41:


Phùng Hoa cắn môi bước xuống giường đi tới trước mặt Khôi, tay nàng đưa lên,
chiếc áo ngủ mỏng manh dần dần tụt xuống, cặp tuyết lê không có gì che đậy
bung ra, rất to và rất tròn a. Khôi đứng hình, miệng lưỡi khô rát, lần đầu
tiên hắn thấy 1 cặp tuyết lê đẹp như vậy. Trước đấy do muốn lấy thông tin, nên
hắn cũng không quan sát kĩ a. Phùng Hoa tuy nhan sắc không bằng Trần Phương
nhưng về vóc dáng thì nàng tuyệt đối là ma quỷ.

Chiếc áo ngủ rơi xuống đất, cơ thể nàng trần trụi trước mặt Khôi, nàng không
hề có một tí e thẹn nào, những bước chân lạnh lùng vô cảm tới gần hắn. Từ khi
nàng bước xuống giường, nàng như hóa thành một người khác vậy, một con người
vô cảm vì đạt được mục đích mà có thể làm bất cứ điều gì.

Một người con gái thân đơn thế cô như nàng, để báo thù là một chuyện quá khó.
Đoàn gia thế lực lớn như thế nào nàng hiểu, nàng chỉ còn cách dựa vào người
khác. Trước khi ám sát Khôi, 3 huynh đệ nàng đã tìm hiểu về hắn, nàng biết hắn
rất tài giỏi, lại có Trần gia đứng sau giúp đỡ, chỉ có hắn mới có thể giúp
nàng báo thù. Nhưng một người từng muốn lấy mạng hắn sao hắn có thể giúp nàng,
nàng muốn giao dịch với hắn nhưng nàng có j? không tiền bạc, không địa vị, cái
nàng có chỉ là tấm thân chinh trắng này mà thôi.

Nàng đã suy nghĩ, nàng phải báo thù cho đại ca nàng, lòng thù hận nàng cao tới
mức, nàng có thể bất chấp tôn nghiêm của mình. Nàng có thể trở thành công cụ
cho hắn tiết dục, nàng có làm tất cả mọi thứ để hắn thõa mãn hắn, để hắn giúp
nàng báo thù. Khi kế hoạch nàng thành công, nàng có thể buông xuôi tất cả, để
đoàn tụ với Đại ca và Nhị ca mà không luyến tiếc j thế gian này.

Phùng Hoa bước từng bước máy móc tới gần Khôi, hai tay ôm lấy hắn.

- Khụ khụ..

Khôi vội lấy tay lau đi máu mũi, một thằng đàn ông đang tuổi sung sức như hắn
sao có thể tránh khỏi cám dỗ như thế này. Nhất là nàng còn tự động đưa tới
miệng. Nhưng khi nàng tới gần, sự lạnh lùng cùng vô cảm của nàng đã làm đồng
hồ sinh học của Khôi từ 12h tới 6h chỉ trong 1 nốt nhạc a. Hắn vội vàng đẩy
nàng ra.

- Nàng làm cách này để ta giúp nàng báo thù?

Hắn không có ngu, từ một người con gái mạnh mẽ, cá tính lại trở nên như vậy
chỉ có thể vì thù hận mà thôi.

- Đúng vậy? Chàng không thích ta sao? Nói cho chàng biết, ta còn là một trinh
nữ.

Nếu người nói là Mario ozawa, thì cho dù là nói dối hắn cũng nhao zô a, nhưng
chỉ tiếc với giọng nói không cảm xúc của Phùng Hoa, hắn không thể nào cùng
nàng phát sinh quan hệ được.

Khôi tiến tới, cầm chiếc áo ngủ khoác lên cho nàng. Thở ra một hơi, kìm nén
cảm xúc khi liếc qua bộ ngực kia lần cuối, hắn cũng có chút tiếc nuối, nhưng
ai bảo hắn là đàn ông tốt làm gì.

- Nàng không cần phải làm vậy đâu, hiện giờ ta đang cần một người giúp việc,
nàng hãy đi theo ta, ta sẽ giúp nàng báo thù.

Phùng Hoa hơi lộ vẽ ngạc nhiên nhưng nhanh tróng biến mất, nàng đã chặt đứt
tình cảm a. Hiện giờ chỉ còn 1 Phùng Hoa là người hầu của thiếu gia mà thôi.

- Vâng thưa thiếu gia.

Vẫn một giọng nói lạnh lùng, Khôi thở dài 1 hơi. Hắn biết rất khó để làm thay
đổi nàng, ít nhất không thể một sớm một chiều được. Nếu để nàng đi, hắn không
biết nàng có thể làm ra chuyện j, với tính cách bây giờ của nàng, để báo thù
nàng có thể làm tất cả. Thôi thì hắn để nàng theo hắn, từ từ hắn có thể giúp
nàng cảm nhận lại được cuộc sống, rằng cuộc sống còn rất nhiều thứ để ta quan
tâm a. Còn việc báo thù Đoàn gia, nếu không có Phùng Hoa thì Đoàn gia với hắn
cũng 1 mất 1 còn.

Phùng Hoa từ từ tiến tới giúp Khôi cởi chiếc áo khoác. Nàng nhập vai rất nhanh
, hắn nói nàng đi theo hắn, tức là từ nay trở đi nàng trở thành thị nữ thiếp
thân a. Nàng giúp hắn cởi áo, tắm rửa cũng là chuyện bình thường. Không hiểu
được ý nàng, hắn còn tưởng nàng định 1 lần nửa hấp diêm hắn, hắn vội vàng đẩy
nàng ra, nhưng lực đạo hơi mạnh, chiếc áo ngủ vừa khoác lên lại rơi xuống, hắn
lại 1 lần nửa phụt máu mũi.

- Aaaaaaa biến thái, giữa thanh thiên bạch nhật lại làm chuyện đồi bại, Khôi
đại ca, huynh mau dừng cương trước vực, quay lại là bờ a.

Tiểu Vân đi tới cửa, liền trứng kiến cảnh Khôi áp bức con gái nhà lành, còn sé
áo nàng ta nửa. Nàng không chịu được liền tiến lên ngăn cản hắn, nàng phải
dùng chân tình cảm hóa hắn, giúp hắn 1 lần nửa quay lại làm người. Tiểu Vân
chạy tới che chắn trước người Phùng Hoa.

- Khôi đại ca, huynh làm như vậy có cảm thấy có lỗi với tiểu thư và ta không
hả? Nàng không muốn huynh đứng ép buộc nàng. Nếu huynh không nhịn được thì có
thể tìm ta.

- Ta ngất.

Khôi choáng váng, nổi oan này chỉ có trời mới thấu hiểu hắn. Thấy Khôi không
nói gì, tiểu Vân còn tưởng hắn ăn năn hối cải nên lên tiếng.

- Ta biết huynh rất tốt mà, chỉ nhất thời không kiềm chế được bản thân mà
thôi, ta hứa sẽ không nói với tiểu thư, chỉ cần huynh hứa không bao giờ tái
phạm nửa.

- …………….

Lấy dần lại được cảm xúc, hắn mới lên tiếng.

- Muội hiểu nhầm rồi, ta sao có thể làm những chuyện như thế chứ. Muội đang
con nhỏ nên chưa thể hiểu hết được.

Tiểu Vân phùng má lên.

- 2 tháng nửa là ta tròn 16 tuổi rồi, mà huynh xem ta có chổ nào nhỏ chứ.

Nàng vội ưỡn cặp đào tiên của mình về phía trước, cố gắng cho to hết cỡ.

Khôi chảy mồ hồi, không nói nên lời, “ 36 kế, kế chuồn là thượng sách”. Hắn
vội chạy nhanh ra ngoài cửa để tránh kiếp nạn a.

…………………

Khôi bắt đầu bắt tay vào khai thác vôi, mấy ngày qua hắn đã đi nghiên cứu và
khảo sát mỏ vôi ở Cửu Chân, rất phù hợp với việc khai thác. Trong thời gian đó
hắn cũng thiết kế và cho ra đường ray sắt, một đường ray sẽ được hắn lắp đặt
từ mỏ tới vị trí xe chở, và các thùng xe có các bánh xe đặc biệt chở than,
quặng và vôi sẽ di chuyển trên đường ray đó. Đây là biện pháp chở than trong
các hầm mỏ ra ngoài được Khôi áp dụng vào để dần dần thay thế sức người.

Kế hoạch làm gạch nung siêu nhẹ siêu bền của hắn lại gặp một số vấn đề lớn,
các phong tục phong kiến lạc hậu còn áp dụng, sự phân biệt giữa quan lại cùng
người dân, khiến cho gạch nung có hắn không thể phổ biến rộng rãi khắp nơi
được. Vấn đề này khiến hắn vô cùng đau đầu, hắn không phải là vua, không thể
xóa bỏ điều luật cũ được.

Đang mãi suy nghĩ vạch ra kế hoạch khác cho mình thì một giọng nói vang lên
bên tai hắn.

- Công tử xin dừng bước, thiếu gia chúng ta muốn gặp công tử một lát.

Khôi nhìn người nói với mình, thân cao khỏe mạnh, bước đi chắc chắn, võ công
không tệ, ắt chủ nhân cũng là một người không tầm thường a. Ngước lên nhìn tới
quán “ Lẩu chó vét xoong”, Khôi gật đầu một cái rồi đi vào quán, hắn rất tò mò
muốn biết ai muốn gặp mình a.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #41