27:


Sáng hôm sau, như mọi khi Khôi lại dậy sớm tiếp tục tu luyện nội công Bình
Định, nội công hắn càng tăng, Thiên Khí hấp thu vào trong cơ thể càng nhanh.
Thiên khí như một dòng khí lưu nhẹ nhàng chạy khắp cơ thể rồi quay về đan điền
bao bọc xung quanh nội công của hắn, giúp nội công hắn không ngừng lớn mạnh.
Khôi bây giờ chỉ Nhập Khí trung kì, nhưng hắn có thể tự tin đánh một trận với
cao thủ Hư Khí sơ kì a, nếu gặp cao thủ trung kì nhờ vào khinh công của mình
hắn vẫn có thể thoát một mạng.

- Xem ra ta phải tìm nơi khác, Thiên Khí nơi đây không còn thích hợp cho ta
tu luyện.

Bao lâu nay hắn vẫn tu luyện ở vườn hoa Đông xưởng, Thiên Khí nơi đây mỏng dần
không còn phù hợp với hắn, hắn cần phải tìm nơi có nhiều cây xanh a.

Đứng dậy thu công, hắn tiến ra bãi đất trống tiến hành luyện quyền. Mai Hoa
quyền được hắn thuần thục đánh ra, động tác như nước chảy mây trôi. Người khác
nhìn vào như hắn đang múa quyền vậy, những quyền cước nhẹ nhàng mềm mại nhưng
lại tựa nghìn cân a. Hắn giờ đây có thể đưa nội công vào trong quyền đầu, tùy
tâm sở dục, 1 quyền có thể phá vỡ một hòn giả sơn.

- Xem ra lão già này có thể về nghỉ được rồi.

Trần Đức quan sát Khôi tu luyện, trong tâm thầm dạo động, lão không ngờ rằng
chỉ một thời gian ngắn Khôi đã có tiến bộ lớn như vậy.

- Đức thúc còn chưa vợ sao có thể già được cơ chứ.

- Tổ sư mày, không phải ta ế mà ta đang chờ người tử tế để yêu nghe mày.

Bị chọc đúng nổi đau, Trần Đức tức giận, chỉ thấy lão đưa tay về phía Khôi,
nhìn rất nhẹ nhàng và chậm dãi những Khôi lại thấy áp lức to lớn a. Hắn liền
xoay người sang bên hữu né tránh, đồng thời tay ra quyền về phía bụng Trần
Đức. Lão khẽ mĩm cười, tay ra quyền thu lại bắt lấy tay Khôi, khẽ lùi về phía
sau kéo hắn về rồi đẩy nhẹ. Khôi bị đẩy văng ra sau, hắn liền xoay 1 vòng trên
không tiếp đất. Lập tức hắn khom người xuống, rồi bật lên tốc độ như một con
báo săn mồi, tiến tới tung 1 cước vào bên trái Trần Đức. Lão liền đưa tay lên
bắt chân Khôi, khi tay lão sắp chạm vào chân Khôi thì hắn bất ngờ đưa chân lên
cao, trọng tâm dồn xuống dưới, hai tay bắt lấy chân Trần Đức kéo mạnh.

Tưởng chừng như kế hoạch của hắn thành công thì thật bi ai cho hắn á. Hắn như
châu chấu đá xe tăng vậy, Trần Đức vẫn đứng nguyên một chỗ mặc dù hắn đã dùng
hết sức. Trần Đức nở lên nụ cười bỉ ổi, tay vung ra bắt lấy chân Khôi, xách
hắn kéo đi như xách một còn gà vậy.

Một tiếng thét lên như heo bị trọc tiết vang khắp Trần gia.

Khôi bước ra, chân đi hình chữ bát, hai tay ôm mông, trên mặt thoáng vương
những giọt lệ. Hắn đã bị lấy đi lần đầu tiên a.

“ Rồi có một ngày ta sẽ tét vào mông lão để trả thù.”

…………..

Một canh giờ sau trong phòng của Trần Đức.

- Võ công của con tiến bộ rất nhanh, có lẽ 1 năm nửa thôi ta sẽ không còn là
đối thủ của con nửa. Nhưng con hãy nhớ rằng, ngoài kia còn rất nhiều các cao
thủ, hành tẩu bên ngoài con phải chú ý.

- Dạ con hiểu.

- Còn nửa, mấy năm gần đây bên Đoàn gia luôn có những dấu hiệu khả nghi, theo
như ta biết, Đoàn gia đang âm thầm luyện tư binh. Ta nghi bọn chúng còn bắt
tay với người của Thiên Hoa hội.

Khôi lâm vào trầm tư, Đoàn gia hắn không xa lạ j, nếu như bọn hắn tạo phản
thành công, chắc chắn Trần gia sẽ bị tận diệt.

- Ta sắp gần đất xa trời, không còn giúp j được cho Trần gia, nay ta đặt hết
niềm tin vào con.

- Đức thúc yên tâm, dù mất mạng này con cũng phải bảo vệ Trần gia.

Đức thúc như người thân, Trần gia như là nhà thứ 2 của hắn vây. Dù Đức thúc
không nói thì hắn cũng sẽ làm mọi cách để bảo vệ Trần gia.

- Tốt tốt.. con cầm lấy đi.

Đức thúc đưa cho Khôi một tấm lệnh bài màu đen, khắc hoa văn phượng hoàng, ở
giữa có một chữ Trần rất nổi bật.

- Ngươi đi ra sau núi Bạch Dương, thấy cây Tùng thì quan sát đi theo hướng
mũi tên tới một hang động, bên trong là có 200 tử sĩ ta đã bí mật bồi dưỡng để
bảo vệ Trần gia. Ngươi gặp Trần Đạt đưa lệnh bài này ra, tất cả từ nay sẽ nghe
theo lệnh của ngươi.

Khôi âm thầm sợ hãi, 200 tử sĩ là khái niệm j? để bồi dưỡng ra một tử sĩ cần
rất nhiều công sức, tiền bạc và thời gian a. Họ luôn là những lực lượng bí mật
của mỗi gia tộc, tuyệt đối trung thành, chỉ thực hiện theo mệnh lệnh dù không
biết đúng hay sai. Tử sĩ tuy võ công không cao cường nhưng lại rất đáng sợ,
bon họ sẵn sàng liều mạng để đạt được mục đích, không một ai dám đánh ngang
tay với một người không sợ chết a.

Theo như hắn biết Trần gia chú tâm phát triển kinh tế, tư binh trong phủ chỉ
khoảng 500 người, không thể đủ bảo vệ Trần gia khi gặp biến cố. Hắn đã âm thầm
tính tới việc bồi dưỡng một lực lượng khác , nay Đức thúc đã cho hắn một cơ
sở, một bệ phóng để hắn thực hiện ý định của mình a.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #27