình thành lập nên cả một
tập đoàn, một người con gái tuổi đời còn rất trẻ lại có thể thành lập nên một
tập đoàn lớn mạnh nhất nhì cả nước, năng lực của nàng phải mạnh tới mức nào?
Mọi người trong phòng họp tuy đều đáng tuổi cha chú nàng, nhưng thái độ lại
rất tôn kính, bọn họ rất khâm phục tài năng lãnh đạo của nàng. 8 năm, chỉ 8
năm từ một Doanh nghiệp xây dựng nhỏ lẻ trở nên lớn mạnh như bây giờ là một
thành tích đáng để họ kính trọng.
- Chủ tịch, đây là bản hồ sơ công trình cùng bản thanh quyết toán, mời chủ
tịch xem qua.
Một người trẻ tuổi đi lên đưa tập hồ sơ cho nàng, hắn chính là Duy Bình giám
đốc bên bộ phận thi công công trình, tuổi đời hắn còn rất trẻ, nhờ năng lực
của mình mà hắn có thể vươn lên tới vị trí hiện tại. Ngay lần đầu gặp Phương
Thảo, hắn đã bị chính vẻ đẹp của nàng làm cho say mê, khí biết thêm về nàng,
hắn lại rất kinh ngạc, từ đó trở đi hắn luôn luôn cố gắng để có thể rút ngắn
khoảng cách với nàng, hắn luôn tìm mọi cách để chứng minh năng lực của mình để
nhận được thiện cảm từ nàng.
Cầm lấy bản hồ sơ, Phương Thảo mở ra xem. Một lúc sau nàng bỏ tập hồ sơ xuống
gật đầu.
- Bản hồ sơ này Bình tổng làm rất tốt, hiện nay tập đoàn chúng ta đang đẩy
mạnh về công tác xây dựng. Trung tâm thương mại QL 32 này là một công trình
lớn, nếu tiếp nhận được công trình này thì bước tiến trên con đường xây dựng
của chúng ta sẽ được đẩy mạnh. Mong rằng mọi người hãy cố gắng và…
Nàng đang phát biểu ý kiến thì bổng dừng lại, mọi người đều nhìn nàng với ánh
mắt khó hiểu. Phương Thảo cau mày suy nghĩ cái j đó, gương mặt không thoát
khỏi sự lo lắng. Nàng nhanh tróng sắp xếp lại giấy tờ rồi nhìn mọi người.
- Xin lỗi mọi người, tôi có việc gấp, cuộc họp sẽ được rời lại vào một ngày
khác.
Nói xong Phương Thảo vội vàng bước đi, xem ra nàng đang có chuyện rất gấp.
Duy Bình thấy nàng lo lắng và vội vả liền nhanh chân tới sau nàng.
- Phương chủ tịch có chuyện gấp phải không, tôi có thể đưa chủ tịch đi.
Phương Thảo cảm thấy khó chịu, nàng biết Duy Bình rất nhiệt tình giúp đỡ nàng,
nếu là lúc khác nàng có thể đồng ý hoặc từ chối khéo léo, nhưng nàng đang có
việc rất quan trọng, nên từ chối cho qua chuyện.
- Tôi có thể tự mình đi được.
Nàng bước vào thang máy, bỏ lại Duy Bình đằng sau đang ngơ ngáng nhìn theo
bóng dáng của mình.
Phương Thảo bước lên xe, đạp chân ga, chiếc Ferrari 812 Superfast gào lên một
tiếng rồi lao vút vào quốc lộ. Chiếc xe lao đi với vận tốc hơn 100km/h, tốc độ
đáng sợ đối với mỗi con đường ở Việt Nam, nàng băng qua tất cả các đèn đỏ như
hung thần sa lộ vậy, có lẽ sau hôm nay nàng sẽ nhận được rất nhiều biên bản
phạt từ bộ giao thông.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự của nàng, 1 căn biệt thự mang phong cách Châu
Âu, rất sa hoa và sang trọng. Bước vào phòng ngủ của mình, Phương Thảo còn
không kịp cởi giầy ra nửa, nàng đẩy chiếc tủ trang điểm ra ấn vào nút đỏ đằng
sau.
Căn phòng bổng rung chuyển nhẹ, tủ quần áo của Phương Thảo dần dần tách thành
đôi hiện ra một lối đi bé dẫn xuống tầng hầm. Phương Thảo bước xuống dưới tới
gần 1 cánh cửa.
-Bíp bíp xin xác nhận vân tay và mắt.
- Bíp bíp chuẩn khớp, xin mời tiến vào.
Cánh cửa liền mở ra, bên trong có một căn phòng đầy dẫy những thiết bị. Phương
Thảo vội ấn nút, dàn siêu máy tính khổng lồ được khởi động, một không gian 3
chiều được dựng lên. Một màn hình cùng các bàn phím ảo hiện ra trước mặt nàng
rất chân thật. Đây không phải là hình ảnh 3D mà chình là hình ảnh 24D, nơi con
người có thể trực tiếp thao tác mà không cần tiếp xúc với máy tính. Với công
nghệ kĩ thuật hiện nay để làm được như vậy là điều khổng thể.
-
The system has started, please select the program
(hệ thống đã khởi động, xin mời chọn chương trình)
Hàng loạt các trương trình được hiện màn hình, Phương Thảo khẽ đưa tay chỉ vào
“ Kết Nối với con chip”.
- Bạn thật sự muốn kết nối với con chip. Yes or no.
- Yes.
Hàng loạt các con số chạy trên màn hình…..!
- Bíp bíp con chip đã được kết nối qua hệ thống tĩnh xuyên không gian, bạn
muốn khởi động hay không.
- Khởi động.
Phương Thảo không chút do dự khởi động kết nối với con chip, lúc ngồi trong
phòng họp một loạt hình ảnh mơ hồ truyền vào đại não của nàng. Nàng nhìn thấy
hắn, 1 gương mặt hết sức quen thuộc với nàng, rồi nàng bỗng thấy đau nhói khi
nhìn thấy gương mặt hắn lúc ấy, đau thương, căm phẫn rồi gục xuống. Nàng phải
giúp hắn, nàng có thể bất chấp tất cả để giúp hắn.
- Bíp bíp, lượng sóng điện não cung cấp cho con chip hoàn toàn khởi động
không đủ, có thể khởi động 1 phần hoặc ngừng.
Phương Thảo cắn môi, bàn tay nắm chặt.
- Khởi động một phần.
- Bíp bíp hệ thống đang khởi động.
5% 10% 15%...... 99% 100% con chip đã khởi động thành công….
Rất mong được mọi người ủng hộ, truyện có j thiếu sót mong mọi người bỏ qua