Khôi cho tay vào áo đem ra chiếc bút chì tự chế thời 8x, với cây bút này trong
tay hắn có thể thực hiện những bức tranh nghệ thuật mang đẳng cấp thế giới a.
Khôi tiến lại gần tấm bình phong nâng cây bút lên trước mặt, nheo một mắt nhìn
thành một đường thẳng từ cây bút tới tấm bình phong, hắn đang chọn trục tọa độ
cho bức tranh của mình. Trong đầu hắn liên tục vạch ra tiêu đề và bố cục của
bức tranh. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đặt bút xuống và bắt đầu hoàn thiện 1
siêu phẩm.
Ở bên kia chiến tuyến, Lê Khương như đang làm xiếc với cây bút lông vậy, hắn
liên tục vung ra những đường cong mềm mại, chuần chỉnh đến từng động tác. Mọi
người đều không thể phủ nhận được tài năng của hắn a, chỉ tiếc đôi thủ của hắn
là main và hắn chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi. Haizz
Khôi vẫn đang miệt mài hoàn thiện tác phẩm của mình, khi hắn thực sự tập chung
làm việc lại có một sức cuốn hút lạ kì. Trần Phương cùng Nguyệt Nga như say mê
cuốn theo từng động tác của hắn. Một bên Ngọc Nhi dường như cũng bị hắn hấp
dẫn, nhưng không phải là vẻ ngoài đẹp troai lãng tử, cũng không phải sức cuốn
hút từ thần thái làm việc của hắn mà nàng bị hắn hấp dẫn bởi cách thức mà hắn
đang vẽ tranh a. Không màu mè hoa mĩ, hắn vẽ tranh với phương pháp hoàn toàn
mới, điều đó làm nàng có một chút thay đổi cách nhìn về hắn, nhưng chỉ một ít
mà thôi, trong mắt nàng hắn vẫn là một kẻ háo sắc. Lần đầu tiên gặp mặt mà đã
nhìn chằm chằm vào bộ ngực ngạo nghễ của nàng, thì làm sao nàng có ấn tượng
tốt cho được. Tội cho Khôi, hắn bị oan như oan Thị Mầu vậy, chẳng qua hắn chỉ
bị sốc vì hai anh em ruột mà quá khác nhau nên mới thất thố mà thôi. Giờ hắn
có nhảy xuống sông Thị Vải cũng không rửa hết vết nhơ này.
Hoàng thượng ngồi sau tấm rèm cũng gật đầu, phương pháp vẽ tranh cũng như đạo
trị nước vậy, nếu nói Lê Khương động tác hoa mĩ, các nét vẽ tuyệt đẹp, sa hoa,
quý phái như đại diện cho những quý tộc, nếu chú trọng hết vào nó thì chỉ tạo
ra được một bức tranh đẹp nhưng không có hồn mà thôi. Còn Khôi lại hoàn toàn
khác, các động tác của hắn không mượt mà, để nói đúng hơn là rất thô a, nét vẽ
mỏng manh, đơn điệu, thô sơ mộc mạc như những người dân vậy, nhưng ghép chúng
lại với nhau một cách hài hòa, lại tạo ra một bức tranh hoàn mĩ .
Hơn 30 phút trôi qua, hai người cũng đặt bút xuống hoàn thành tác phẩm của
mình. Lê Khương đứng lên đưa tấm bình phong của mình tới trước mặt Nguyễn lão
thái gia.
Trong tấm bình phong hắn họa nên bức tranh lão bà đang cười đùa vui vẻ bên con
cháu, phía trước là sông núi Đại Việt, hai bên là hai cây Lộc Vừng, cùng câu
đối
“ Thọ đồng tùng bách thiên niên bích
Phẩm tự chi lan nhất vị thanh”
(Thọ như tùng bách ngàn năm biếc
Đức tựa chi lan một đời trong)
- Nguyễn lão thái gia, bức bình phong này kính tặng người, mong người trường
thọ cùng non sông Đại Việt.
- Ha ha Thế tử quả là tài cao, lão bà này liền không khách khí xin nhận rồi.
Nguyễn lão thái gia rất ưng ý với bức bình phong của Lê Khương, với bà, hắn
rất có tài năng cùng đức độ làm người. Nếu Nguyệt Nga chưa có ý chung nhân thì
nàng rất có thể sẽ tán thành mối nhân duyên này a.
Khôi cũng không chịu yếu thế được, hôm nay hắn thực tâm bộc lộ tài năng của
mình trước các nàng. Khôi cầm tấm bình phong của mình tới trước lão thái gia.
Một tiếng “ oh” vang lên rồi không khí xung quanh bỗng chốc im lặng.
Trong tấm bình phong hiện lên Nguyễn lão thái gia cùng Nguyệt Nga, hình ảnh
chân thực đến lạ thường, mọi người như nhìn thấy người thật vậy. Đây là bức
tranh 3D mà Khôi thể hiện ra, một phong cách đưa vật ngoài vào trong tranh.
Tuy chỉ bằng những nét vẽ đơn sơ trắng đen, nhưng lại hiện lên thần thái của
hai người, Nguyễn lão thái gia với nụ cười hiền hòa, thần thái minh mẫm, vẻ ân
cần của một người lớn tuổi. Còn bên cạnh Nguyệt Nga với nụ cười rạng rỡ của
thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhanh nhẹn hoạt bát. Hai bên Khôi cũng đề tự 2 câu
đối.
“. Lan quế cụ phương phùng thịnh thế
Xuân huyên tịnh mậu hưởng cao linh”
(Lan quế ngát thơm mừng đời thịnh
Xuân huyên tươi tốt hưởng thọ cao)
- Kinh tặng Lão thái gia, chúc người “An khang phú quý thái thái bình,
Bách lão bá niên trường trường thọ”
- Đa tạ Khôi công tử rồi, bức họa của Khôi công tử đúng là tuyệt phẩm, lão bà
này thật có phần không dám nhận.
Nguyễn lão thái gia rất bất ngờ về tài học của Khôi, khi nghe Nguyệt Nga kể bà
còn không tin tưởng lắm, nhưng bây giờ bà hoàn toàn bị thuyết phục rồi, tài
năng của hắn còn trên Thế tử 1 bậc a. Hắn cùng Nguyệt Nga quả là một đôi trai
tài gái sắc.
- Khôi công tử, lão bà này có câu muốn hỏi, cách nào mà Khôi công tử có thể
vẽ được một bức họa chân thực như vậy trong khi ta và Nguyệt Nga lại không hề
ngồi một chổ.
Khôi khẽ đưa mắt nhìn lên, tạo dáng vẽ phong trần nhất. Lực sát thương của hắn
không hề nhỏ a, nhiều tiểu thư đã bị hắn làm ước ao xuân mộng rồi. Ra vẻ chuẩn
mực thư sinh, hắn khẽ đáp lời cao thâm.
- Lão thái gia cùng Nguyệt Nga không cần phải làm mẫu vì trong tâm trí của
tiểu sinh đã khắc ghi hình bóng của 2 người a, chỉ cần nhắm mặt lại, thì Lão
thái gia cùng Nguyệt Nga sẽ hiện ra.
Lão thái gia một bên cười vui vẻ, có lẽ hôm nay bà cười nhiều hơn cả năm rồi.
Một bên Nguyệt Nga bẽn lẽn cúi đầu “ Chàng nói như vậy,chứng tỏ trong tâm
chàng có ta a, đây có phải là một lời thổ lộ không đây. Ấy dza xấu hổ quá đi
mất”
Phần này kết quả đã có, lão thái gia vì không muốn mất mặt Thế tử nên không
nói ra mà thôi. Nhưng Lê Khương cũng xứng là một chính nhân quân tử, thua được
chịu được, hắn thua do tài không bằng người, có j oán trách. Lê Khương đứng ra
trước mặt Khôi.
- Người quả là một đối thủ manh, phần này ta thua, nhưng đàn ông Đại Việt
không chỉ làm thơ vẽ tranh được, mà phải hùng tâm tráng trí, hướng ra sa
trường. Phần 2 ta với ngươi thi bắn cung a, vì không muốn làm khó ngươi, ta sẽ
bịt mắt lại.
- Ok baby, ta nhận kèo dưới mọi hình thức.
Mọi người cùng tiến ra ngoài, đi tới sân luyện tập của Nguyễn gia, để cùng xem
cuộc đấu kinh điển này.