Khôi tiến lên phía trước, nhìn chén rượu khẽ ngâm.
- Thủy lãnh tửu, nhất điểm, lưỡng điểm, tam điểm.
“ Ha ha chết tụi mày chưa?”. Khôi đang yy vì vế đối của mình thì…
- Đinh hương hoa, bách đầu, thiên đầu, vạn đầu.
(Rượu nhỏ giọt, một giọt, hai giọt, ba giọt.
Hoa Đinh hương, trăm nhánh, nghìn nhánh, vạn nhánh)
Người trung niên nhìn vườn hoa liền đáp.
“ Không thể nào, không thể tin được, thật là không thể tin được. Bản đại gia
xuất quân trăm trận trăm thắng , tiếp chiêu” Khôi lên tiếng.
- Cảng khẩu trướng thuyền nhân, thuyền tiền nhi giảng khẩu.
Khôi thầm để ý, chỉ thấy người thanh niên trẻ tuổi ẻo lả như con gái cúi xuống
thì thầm vào tai người trung niên, hắn liền đối.
- Oa đầu mãi ngõa vi ,ngõa giá dĩ giao đầu.
(Bến cảng nắm thuyền nhân trước mà nói chuyện.
Đầu hang bán ngói, vì giá ngói mà chạm đầu).
Khôi thầm hừ nhẹ, “ từ khi nào Bê đê lại trở nên thông minh như vậy” .
Nếu để đối phương biết được Khôi đang suy nghĩ j, thì chiều nay cá sông Thao
có mồi nhắm rượu rồi a.
- Tân thành kỷ thời cựu.
- Phù Thạch hà nhật trầm.
(Thành mới lúc nào cũ.
Đá nổi bao giờ chìm)
Không thể nào, Khôi lần đá phải thiết bản rồi, hắn vò đầu rứt tai.
- Có rồi, lần này là thiên bút kì thư a, các ngươi đố được thì ta đây không
sinh được con gái, chỉ sinh được con trai.
- Thu nhị Xuyên, bài bát trận, thất cầm lục túng, ngũ trượng nguyên trung, tứ
thập cửu thịnh tinh đăng, nhất tâm chỉ vọng thuần tam cố.
(Thu hai Xuyên, bầy tám trận, bảy lần bắt, sáu lần tha, năm lần ra nguyên
trung, bốn mươi chín ngọn đèn dâng sao, một lòng chỉ nghĩ đền đáp chuyện ba
lần đến mái lều tranh).
Vế đối hắn đưa ra thâu tóm cả cuộc đời Khổng Minh, hiến kế lập bao chiến công
chỉ để đền đáp ba lần lên mái tranh của Lưu Bị.
Phía bên kia chiến tuyến, tất cả quân địch đều im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi rồi lắc đầu. Người trẻ tuổi cau mày suy nghĩ, một lúc sau cũng đành phải
chấp nhận thua cuộc.
Lúc này người trung niên cười lớn.
- Ha ha đúng là tuổi trẻ tài cao. Không biết vị công tử này tên là gì?
- Tại hạ ngu nguội, may mắn dành chiến thắng thật không dám nhận. Tại hạ tên
chỉ một chữ Khôi.
Hắn không muốn nói họ mình ra a, giờ hắn họ Lê, lại mang cả họ Trần. Trần tiểu
thư ở đấy nói j cũng không tiện.
- Không biết vị thiếu gia tên họ là gì?
- Hỗn……
Lão hán già tuổi đứng bên cạnh người trung niên định lên tiếng thì bị người
trung niên chặn lại.
- Ta tên là Nguyên Long, cũng gọi là có chút gia thế, nào vị huynh đệ này lại
đây chúng ta uống một chén.
Khôi nhìn mấy người hộ vệ xung quanh, tuy không có địch ý nhưng người luôn ở
trong tư thế sẵn sàng. Chỉ cần hắn ra một cử động không cần thiết thôi là gặp
nguy hiểm ngay. Tuy hắn có thể chạy được, nhưng còn ba người, hắn không thể bỏ
lại được. Khôi chỉ đành âm thầm tính đến tình huống nguy hiểm nhất. Nhưng có
lẽ những suy nghĩ của hắn là thừa a. Chỉ thấy người trung niên Nguyên Long này
cũng không có ác ý, mà là thật tâm kết giao.
- Vị huynh đệ này văn thơ tinh thông sao lại không thi cử, giúp sức cho nước
nhà.
Khôi thật tâm trả lời.
- Tại hạ ngu muội, học vẹt được năm ba chữ, thật không dám trèo cao.
- Ta rất tò mò về câu đối của huynh đệ, có thể cho mọi người ở đây mở rộng
tầm mắt được không?
Lúc này người thanh niên trẻ tuổi rất có hứng thú, hắn đứng sát lại chờ đợi vế
đối của Khôi.
Khôi giả vờ suy nghĩ, tay đưa lên vuốt râu, rồi khẽ ngâm.
- Bão cô tử, xuất trùng vi, nhất mã đơn phương, Trường Bản kiều biên, số bách
thiên viên thượng tướng, độc ngã do năng báo lưỡng toàn.
(Ôm con côi, ra khỏi vòng vây, một ngựa đơn phương bên cầu Trường Bản, trước
trăm ngàn viên thượng tướng, chỉ ta là giữ vẹn cả đôi).
Vế đối hắn đưa ra kể nên sự tích Triệu Vân phò ấu chúa thoát khỏi vòng vây
quân địch, phải nói là chuẩn không cần chỉnh a.
Hay hay… Nguyên Long lúc này lên tiếng, vế đối ra không chỉ hợp về từ về ý, mà
còn hợp về cảnh nửa.
Người trẻ tuổi suy tư một lúc, rồi khẽ nhìn Khôi. Khi chạm vào ánh mắt ấy
không hiểu sao Khôi thấy khác lạ.
“ Chít ta rồi, không lẽ mình lại có suy nghĩ lệch lạc. Phi phi phi, ta đang
suy nghĩ j thế này.”
Khôi cảm thấy ảo não trong lòng, hắn không ngờ rằng có một ngày hắn lại có cái
nhìn thiện cảm với một người con trai a.
………..
Thuyền cập bờ, hai đoàn người tách ra, bốn người tiếp tục lên xe ngựa trở về
Trần Phủ.
Lúc này tại nha phủ Hà Thành.
- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Bình thân.
- Bẩm thưa hoàng thượng, nhờ long ân của hoàng thượng mà Hà Thành phát triển
vững mạnh, đê điều được tu bổ, người dân ấm no. Kinh tế Hà Thành phát triển
mạnh mẽ đặc biệt là Trần gia với các sản phẩm mới đặc biệt là Giấy gió và vải
lụa, ngoài ra Hà Thành cũng nổi lên chuỗi các tửu điếm lớn có món ăn phong phú
và mới lạ, đã góp phần lớn vào thuế của triều đình.
Hoàng thượng khẽ cau mày.
- Sao ta chưa từng nghe thấy “ chuỗi tửu điếm” nhỉ?
- Thưa hoàng thượng, chuỗi tửu điếm này mới thành lập và cho ra các món ăn
rất lạ và được mọi người rất là ưu chuộng như, bún đậu mắn tôm, phở bò Nam
Định, giả cầy, cá chép om dưa, tiết canh…… Sắp tới hình như còn cho ra rượu
mới và nem chua Thanh Hóa.
Toàn những món ăn lạ tai, Hoàng Thượng nghe thấy cũng vô cùng thích thú.
- Lần sau vi hành, ta sẽ đến nếm thử xem sao. Các khanh hãy lui ra Văn Trường
ở lại.
Lúc này trong thư phòng chỉ còn Hoàng thượng và Văn Trường, chình là người
Khôi đối và nhận được tranh của lão. Văn Trường liền lên tiếng.
- Thưa hoàng thượng người cảm thấy thế nào?
- Tốt rất tốt, nếu biết trọng dụng, sẽ là một nhân tài cho quốc gia.
Hai người bàn luận một lúc, Văn Trường liền lui ra.
- Phụ thân, con muốn ở ngoài Hà Thành thêm một thơi gian nửa.
- Được nhưng phải cẩn thận.
Người lên tiếng với Văn Trường chính là người trẻ tuổi Khôi gặp trên thuyên a,
chỉ thấy hắn vui mừng rồi tung tăng chạy mất. Để lại Văn Trương đang ngơ ngác,
hắn hiểu rõ con của mình a, phải có điều j hứng thú thì mới tỏ ra như vậy. Lão
khẽ vuốt râu rồi cười lớn như hiểu ra cái j đó.
…………….
Ngày hôm sau, Khôi thức giấc, hắn mở mắt ra liền dật mình. Con tim bé nhỏ của
hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ thấy Trần tiểu thư đang bê một bát cháo để
xuông bàn.
- Trần tiểu thư, con tim của ta rất mong manh và dễ vỡ, người đừng dọa ta nửa
được không.
- Chàng nói j vậy? Ta thấy hôm qua chàng cũng vất vả nên .. nên nấu cho chàng
bát cháo.
“ Thế giới này đảo lộn thật rồi”. Mới hôm qua còn ta ta ngươi ngươi, giờ đã
chàng chàng thiếp thiếp. May mà thần kinh Khôi khá vững chắc, vì hắn tự tin
với mị lực của mình. Đẹp troai thì mới có nhiều người yêu a.
Khôi tiến lại gần, hai mắt nhìn vào nàng, tay vươn lên, mặt khẽ nhẹ nhàng hạ
xuống. Trần Phương lúc này hơi run, mắt nàng khẽ nhắm lại như chờ đợi điều j
đó.
- Mặt nàng có nhọ nồi nè.
- ……….
Trần Phương quay mặt chạy đi, Khôi nhanh chóng cầm lấy tay nàng kéo lại. Đến
giờ mà hắn không hiểu tâm ý của nàng thì hắn không phải đàn ông a.
Tay hắn kéo nàng lại, tay kia vòng qua eo, mặt cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi
nàng.
- Xoảng… Xin lỗi tiểu thư, xin lỗi Khôi đại ca.
Chỉ thấy tiểu Vân mắt tròn xoe nhìn cảnh 18+ trước mặt. mắt không rời, miệng
không ngừng lẩm bẩm.
- Ta không thấy j hết, 2 người cứ tiếp tục. Ôi mắt ta bị mù rồi.
Khôi và Trần Phương vội buông nhau ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trần
Phương đỏ mặt chạy đi. Còn hắn đứng lại trong tiếc nuối. “ Miếng ăn đến miệng
còn tuột mất, quá nhọ cho đội soook loooo rồi”.