40:


Mấy tên tay chân Đoàn Hùng liền xoa xoa tay đi vào căn phòng với ánh mắt dục
vọng, Phùng Hoa tuy đang bị thương nhưng với vóc dáng ma quỷ của nàng làm bọn
chúng thèm nhỏ dãi từ lâu a. Trước đây nàng là một cao thủ đi theo gia chủ cao
cao tại thượng, nào xem bọn chúng ra j, nay có cơ hội chơi nàng, rất kích
thích a.

Cánh cửa liền mở ra, 7 8 tên liền đi vào trong. Thấy có người vào, Phùng Nhị
liền mở mắt, hắn là người bị thương nhẹ nhất trong 3 huynh đệ, chỉ cần ngồi
điều tức một chút là ổn. Nhận thấy người quen đi bên thiếu gia, hắn cũng không
để ý nhiều, cũng phải nói đến bản tính khờ khạo của hắn, nếu như là Phùng
Nhất, có lẽ hắn đã đoán ra điều gì đó.

Một bên hạ nhân tiến lại gần Phùng Nhị khẽ cúi đầu cung kính.

- Thiếu gia bảo chúng ta đem thuốc trị thương tới.

Phùng Nhị không để ý nhiều, tay vui vẽ nhận lấy lọ thuốc, nhưng lúc này tên hạ
nhân bổng vung dao đâm vào bụng hắn. Do không có phòng bị, lúc nhận ra có điều
không ổn thì đã muộn, hắn hét lên một tiếng dùng hết sức bình sinh ném tên hạ
nhân văng ra ngoài. Thấy động bọn bị Phùng Nhị ném đi, 4 5 tên liền vung đao
lao tới, 2 3 tên còn lại đi tới bên Phùng Nhất cùng Phùng Hoa.

Thấy bọn chúng lao tới, Phùng Nhị nén cơn đau, tay cầm chiếc ghế ném tới đồng
thời hét lớn.

- Đại ca, tam muội cẩn thận.

Phùng Nhất cùng Phùng Hoa nghe tiếng hét lớn liền tĩnh lại, thấy có người cầm
đao lao tới thì lăn người né tránh. Sau trận giao đấu với Khôi, hai người đã
bị nội thương quá nặng, nội công gần như cạn kiệt, với thương tích trên người
đừng nói 2 3 tên , đến 1 tên hạ nhân bình thường cũng có thể lấy mạng bọn hắn
a.

Thấy tình hình không ổn, Phùng Nhất quay sang nhìn tam muội của mình, hắn liền
cười lớn, tiếng cười rất thê lương. Bao năm qua 3 huynh đệ hắn không quản tính
mạng phục vụ cho Đoàn gia, nay lại bị chính Đoàn gia diệt sát,còn j bi thương
hơn a. Biết khó thoát khỏi cái chết, hắn liền dùng hết hơi tàn lao tới bên
Phùng Hoa đẩy nàng ra phía cửa sổ.

- Tam muội chạy đi, ta cùng nhị đệ ở lại cầm chân bọn chúng.

Hai hàng lệ Phùng Hoa chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng liền
đứng lên định lao tới liều mạng thì bị Phùng Nhất quát lên.

- Muội ở lại cũng chỉ cùng chết mà thôi, còn không mau chạy đi, đừng để ta và
nhị đệ chết một cách uống phí.

Phùng Hoa nén lại nổi đau quay mặt nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất. Đúng rồi a,
nàng không thể để đại ca cùng nhị ca chết một cách như vậy được, nàng phải
sống, phải báo thù cho 2 người.

- Đại ca, Nhị ca sau khi báo được thù, Phùng Hoa nhất định sẽ đi theo hai
người.

Phùng Nhất cùng Phùng Nhị nhìn nhau, cùng gật đầu rồi lao về phía trước. Hai
người mặc kệ tất cả đao kiếm chém lên mình, mặc cho vết thương nặng đến đâu
vẫn cố gắng đứng dậy để tam muội có cơ hội chạy thoát.

Hà Thành mây đen kéo đến, một trận mưa lớn như trút nước, bên trong căn nhà
hoang, 2 bóng người cầm tay nhau ngã xuống, trên người có vô số vết thương,
nhưng trên môi vẫn hé lên nụ cười.

……….

Dưới cơn mưa lớn tầm tả, một bóng người nhỏ bé , đi những bước đi xiêu vẹo rồi
ngã xuống.

Khôi trong trạng thái tức giận, hắn cần tìm nơi phát tiết a, một mảnh rừng bị
kiếm phong của Khôi chém nát, vô số cây lớn đổ xuống, hắn hóa thân thành lâm
tặc chính hiệu. Sau khi giải tỏa được nổi lòng, hắn quay trở về Trần Phủ, trên
đường về cơn mưa lớn ấp tới.

- Wtf . Trời đang nắng sao lại có mưa thế này.

Hắn vội vàng dùng hết tốc lực chạy đi, được một đoạn thì hắn thấy một bóng
người ngã xuống dưới cơn mưa.

…………..

Khụ khụ, Phùng Hoa tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trên giường thì vô cùng
ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới Đại ca cùng Nhị ca, nàng lại cúi mặt xuống hai tay
ôm gối khóc thút thít.

Khôi cầm một bát chào đi vào đặt xuống bên cạnh giường, thấy Phùng Hoa như vậy
hắn nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy nàng, cho nàng tựa vào lòng ngực.

- Hãy khóc thật lớn lên, rồi quên đi tất cả, con người cần phải mạnh mẽ để đi
về phía trước.

Phùng Hoa khóc lớn hơn, hai tay bấu chặt lấy hắn, nước mắt đã thấm ướt hết
ngực của hắn rồi. Sau một hồi phát tiết tâm trạng của mình, Phùng Hoa lại chìm
vào trong giấc ngủ, đối với nàng ngày hôm nay đã vượt qua sức chịu đựng của
nàng.

Khôi nhẹ nhàng đặt nàng xuống, đắp chăn cho nàng rồi đứng dậy. Hắn làm như vậy
không phải vì nhan sắc của nàng, cũng không phải là thích mà là sự đồng cảm,
khi con người ta mất đi người mà mình yêu thương nhất, thì như mất đi tất cả
vậy. Đau đớn, bị thương, cô đơn, lạc lõng, mõi thứ như ập đến trong lòng. Hắn
cũng đã từng như vậy, mất đi người thân của mình, nên hắn cũng hiểu phần nào
tâm trạng của Phùng Hoa, 3 huynh muội cùng lớn lên bên nhau, cùng luyện võ
công, cùng làm nhiêm vụ bên nhau, nay còn lại mình nàng. Đứng nói là nàng cho
dù là 1 người khác, một người có con tim sắt đá đi chăng nửa cũng không thể
không bi thương trong lòng.

Một lần nửa Phùng Hoa tĩnh dậy, vừa mở mắt thì một giọng nói ấm áp truyền tới.

- Dậy rồi à, ngồi dậy ăn chút gì đi.

Khôi sau khi sắp xếp công việc xong liền tới xem nàng thế nào, thấy nàng vẫn
còn ngủ hắn liền xuống bếp nấu cho nàng bát cháo khác. Đỡ Phùng Hoa ngồi dậy,
Khôi cầm lấy bát cháo bón cho nàng.

Tâm trạng Phùng Hoa đã tốt hơn nhiều, giờ nàng mới quan sát căn phòng, vật
dụng hết sức giản dị và đơn sơ a. Nhìn Khôi nàng bổng giật thọt 1 cái khẽ lùi
lại, nhưng nhìn cử chỉ quan tâm của hắn nổi lo sợ của nàng cũng giảm đi nhiều.

- Ta ….. ta… ta có thể tự ăn được.

Nàng có chút ngại ngùng khi nhìn Khôi bón cháo cho mình, cầm lấy bát cháo,
hương vị thơm ngon bay vào mũi. “ ọc ọc” bụng nàng reo lên 1 tiếng kinh điển.
Khôi nghe thấy liền bật cười, hắn đứng dậy đi tới bên bàn tự rót cho mình 1
chén trà.

Đánh bay xong bát cháo, Phùng Hoa còn luyến tiếc ăn luôn những hạt còn sót lại
trên bát, cả đời nàng chưa bao giờ ăn một bát cháo nào lại thơm ngon đến vậy.
Đặt bát xuống giường, nàng khẽ liếc mắt về phía Khôi.

Tâm trạng ổn định, giờ nàng mới để ý đến cơ thể mình, quần áo của nàng đã đi
đâu hết a, hiện giờ nàng chỉ khoác trên mình một chiếc áo ngủ mong manh. Nàng
đang định phát tác thì nghĩ tới cái j đó lại thôi.

Thật ra cũng oan cho Khôi, khi đem nàng vê, thấy y phục nàng ướt hết hắn đã
gọi Tiểu Vân tới thay cho nàng a, chứ hắn trong sáng lắm à.

Phùng Hoa suy nghĩ cái gì đó một lúc, rồi nàng cắn răng đứng dậy đi tới trước
mặt Khôi.

Thanks các bác tặng np nhé. ấm lòng nhiều lắm.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #40