34:


Nguyễn Phủ.

- Hà Thành chi phủ đại nhân Huỳnh Văn tới chúc thọ.

- Đại học sỹ Văn Trường đại nhân tới chúc thọ.

- Chỉ huy sứ ty Đoàn Xung đại nhân tới chúc thọ.

- …………….

- ……………

- Trần Phương tiểu thư cùng Khôi công tử tới chúc thọ.

Khôi cùng Trần Phương bước vào Nguyễn Phủ, hắn liền cảm thán trước vẽ đẹp nơi
đây. Dọc hai lối đi vào là hai hàng đào, tuy chưa vào mùa nở hoa nhưng gốc đào
100 năm hình dáng uốn lượn như rồng phượng, hai bên đặt những tượng đá khổng
lồ, ở giữa là đài phun nước. Nguyễn Phủ được thiết kế hài hòa với thiên nhiên
nhưng cũng không kém phần sa hoa của giới quý tộc a.

Khôi chợt nhíu mày, ánh mắt tập trung nhìn vào Đoàn Xung đang đứng trong đoàn
người. Như cảm giác được có người quan sát mình, Đoàn Xung cũng quay lại nhìn
Khôi. Hai ánh mắt chạm nhau, Khôi nhanh trong bước tới bên cạnh Trần Phương để
lại Đoàn Xung đang vô cùng tò mò về người thanh niên này. Khi hắn nhìn Khôi,
hắn có thể cảm thấy địch ý trong ánh mắt của đối phương, nhưng hắn lại không
nhớ đã gặp bao giờ a.

Khôi tiến lại gần Trần Phương khẽ thì thầm vào tai nàng.

- Nàng có biết người trung niên mặc quan phục xanh kia là ai không?

Trần Phương quay lại tò mò nhìn Khôi, tuy không biết hắn có ý gì nhưng nàng
cũng đáp lại.

- Người ấy chính là chỉ huy sứ ty Đoàn Xung là người của Đoàn gia, nói cho
chàng biết, người này rất nguy hiểm, tốt nhất chàng không nên có quan hệ gì
với hắn.

- Nàng yên tâm, ta rất nghe lời bã xã của ta mà.

- Chàng này, đang chổ đông người, có ai nghe thấy thì xấu hổ chết.

- Có gì đâu, ta còn hét cho cả thế giới biết kia…. Ta yêu….

Trần Phương liên túm tai Khôi kéo vào trong, làm cho anh chàng đau chảy hết
nước mắt mà không dám phản kháng a.

………….

Tất cả mọi người tiến vào ổn định chổ ngồi của riêng mình, Khôi cùng Trần
Phương ngồi ở một góc khuất, hắn đưa mắt nhìn khắp bàn tiệc, toàn đồ ăn ngon,
giờ ra chủ chỉ cần hô một tiếng, hắn sẵn sàng hóa thân thành sát thủ diệt mồi.

Cộc cộc, trong lúc Khôi đang yy thì có tiếng bước chân, chỉ thấy Nguyệt Nga
đang dìu một lão bà đi ra. Người này chính là Nguyễn lão thái gia, tuổi đã
ngoài 90 những thần sắc vần còn rất minh mẫn a.

- Đa tạ các vị đã tới chúc thọ lão bà này.

- Nguyễn lão thái giá chớ khách khí.

- Ha ha, mọi người tới đông thế này lão bà rất vui. Hôm nay ngoài tiệc mừng
thọ, lão bà này còn muốn xem cháu rễ ( hiền tế thôi gọi việt hóa đi) của đứa
cháu gái này a.

Nguyệt Nga đứng bên liền đỏ mặt, mắt đưa khắp nới tìm bóng dáng của ai đó. Mấy
hôm trước tổ mẫu muốn nhân cơ hợi tiệc mừng thọ mà tìm ý chung nhân cho nàng,
gấp quá nên nàng đành phải nói đã có người trong lòng a, và nói hắn sẽ tới
tham gia tiệc mừng thọ.

Ở dưới mọi người đều ồ lên, ai cũng biết Nguyệt Nga như hòn ngọc trên tay
Nguyễn lão thái gia, nếu có thể kết thông gia thì 1 bước lên trời. Nay nàng đã
có ý chung nhân, không ít người thất vọng cùng tò mò xem người ấy là ai.

Riêng Khôi thì dật mình thom thóp, ngồi bên Trần Phương liếc nhìn Khôi, tay
xoắn vào hông hắn. “ Này thì trêu hoa ghẹo nguyệt nè.”

Bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng nhâm nhi thức ăn, tay nâng ly rượu, nói
chuyện xã giao với nhau. Với những viên quan bé được tham gia, đây là cơ hội
tốt để bọn hắn tìm mối quan hệ cho mình. Còn những người như Đoàn Xung thì
nhân cơ hội này tìm kiếm và lôi kéo người khác về phe của mình a.

Chỉ duy nhất mình main nhà ta, tích cực dọn dẹp thức ăn, hắn chấp nhận đóng
vai nhân viên thu dọn thức ăn trong bữa tiệc.

- Khôi đệ ngồi đây sao, ta tìm đệ khắp nơi. Nào chúng ta uống một ly.

Lý Chiêu Thành là người đơn giản ham mê võ học nên trong những bữa tiệc thế
này hắn cũng không muốn đi kết giao với ai. Hắn thấy Khôi liền tiến lại cùng
nâng chén.

Khôi đang cầm cái đùi gà thì nghe tiếng Lý Chiêu Thành, hắn ngước lên nhìn thì
hoa mắt tí rớt đùi gà xuống đất. Lý Chiêu Thành tiến tới thì thôi đi, phía sau
hắn lại còn có một cô gái, da trắng, má hồng, mắt long lanh, môi chum chím nụ
hồng. Quai hàm Khôi như rớt ra ngoài, hắn nhìn Lý Chiêu Thành với ánh mắt dâm
tiện.

- Không ngờ Lý đại ca nhìn lầm lầm lì lì mà lại xì ra khói . Ta không biết là
đại ca có ý chung nhân rồi cơ đấy.

- Khôi đệ nói gì vậy, hiện giờ ta chỉ có võ học, chuyện hôn nhân sau này rồi
tính. Còn đầy là lệnh muội của ta Ngọc Nhi. Nàng nghe chúng ta kết giao huynh
đệ nên muốn cùng ta tới gặp ngươi a.

Khụ khụ, Khôi liền bị sặc nước, nhìn 2 huynh muội trước mặt mà như thấy chuyện
lạ Việt Nam vậy. “ Hai anh em ruột sao lại khác xa nhau quá vậy, ghen trội
ghen lặn kiểu j đây.”

Ngọc Nhi nàng khác hoàn toàn anh trai của mình, nàng là một người rất thông
minh, thích khám phá đặc biết là chế tạo. Từ nhỏ nàng đã có ước muốn chế tạo
ra một cổ máy có thể đưa con người di chuyển thay cho sức ngựa a, tiếc rằng
công nghệ hiện tại cũng như kiến thức chưa phát triển, nên ý tưởng vẫn chỉ là
ý tưởng. Tuy ý tưởng chưa thành nhưng trong quân doanh, nàng cũng đã có những
ý tưởng giúp cho quân đội phát triển như phương pháp huấn luyện cùng chế tạo
ra giáp tre, yên ngựa, nỏ bắn mini… Danh tiếng của nàng dần vang vội, và được
quân sĩ đặt cho cái tên nữ Gia Cát.

Hình ảnh đầu tiên của Khôi trong mắt nàng không được tốt cho lắm, nàng đã xếp
hắn vào top hàng ngũ dâm tiện, khi hắn dùng ánh mắt trần trụi nhìn nàng. Khi
nghe đại ca mình nói hắn rất thông minh, từng giúp đại ca rất nhiều nên nàng
mới tò mò tới xem, nhưng nàng đã thất vọng a.

- Ta là Ngọc Nhi.

Nàng chỉ nhìn hắn 1 cái rồi nói ra một câu ngắn tũn.

Khôi biết hắn thất thố a, nên vội làm ra vẽ chính nhân quân tử, tay vuốt vuốt
tóc.

- Ta là Lê Khôi, rất vui được biết nàng.

Đáp lại lời của Khôi chỉ là cái ngoảnh mặt, nàng chào Lý Chiêu Thành một tiếng
rồi bước đi.

- Ha ha, Khôi đệ đừng để ý, lệnh muội của ta tính tình như vậy đấy. Đệ là
người đầu tiên nàng tới chào hỏi, vậy là tốt lắm rồi. Cố lên ta ủng hộ đệ.

“ Lý Chiêu Thành tên này, xem ra không đến nổi ngu không có thuốc chữa”. Khôi
cùng Lý Chiêu Thành ngồi uống rượu và tiếp tục chém gió. Trong khi đó bên kia
mọi người lần lượt đem quà mừng thọ của mình lên, Trân Phương cũng vậy, nàng
sai người đem hai chiếc lục bình bằng gỗ sưa lên, Nguyễn lão thái gia thấy rất
ưng ý a.

Nguyễn lão thái gia quay mặt sang phía Nguyệt Nga rồi lên tiếng.

- Không biết vị nào là Khôi công tử, có thể ra cho lão bà này gặp mặt được
không.

Khôi đang chém gió thì ngước lên, đầu hiện chấm hỏi, chấm hỏi, ????????????.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #34