22:


Thiên Nguyệt văn quán nằm bên bờ hồ Hoàn Kiếm, kiến trúc hết sức trang nhã,
xung quanh treo những bình hoa Phong Lan với nhiều màu sắc khác nhau. Phía
trước treo tấm bảng hiệu Thiên Nguyệt văn quán khắc bằng gỗ lim, hai bên treo
hai câu đối.

“Sông núi quê xưa thêm vẻ đẹp,

Cúc tùng cành mới đượm mầu Xuân”

Khôi cùng Văn Quỳnh bước vào trong, chỉ thấy xung quanh đặt các tấm bình
phong, bên trên viết các câu đối, các bài thơ, bài vịnh. Bên trên treo những
bức tranh đầy cảnh sắc, nơi đây như thiên đường của các sĩ tử vậy.

Bên trong thi quán.

- Nguyệt Nga nàng hãy nhận lấy bức tranh này.

Một người thanh niên dáng vẻ thư sinh cầm trên tay bức tranh bước về phía
Nguyệt Nga, hắn là Đoàn Hùng con trai thứ hai của gia chủ Đoàn gia cũng là nhị
đệ của Đoàn Vinh. Hắn là một người rất thông minh nhưng cũng rất âm hiểm, bên
ngoài luôn tỏ ra là một chính nhân quân tử,nhờ tài năng kết hợp với dáng người
thư sinh, hắn đã làm điên đảo biết bao tâm hồn thiếu nữ. Đoàn Hùng còn được
phong làm tài tử số 1 Hà Thành a.

Lần đầu tiên gặp Nguyệt Nga, hắn đã bị dung mạo cùng tài năng của nàng mê mẫm.
Suốt hai năm qua hắn luôn tìm cách đã động được con tim nàng nhưng đều thất
bại.

Mấy tháng trước hắn đã sắp xếp một kế hoạch chu toàn, tạo nên một cảnh anh
hùng cứu mỹ nhân nhưng đã bị thất bại. Kế hoạch của hắn bị phá vở bởi một
người lạ mặt từ trên trời rơi xuống.

Khi trở về hắn luôn cảm thấy Nguyệt Nga lạnh nhạt với hắn. Lần này hắn đã phải
bỏ rất nhiều công sức để họa nên bức tranh về nàng. Chỉ thấy trong bức tranh
một người con gái cực kì xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thướt tha trong gió,
những cánh hoa đào đang rơi rụng xung quanh như tạo nên một kì quan về người
thiếu nữ vậy. Hắn tin chắc Nguyệt Nga sẽ động lòng vì bức tranh này, hắn biết
nàng yêu tranh còn hơn cả thơ ca a.

- Nàng hãy nhận bức tranh cũng như đón nhận tâm ý của ta.

Mọi người xung quanh đều đứng lên cổ vũ cho hắn, rất nhiều cô gái trong mắt
đều có tia hâm mộ. Hắn chính là thần tượng, là bạch mã hoàng tử trong lòng các
nàng a.

Nguyệt Nga rơi vào tình trạng khó xử, nàng rất thích tranh, nếu như là trước
đây chắc nàng cũng sẽ có 1 phần cảm tình, nhưng giờ trong lòng nàng đã có ý
chung nhân rồi a.

- Muội hãy nhận đi, tỷ thấy Đoàn công tử rất tốt lại có tấm chân tình dành
cho muội.

Vương Ngân liền lên tiếng, nàng chính là tỷ muội tốt với Nguyệt Nga. Thấy Đoàn
công tử vừa soái ca, học thức lại cao rất hợp với Nguyệt Nga nên muốn tán
thành mối nhân duyên này.

- Muội biết Đoàn công tử rất tốt nhưng muội không có tình cảm a.

- Hay là tiểu thư của chúng ta có ý chung nhân rồi.

Nguyệt Nga đỏ mặt quay đi, nàng bị người ta nói trúng phóc rồi a.

Vương Ngân chỉ có ý định trêu Nguyệt Nga nhưng nhìn biểu cảm của nàng xem ra
là thật rồi, “ Xem ra tiểu thư nhà ta biết yêu rồi”.

Nguyệt Nga quay lại khẽ nói với Đoàn Hùng.

- Xin lỗi Đoàn công tử, tâm ý của công tử Nguyệt Nga không dám nhận.

Bị từ chối trước nhiều người như vậy làm hắn vô cung tức giận, nhưng vẫn tỏ ra
bình thản.

- Tâm ý của ta bao lâu nay nàng không hiểu được sao?

Không muốn rắc rối thêm Nguyệt Nga quyết định tung quân bài tủ ra.

- Ta hiểu, nhưng ta đã có ý chung nhân rồi.

Đoàn Hùng triệt để tức giận a, hắn không giữ được bình tĩnh nửa rồi. Người con
gái hắn truy cầu mấy năm nay lại để thằng khác xơi, sao hắn không tức giận
được kia chứ. “ Hừ con điếm, mày không đồng ý hóa ra ở ngoài đã gian díu với
thằng khác. Thứ Đoàn Hùng ta đã muốn thì không thể tuột khỏi tay.”

- Hắn là ai?

- Là ta.

Nguyệt Nga đang lúng tung không biết trả lời sao thì một giọng nói vô cùng
quen thuộc vang lên.

Ngoài cửa có hai người bước vào, một người dáng vẻ thư sinh, da trắng mềm mại
, tay cầm quạt phiếm. Một người dáng người cao to khỏe mạnh, khuôn mặt điển
trai với mái tóc ngắn ngang tai.

Hai người tiến vào chính là Khôi cùng Văn Quỳnh, Khôi đứng ngoài chứng kiến
mọi chuyện a, thấy Nguyệt Nga khó xử hắn liền lên tiếng giải nguy cho nàng.

Nguyệt Nga mấy ngày nay đều trông chờ hắn đến văn quán thăm nàng, thậm chí đêm
nàng còn ngủ lại ở đây để chờ hắn. Giờ nhìn thấy Khôi, nàng muốn nhào vào lòng
hắn a, nhưng có nhiều người nên nàng chỉ nhẹ nhàng bước lại gần cúi mặt vân vê
tà áo.

- Cuối cùng huynh cũng tới gặp ta, ta còn tưởng huynh quên ta rồi chứ.

Tất cả im lặng và đứng hình, lúc này một chiếc kim rơi có lẽ là âm thanh to
nhất vang lên rồi. Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn như gặp lang quân của Nguyệt Nga
mọi người đều hiểu ra mọi chuyện, nàng từ chối chân tình của Đoàn công tử là
vì người lạ mặt này a.

- Ta quên nàng…

- Huynh…

- Khi ta không còn thở a.

- Đáng ghét.

Nguyệt Nga đỏ mặt quay lại đứng cạnh Vương Ngân. Mọi người được phen vỡ òa,
đúng là tuyệt ngôn tán gái mà.

- Vị huynh đài này, không biết tên là gì?

Đoàn Hùng âm trầm đứng ra nói. Ánh mắt như muốn giết người nhìn Khôi.

- Ta là Khôi, không biết huynh đệ xưng hô thế nào?

- Ta là Đoàn Hùng, huynh đài có dám đấu cùng ta không?

“ Họ Đoàn à, xem ra không thể tránh khỏi một trận thách đấu, để ta cho ngươi
biết vì sao nước mắt lại mặn a.”

- Được, ta đồng ý.

Khôi dùng ánh mắt sắc bén nhìn lại Đoàn Hùng, hai ánh mắt chạm nhau, báo hiệu
cuộc quyết đấu ác liệt sắp sảy ra…

Thanks các bac quan tâm và tặng nguyệt phiếu nhé.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #22