49:


Bên trong căn nhà hoang nằm trên núi Tây Vũ, hai bóng người nằm trên mặt đất,
một người con trai trên người đầy những vết thương , trên khóe mắt còn vướng
những giọt lệ. Bên cạnh là một người con gái xinh đẹp, trên môi còn nở nụ
cười, như bông tuyết ngàn nở trong máu vậy, làn da nàng trắng bệch, hơi thở đã
không còn, sinh cơ nàng đã hết a.

Khôi bất tỉnh, hắn không biết rằng trong đại não hắn một con chip bây lâu nay
vẫn bất động lại bắt đầu hoạt động. Những cái chân bé li ti mọc ra xung quanh,
cắm sâu vào trong đại não của hắn.

- Hệ thống năng lực kích hoạt, hệ thống năng lực kích hoạt.

Từ những chân của con chip phóng ra những dòng điện xung lực, đi khắp não bộ
rồi theo theo mạch máu đi khắp cơ thể hắn. Người Khôi bổng phát sáng, hai con
mắt biến thành màu xanh phóng ra 2 chùm sáng, hình ảnh 3D một cô gái xinh đẹp
ăn mặc vô cùng gợi cảm xuất hiện trước mặt hắn.

- Tế bào phù hợp, não bộ phù hợp, xương tủy phù hợp, kết nối với cơ thể thành
công, bắt đầu truyền nguồn sức mạnh vũ trụ.

- Cảnh báo, cảnh báo, cơ thể không thể chấp nhận, cơ thể không thể chấp nhận,
yêu cầu dừng hoạt động, yêu cầu dừng hoạt động.

Ảo ảnh cô gái phát ra những âm thanh máy móc, liên tục cảnh báo. Cơ thể Khôi
lúc này đang lơ lững trên không trung và được bao bọc xung quanh bởi nguồn
năng lượng kì lạ, một nguồn năng lượng thần bí như hố đen của vũ trụ vậy, nó
có thể hút và nghiền nát tất cả mọi vật. Các vết thương trên cơ thể hắn lành
lại một cách nhanh chóng, nhưng lúc này các cơ bắp của hắn phình to, gân xanh
nổi lên khắp nơi trên da thịt như có hiện tượng sắp bạo tạc vậy.

- Cảnh báo cảnh báo, dừng hoạt động dừng hoạt động.

- Hệ thống kích hoạt chế độ an toàn, tự ngắt mọi hoạt động, năng lượng trong
cơ thể sẽ chuyến hóa hành sinh mệnh lực.

Nguồn năng lượng bổng chốc biến mất, cơ thể Khôi từ từ rơi xuống đất, đầu hắn
tựa lên bộ ngực trần trụi của Văn Quỳnh, ảo ảnh cô gái thu lại, con chip trong
đại não hắn một lần nửa trở về trạng thái bất động. Nguồn năng lượng truyền
vào trong người Khôi cũng từ từ biến đổi, từ màu trắng sáng dần dần chuyển hóa
thành màu xanh, một nửa đi vào trong cơ thể hắn, 1 nửa bao bọc xung quanh Văn
Quỳnh.

Điều kì lạ đã xảy ra, vết thương trên ngực Văn Quỳnh nhanh chóng khép lại, làn
da trắng bệch của nàng trở nên hồng háo, khí huyết dần trở lại với nàng.

- Thình thịch, thình thịch…..

Tiếng nhịp đập của tim xuất hiện, nhực nàng phập phồng, hơi thở dần dần đều
đặn. Nàng hiện giờ chỉ trong trạng thái ngủ sâu mà thôi.

…………………..

Lúc này trong một căn nhà nhỏ đơn sơ trên núi Quỳnh Châu Vũ Ninh, Trần Thanh
liên tục gào thét, nàng đang gặp ác mộng a, nàng thấy Khôi đại ca ngất đi
trong sự đau đớn và bị thương. Hình ảnh nàng thấy lại giống với hình ảnh mà
Phương Thảo đã thấy trong cuộc họp. Lúc này nếu có người khác nhìn vào, sẽ
thấy đôi mắt màu xanh da trời của nàng đang chuyển dần thành màu trắng đục rất
kì lạ.

- Không không Khôi đại ca.

Nàng bật người tĩnh dậy, mồ hôi chảy ra như mưa mặc dù trên núi Quỳnh Châu
đang rất lạnh.

- Phù ! hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Nàng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng bất giác có 1 sự lo lắng, rõ ràng
hình ảnh trong mơ nàng thấy rất chân thực, như đang diễn ra trước mắt nàng
vậy.

- Không biết Khôi đại ca giờ thế nào rồi.

Nàng đưa mắt lên ngắm nhìn các vì sao, như muốn nhìn ra cái j đó.

……………..

Ban mai tới trên núi Tây Vũ, ánh mặt trời đỏ rực chiếu xuống trên những tán là
còn ướt sương trở nên lung linh và mờ ảo. Bên trong căn nhà hoang, hai bóng
người đang nằm bên bên nhau.

Văn Quỳnh từ từ mở mắt.

- Đây là đâu, sao ta lại ở nơi này.

Đầu óc hiện nay của nàng rất trống rỗng, nàng cố nghĩ tới j đó nhưng không nhớ
nổi, đưa mắt xung quanh.

- Aaaaaa bớ ngươi ta, dâm tặc, biến thái có ai không giúp với.

Lúc này Khôi đang nằm gối đầu lên 2 quả núi đôi ngủ ngon lành, miệng hắn thình
thoảng còn ngậm lấy quả anh đào, “ thật là ngon a, chẹp chẹp”. Văn Quỳnh vội
đạp cho hắn 1 cước vào mặt, nàng lùi lại, hai tay ôm lấy ngực, bất giác nước
mắt rơi xuống.

Từ khi sinh ra nàng đã rất xinh đẹp và thông minh, chính sự thông mình mà nàng
không muốn thua bất cứ 1 nam nhân nào, với nàng nữ nhân cũng có thể gánh nửa
bầu trời. Chính vì vậy khi lớn lên, nàng luôn cải trang thành nam nhân, liên
tục thể hiện ra tự duy hơn người của mình, liên tục phá được các vụ án lớn,
được Hoàng Thượng tín nhiệm. 21 năm giữ thân trong trắng như ngọc nay lại bị
lấy mất, lại còn là 1 tên ăn mày nửa chứ.

Văn Quỳnh cũng không hiểu về chuyện nam nữ a, nàng mở mắt ra thấy quần áo bị
sé rách, lại còn bị 1 nam nhân nằm nên ngực, liền nghĩ tới mình đã bị cưỡng
bức, nên mới uất ức như vậy.

Còn Khôi lúc này vô cớ bị ăn 1 cước vào mặt, hắn lăn mấy vòng trên mặt đất,
khó khăn đứng dậy. Cũng khó trách Văn Quỳnh, nhìn hắn bây giờ đúng tiêu chuẩn
ăn mày vậy, đầu tóc bù xù che khuất khuôn mặt, quần áo thì rách không còn gì
rách hơn. Hắn nhanh tróng lấy lại ý thức, nghĩ tới mọi việc diễn ra, hắn nhìn
vào Văn Quỳnh, đặc biệt là nhìn vào ngực nàng.

Nhận thấy ánh mắt nhìn mình, Văn Quỳnh ngước mặt lên, không nhìn thì thôi,
càng nhìn nàng lại càng thấy tủi thân, tên này vừa xấu vừa nát, ánh mắt thì
dâm dê nhìn chằm chằm vào ngực nàng, nàng có ý muốn tự tử a.

Khôi chạy tới bên Văn Quỳnh, nhìn vào ngực nàng.

- Quái lạ, có phải nàng không? Có phải Văn Quỳnh không?

Thấy hắn gọi tên mình, nàng cũng dừng lại xúc động.

- Ta đúng là Văn Quỳnh, còn ngươi là ai, sao có thể làm chuyện như vậy với
ta, ngươi đúng là tên cầm thú mà.

- Ặc ặc.

Khôi biết mình đã bị hiểu lầm, “ ta nào được miếng nào đâu chứ, đúng là có
tiếng mà không có miếng mà”.

- Nàng nói j vậy, ta đâu có làm gì đâu chứ.

Văn Quỳnh nghe hắn nói mới để ý. “ Bên dưới ta không có đau a, mẫu thân bảo,
con gái lần đầu tiên sẽ rất đau còn chảy máu nửa.” Nàng có 1 chút hị vọng,
không để ý tới Khôi ở trước mặt, nàng liền kiểm tra phía dưới.

- Không có máu, aaaaaaaaaaa tên biến thái.

- Bịch.

Khôi chưa kịp hiểu chuyện j xảy ra đã bay lần hai. Số hắn đúng là nhọ quá mà.

……..

Chờ cho nàng lấy lại bình tĩnh Khôi mới dám bước tới.

- Nàng không nhớ ta là ai sao?

- Ta không có quen tên ăn mày rách rưới nhà ngươi

- ặc

“ Bản soái ca ta ngọc thụ lâm phong, nàng không nhớ ta thì thôi lại còn không
nhận ra sự đẹp trai của ta”. Khôi ấm ức lấy ra mảnh đồng soi gương.

- Mịa nó, con quỷ nào trong gương vậy.

“ Xem ra nàng nói cũng không phải không đúng”. Khôi biết có 1 điều kì diệu đã
làm nàng sống lại và mất đi kí ức a, hắn cũng không vội chỉ cần nàng sống là
tốt rồi, kí ức từ từ có thể lấy lại. Hăn cởi chiếc áo khoác rách của mình ra
đưa cho nàng.

- Nàng mặc vào đi, tuy hơi rách 1 xíu vẫn còn hơn không có j.

- Hừ.

Văn Quỳnh đành nhận áo từ tay hắn, y phục phía trên của nàng đã rách hết a.

- Chúng ta đi thôi, không thể ở mãi nơi này được.

Hai người 1 trước 1 sau bước đi ra khỏi núi Tây Vũ. Tới gần sông Hồng.

- Này ta muốn tắm.

Văn Quỳnh do dự, nàng dù sao cũng là con gái, không thể cứ để bẩn như thế nay
vào thành được. Dù sao hắn cũng đã thấy nàng cũng không ngại. Khôi nhìn nàng,
thấy nàng nói cũng đúng a, hắn cũng cần phải tắm rửa 1 chút.

- Nàng tắm ở đây đi, ta đi qua bên kia.

Nói xong Khôi chủ động đí tới phía trên khúc sông tắm rửa.

20 phút trôi qua, Văn Quỳnh bước lên bờ, làn da nàng mịn màng, dáng người thon
thả cân xứng, khuôn mặt kiều diễm với mái tóc ướt buông xuống tới ngang eo,
nàng như tiên nữ tắm tiên vậy. Mặc lại y phục, Văn Quỳnh tiến tới gần chổ Khôi
đợi nàng, khi thấy hắn, nàng khá là bất ngờ.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #49