28:


Khôi không vội đi núi Bạch Dương ngay, việc cần thiết của hắn lúc này là kiếm
thật nhiều tiền a.

Hắn nhanh tróng phác thảo hình vẽ xe rùa, cùng hệ thống các lò nung đem tới
các tiệm rèn trong thành.

Sau 1 hồi giải thích cùng hướng dẫn các thợ rèn đã bắt tay vào công việc.
Trước tiên hắn cho làm 50 xe rùa, 5 lò nung than cacbon cùng 5 lò nung quặng
thép. Do nguyên liệu nung không có, hắn đã phải đồng thời cho khai thác quặng
sắt cùng khai thác than, và địa điểm phù hợp nhất tất là mỏ than An Lãng ( Yên
Thọ, Đông Triều) chính là Vũ Ninh. Mỏ than An Lãng là mỏ than lộ thiên, với
phương pháp thô sơ, thủ công thì là thích hợp nhất a.

Khôi tiếp tục tới gặp Miên đại thẩm cùng Tố My, sau 1 hồi trăng sao ong bướm,
nói chuyện ngôn tình với Tố My, Khôi bàn với Miên đại thẩm, việc thuê người
cùng mua đất chổ hoang vắng để lập xưởng nung.

Mọi thứ trong kế hoạch của hắn đã được sắp xếp ôn thỏa, hắn liền tiến hành đi
Vũ Ninh cùng Tân Hưng để khảo sát mỏ than cùng mỏ sắt. Đúng như trong dự đoán
của hắn mỏ than An Lãng cùng mỏ quặng sắt Quý Sa đều lộ thiên, phù hợp cho
biện pháp khai thác thủ công hiện nay.

Sau 1 tháng thời gian đi, và ở lại sắp xếp công việc, thuê người, thuê xe ngựa
vận chuyển cùng thuê thuyền trở quặng sắt từ Tân Hưng về đã ổn thỏa, hắn quay
chở lại Hà Thành.

…………..

Núi Bạch Dương nằm ở phía Bắc Hà Thành:

Khôi dừng bước dưới chân núi, hắn đang tìm kiếm cây tùng theo lời nói của Đức
thúc a.

Trước mặt hắn giờ đây là một rừng núi âm u, cây cao trăm trượng che bóng khắp
mặt đất, nơi đây đồi núi hiểm trở, xuất hiện nhiều dã thú nên gần như không có
ai dám tiến vào.

Khôi đi theo hướng dẫn có Đức thúc tiến sâu vào trong núi, càng vào sâu âm khí
càng nặng, sương mù như vây kín không gian, nếu không có thị lực tinh tường
của người luyện võ thì cơ bản không thể nhìn thấy đường a.

Sau một canh giờ tìm kiếm, Khôi cũng đã tìm thấy hang núi.

Một bóng đen không một tiếng động, nhẹ nhàng di chuyển trên các thân cây tiến
lại gần Khôi. Áp sát lại gần, hắn tung người lên, tay vung thành chưởng đánh
tới.

Cảm nhận được chưởng phong đánh tới nhưng lại không cảm nhận được sát khí,
Khôi thầm giãn chân mày. Khi đi gần tới đây nhờ vào Thiên Khí xung quanh mà
hắn có thể phát hiện ra có người theo dõi. Hắn suy đoán có thể là người canh
giữ hang động, nhằm không để ai có thể phát hiện ra nơi này a.

Hắn nghiêng người sang 1 bên né khỏi chưởng phong cua người bịt mặt, đồng thời
xoay người 180 độ tung một cước. Cước này hắn tung ra chỉ 50% công lực, hắn
cũng không muốn làm bị thương người của mình.

Trần Hàng thấy đối phương né được chưởng của mình thì rất kinh ngạc, hắn vội
vàng lui ra sau nhưng một cước đã đá tới. Thấy không thể né tránh hắn liền thu
hai tay thành hình chữ thập đón nhận một cước. Một bóng đen bay ra sau ngã
trên mặt đất, chật vật đứng lên tiếp tục thủ thế tấn công.

- Khoan đã, vị huynh đệ này chung ta có thể từ từ nói chuyện.

- Ngươi là ai? Sao lại biết nơi đây.

Thấy Khôi võ công cao cường, Trần Hàng âm thầm cho tay ra sau năm lấy pháo
hiệu. Nếu Khôi có hành động bất thường hắn sẽ lập tức báo động. Dù có chết hắn
cũng không thể để nơi này bị phát hiện được.

- Ngươi xem đây là gì?

Khôi liền đưa ra lệnh bài mà Đức thúc đưa cho hắn.

Trần Hàng thấy lệnh bài, liền lập tức quỳ xuống. Người nắm giữ lệnh bài ắt là
chủ nhân của hắn a.

- Thuộc hạ bái kiến chủ nhân, thuộc hạ không có mắt, xin chủ nhân trách phạt.

- Ngươi đứng lên đi, ngươi làm rất tốt sao có thể trách phạt được chứ.

- Tạ ơn chủ nhân.

- Ngươi nhanh dẫn ta vào trong gặp Trần Đạt a.

- Vâng thưa chủ nhân.

Trần Hàng dẫn Khôi vào trong hang động, tiến tới một cánh cửa hắn lại dùng một
ám hiệu. Nơi đây không có ngôn ngữ, chỉ giao tiếp bằng ám hiệu mà thôi.

Đi qua 3 cánh cửa tiến bên trong một mật thất, chỉ thấy nơi đây khoảng 300 m2
như một đấu trường sinh tử vậy, các tử sĩ đang tập luyện với nhau, họ dùng vũ
khí thật , trên người có vô số vết thương lớn nhỏ, mặc cho máu chảy ra họ vẫn
tiếp tục tập luyện a.

Khôi tiến vào một căn phong đơn sơ chỉ có duy nhất một cái bàn đá.

- Đội trưởng, chủ nhân cần gặp.

Một người bước ra, thân hình cao lớn, cở thể rắn chắc, bước đi vững chãi. Trên
người hắn toát ra một luồng sát khí. Khôi thầm gật đầu, người tuy nhập Khí sơ
kì, thấp hơn hắn 1 tiểu cảnh giới, nhưng trong chiến đấu sinh tử e rằng hắn có
thắng thì cũng là thắng thảm a.

Trần Đạt được Trần Đức bồi dưỡng từ nhỏ, tuyệt đối trung thành, hắn được giao
nhiệm vụ trực tiếp huấn luyện các tử sĩ. Gần mười năm sống ở đây hắn đã chờ
đợi ngày này a, ngày hắn được bước ra ngoài, được chiến đấu cho Trần gia.

Khôi đưa lệnh bài ra, Trần Đạt liền quỳ xuống.

- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.

- Sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng công tử là được rồi.

- Vâng thưa công tử.

- Được rồi, ngươi hãy nói xem tình hình lực lượng trong này thế nào?

- Thưa công tử, bên trong chúng ta có tất cả 200 tử sĩ, chia làm 4 tiểu đội,
cùng 4 tiểu đội trưởng thêm cả thuộc hạ là 205 người.

- Ngươi cho gọi 4 tiểu đội trưởng vào đây.

Trần Đạt đi ra, một lúc sau có thêm 4 người đi vào, một người là Trần Hàng sở
trường ẩn thân, ám sát hắn mới gặp còn 3 người còn lại lần lượt là:

Trần Ảnh sở trường về tốc độ, khinh công cao cường, một ngày có thể đi 1 vạn 8
ngàn dặm.

Trần Hoàn sở trường cận chiến, chịu đòn, nhược điểm kém linh hoạt.

Trần Cường sở trường dùng độc, đồng thời hắn cũng là người biết cách tra tấn,
khái thác thông tin từ kẻ địch.

Khôi nhìn một lượt rồi nói.

- Trần Đạt cùng cần Trần Hàng đem theo 20 người theo ta, còn lại tiếp tục tập
luyện. Đã sắp đến lúc các ngươi được chiến đấu rồi.

- Vâng thưa công cử.

Khôi âm thầm suy tính kế hoạch của hắn, hắn cần Trần Hàng giám sát theo dõi
động tĩnh của Đoàn gia đồng thời Trần Đạt sẽ giúp hắn bảo vệ cùng quản lý
xưởng nung thép a.

Khôi trở về Trần gia, đồng thời cũng là lúc một người huynh đệ của hắn ghé
thăm.

Tự bút:

Chữ viết xấu do vân tay

Văn không hay do chí óc.

Các bạn có đọc đừng cười chê.

Vì tôi đâu phải là người hành văn.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #28