35:


Khôi ngồi ngẫn tò te, không biết chuyện gì đang xảy ra. Trần Phương tiến lại
sút vào mông hắn, mặt hầm hầm quát.

- Còn giả bộ ngây thơ gì nửa, chuyện tốt của chàng đó. Còn không mau đi ra.

Khôi đen mặt, đành bất đắc dĩ đi ra diện kiến Nguyễn lão thái gia.

- Trần Khôi bái kiến Nguyễn lão thái gia, nhân dịp mừng thọ 70 của Nguyễn lão
thái gia, kính chúc người mãi mãi về sau sẽ như ngày hôm nay.

Nguyễn lão thái gia nghe Khôi chúc xong thì cười không dừng được miệng, ánh
mắt vui vẽ nhìn Khôi.

- Năm nay ta đã 95 tuổi rồi, nào còn 70.

- Không thể nào? Nhìn người khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, ánh mắt có thần như
mới 70 tuổi. Tiểu sinh thật thất lễ, ánh mắt kém cỏi, xin Nguyễn lão thái gia
trách phạt.

- Sao ta có thể trách phạt được kia chứ, nào nào đứng lại gần đây cho ta xem
nào.

Nguyễn lão thái gia quan sát Khôi từ trên xuống dưới rồi gật đầu, mắt đưa sang
nhìn Nguyệt Nga đang e thẹn bên cạnh rồi lên tiếng.

- Khôi công tử quả nhân trung chi long mà. Rất hợp, rất hợp ha ha.

Khôi đang định lên tiếng thì bên ngoài có tiếng vang lên.

- Thế tử Lê Khương tới chúc thọ.

Một người thanh niên tay cầm quạt bước vào trong, hắn chính là Lê Khương thế
tử, con trai của Lê Tư Tề, là một người văn võ toàn tài. Lê Khương dính thính
của Nguyệt Nga khi tình cờ một lần gặp nàng, hắn từng xin Hoàng Thượng ban
hôn, nhưng vì Nguyệt Nga là hòn ngọc trên tay Nguyễn lão thái gia nên Hoàng
Thượng cũng không thể can thiệp a.

Hôm nay là mừng thọ Nguyễn lão thái gia, hắn tới trước chúc thọ,sau là muốn
nhân dịp này cầu hôn Nguyệt Nga.

- Bái kiến Nguyễn lão thái gia, chúc người phúc như nam hải, thọ tỷ nam sơn.

- Lê Khương thế tử chớ khách khí.

- Hôm nay ngày mừng thọ của người, Lê Khương cũng xin dâng ít tài mọn làm
quà.

Hai tên người hầu liền cầm một bức tranh đưa lên. Trong tranh vẽ một bà thọ
cùng con cháu đang vui vẻ xum họp bên nhau. Hai bên tự hai câu chúc thọ.

“ Trời thêm tuổi mới, người thêm thọ

Xuân khắp dương gian, phúc khắp nhà”

Nguyễn lão thái gia đọc hai cấu đối thầm gật đầu, tài học của Lê Khương nổi
tiếng trong cung bà cũng nghe tới nhiều.

- Thế tử quả là học rộng tài cao, hôm nay lão bà này được mở rộng tầm mắt rồi
a.

- Lão thái gia quá khen. Lê Khương ngu muội, hôm nay nhân ngày mừng thọ người
muốn xin người tác thành cho mối nhân duyên.

Lê Khương nhìn sang Nguyệt Nga với ánh mắt say đắm, hắn 100 lần muốn truy cầu
nàng làm vợ. Nguyễn lão thái gia cũng hiểu được ý của Lê Khương, bà do dự nhìn
sang cháu gái yêu quý của mình rồi lên tiếng.

- Tâm ý của Thế tử lão bà này xin nhận, nhưng Nguyệt Nga nàng đã có ý chung
nhân, mong thể tử có thể hiểu.

Con tim vỡ tan a, Lê Khương xíu nửa thì bật khóc, con tim yếu ớt của hắn như
bị tan vỡ thành nghìn mảnh. Hắn vội vàng nhìn khắp nơi rồi dừng lại ở phía
Khôi. Tay xòe quạt, chân bước lên phía trước như một mình hắn có thể cân hết
mọi đối thủ.

- Không biết vị này có phải ý chung nhân của Nguyệt Nga tiểu thư?

Khôi cảm thấy khó xử a, hắn nhìn về Trần Phương, nói về Nguyệt Nga hắn cũng có
chút tình cảm, mấy lần giúp nàng cũng là vì xem nàng như người quen mà thôi.
Hắn là người hiện đại, bình thường cũng chỉ trêu đùa một chút, nhưng đối với
Nguyệt Nga thì lại khác, nàng lại đem lòng yêu thương hắn a.

Trần Phương đứng một bên nhìn thấy ánh mắt ánh náy của hắn nàng cũng mềm lòng,
thời này con trai 5 thê 7 thiếp là chuyện bình thường . Đặc biệt Khôi lại
không phải người thường a, nàng biết trước hắn không thể thuộc về riêng nàng,
ngăn cản hắn không bằng đứng một bên giúp hắn, chỉ cần trong tim hắn có nàng
là nàng đã mãn nguyện rồi. Trần Phương liền mấp môi nói khẩu hình cho hắn.

- Chàng còn không mau nhận đi…

Khôi thấy ấm áp trong lòng, đàn ông được một người vợ như vậy thì còn gì hơn
a. Lần này hắn sẽ chứng minh cho nàng thấy, người đàn ông của nàng tài giỏi
như thế nào.

Khôi tiến lên phía trước, không chịu yếu thế nhìn thẳng vào Lê Khương.

- Tại hạ Lê Khôi kính chào Thế tử điện hạ.

Nhìn thấy đối phương không e sợ quyền thế của mình, Lê Khương thầm gật đầu,
đối thủ như thế này mới xứng với hắn.

- Ta thầm mến Nguyệt Nga tiểu thư từ lâu, nay nàng đã có ý chung nhân ta cũng
từ bỏ, nhưng đứng trên cương vị là thế tử, ta muốn xem ngươi có xứng đáng với
nàng hay không? Nếu ngươi còn là đàn ông, thì hãy chấp nhận lời so tài của ta.

“ Ta là đàn ông hay không thì nàng biết là được rồi, mắc mớ gì tới ngươi”.
Khôi trong lòng thầm chửi vạn lần Lê Khương, hắn bị đưa vào thế bí, lại một
lần nửa hắn phải chấp nhận lời thách đấu của người khác, cứ thách đấu hoài thế
này, thằng tác nó viết cũng nhàm a.

- Không biết Thế tử điện hạ muốn so tài kiểu gì?

- Chúng ta so tài 2 phần a, đấu văn cùng đấu võ. Hôm nay là mừng thọ của
Nguyễn lão thái gia, ta với ngươi cùng làm một tấm bình phong dâng lên lão
thái gia, mời người chấm điểm a.

- Được, cứ theo ý của Thế tử điện hạ

Nguyễn lão thái gia một bên đứng xem kịch vui, bà cũng muốn xem ý chung nhân
của cháu gái mình như thế nào. Nếu hắn không tài năng như Nguyệt Nga nói, bà
sẽ nhất quyết không đồng ý mối nhân duyên này a. Cháu gái yêu quý nhất của bà
không thể gả cho một người tài năng không có được.

Phần thi chính thức bắt đầu, trong phòng mọi người đều quan sát lên với các
loại tâm tư khác nhau. Lý Chiêu Thành, Nguyệt Nga cùng Trần Phương thì tuyệt
đối tin vào Khôi. Đoàn Xung thì ánh mắt tò mò nhìn về người thanh niên có địch
ý với mình này, nếu hắn là một người có tài năng thì bằng mọi giá hắn phải
chết a, một người nguy hiểm như vậy, Đoàn xung không cho phép tồn tại. Bên
cạnh Đoàn Xung Đoàn Hùng cũng dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Khôi, hắn
đã nhờ gia gia sắp xếp cho hắn mấy cao thủ làm tay sai, chỉ cần thời cơ thích
hợp, Khôi sẽ thành cái xác không hồn.

Văn Trường đứng một bên cũng âm thầm quan sát cuộc thi, lão muốn biết thêm về
tài năng của Khôi , lão cần biết hạt giống như thể nào để còn tìm cách ươm mâm
a. Ngọc Nhi một bên cũng quan sát cuộc thi, tuy ấn tượng ban đầu của nàng về
Khôi không tốt, nhưng hắn cũng là huynh đệ kết nghĩa với đại ca nàng.

Phía sau tấm rèm, trong một căn phòng bé còn một người đang âm thầm quan sát
Khôi a, hắn muốn xem người đối thơ thắng các vị đại thần, người mở ra chuỗi
tửu điếm cùng xưởng nung có bản lĩnh như thế nào.

Khôi một bên nhìn chiếc bình phong trước mặt, hắn từ từ cho tay vào áo cầm ra
một vật…


Giang Sơn Đại Việt - Chương #35