19:


“ Là chàng… là chàng”

Lúc này Trần Phương như bị điểm huyệt rồi, nàng đứng yên một chổ, miệng không
ngừng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn vào vết sẹo trên ngực Khôi.

15 phút trôi qua hai người vẫn giữ nguyên một tư thế.

- Tiểu thư, tiểu thư… người đừng nhìn ta thế, ta .. ta ngại.

Trần Phương hồi tỉnh,nàng liền quay đi bất giác khuôn mặt nàng đỏ như trái gấc
rồi, nhưng lòng nàng đang rất vui a. “ Hùng Vương đã thấu tỏ lời nguyện cầu
trong tim nàng a”

Chỉnh lại mái tóc rối của mình, không biết nàng lấy dũng khí ở đầu liền quay
người lại, đi tới ngồi bên cạnh Khôi.

Khôi thì không xem là gi cả , nhưng đối với người con gái cổ đại như nàng thì
là cả một thử thách lớn.

- Ngươi giúp ta cài chiếc châm này lên được không?

Nàng đưa chiếc châm cho Khôi, ánh mắt như có j đấy chờ mong.

Còn anh chàng của chúng ta thì lại không hiểu tâm ý của nàng a, hắn chỉ xem
chuyện này là hết sức bình thường “ Con người đâu mọc mắt phía sau đâu, nhờ
người khác cài là chuyện hết sức bình thường, như cân đường hộp sữa”

Hắn cầm lấy chiếc châm nàng đưa, nhẹ nhàng cài lên đầu nàng, động tác rất nhẹ
nhàng như sợ làm hỏng một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Trần Phương quay lại, nụ cười e thẹn của thiếu nữ hoài xuân nở ra làm hắn như
ngây dại a. “Nàng quá đẹp”. Khôi nhìn về phía nàng, bất giác hai tay đưa về
phía trước, miệng lẩm bẩm.

- Cứ ngở là cam, giờ nhìn kỹ lại mới biết là hai quả đào, ngon quá.

Hắn đứng dậy đi về phía trước, đưa tay lên hái hai quả đào tiên.

- Tiểu thư người ăn thử đi, đào này ngon lắm.

- Ân

Trần Phương thẹn thùng nhận quả đào từ tay hắn, cắn nhẹ một miếng. Hai người
ngồi cạnh bên nhau cùng ngắm mưa rơi.

…………..

Buổi chiều, bốn người rời khỏi đền Hùng tiến tới Hang Lạng ( Phú Thọ), đây là
kỳ quan thiên nhiên, nó làm say đắm lòng người. Hang được tạo bởi những khối
thạch nhũ màu sắc khác nhau, hình thù khác nhau, kích thước khác nhau, tạo nên
nét đặc trưng cho nơi đây.

Trần Phương hôm nay tâm trạng rất vui vẻ, nàng cười nói nhiều hơn, đặc biệt
với Khôi, làm Trần Thái đứng bên mắt chữ O miệng chữ A.

- Ngươi khai ra mau, có phải lúc nãy ngươi cho biểu tỷ ta ăn cái j phải
không. Ta nói ngươi nghe tình yêu là phải dùng chính nhân tâm của mình chứ
không phải…. à ngươi còn thuốc ấy không cho ta xin một ít.

Chán Khôi nổi gân xanh, hắn không kiêng dè gì vỗ lên đầu Trần Thái một cái.

- Thiếu gia ngươi xem ta là j, mà nói nhỏ cho ngươi biết nhé. Ta sắp lên chức
làm anh rễ thiếu gia rồi đấy. À quên, thằng đệ ra nắng ngoài kia chơi cho mát,
anh ở đây còn làm việc.

Khôi liền sút vào mông Trần Thái, khiến hắn lảo đảo lùi ra sau. Khôi tiến lên
tiếp tục chém gió cùng hai người đẹp a.

Bốn người tiến tới bờ sông Thao đợi thuyền, chỉ thấy xa xa một chiếc thuyền
chở khách tiến tới, bước lên trên thuyền Khôi đảo mắt nhìn xung quanh. Chỉ
thấy chiếc thuyền không lớn lắm, không gian bên trong chứa được khoảng 30
người.

Lúc này ngồi trên đầu thuyền có một đoàn người, ngồi ở trung tâm là một người
trung niên, khuôn mặt chữ điền, mày rộng, ánh mắt hiền hòa nhưng lại toát ra
một thần thái uy nghiêm. Đứng bên cạnh có hai nam tử, một người tuổi khoảng
lục tuần còn một người khoảng đôi mươi, nhưng có một điểm chung là dáng người
hơi ẻo lả.

Khôi thầm rật mình nổi hết da gà, “ Không ngờ ở thế giới này ta lại gặp đam mỹ
trong truyền thuyết, mà lại còn 1 long song phượng nửa chứ”.

Hắn liền để ý xung quanh người trung niên có mấy bô lão có tuổi, cái làm hắn
thầm dật mình là 8 người thanh niên đang đứng, trên tay đều có vết chai sạn,
dáng người đứng vững chãi, võ công hẵn là không thấp. “ Xem ra cũng là con
cháu thiếu gia a”.

Lúc này người trung niên cầm quạt lên ngâm.

”Lác đác rừng phong hạt móc sa

Ngàn non hiu hắt, khí thu lòa.

Lưng trời sóng rợn lòng sông thẳm,

Mặt đất mây đùn cửa ải sa.

Mấy bô lão xung quanh đều lâm vào trầm ngâm, họ đang suy nghĩ cật lực mà chưa
ra nối tiếp bài thơ a.

Người trung niên như nhìn thấy ánh mắt dó xét của Khôi, hắn nhìn sang đưa tay
ra dấu mời.

“Khiêu khích trắng trợn, đúng là khiêu khích trắng trợn mà, ông mày chưa ra
tay chung mày lại tưởng lợn què”. Khôi liền tiến lên phía trước ngâm.

“Khóm cúc tuôn thềm dòng lệ cũ

Con thuyền buộc chặt mối tình nhà.

Lạnh lùng giục kẻ tay đao thước,

Thành Bạch, chầy vang bóng ác tà.”

Hay hay, tiểu Vân zô hò khoái chí, nàng còn nhỏ tuổi, đang còn rất nghịch ngợm
trẻ con a.

Trần Phương một bên nhìn Khôi ánh mắt long lanh, nàng từ nhỏ học kinh thương,
nên văn thơ không được tốt cho lắm. Nhưng cũng đủ nhận biết vần thơ của Khôi
tiếp nối hay như thế nào. Mà bây giờ thơ có không hay thì trong mắt nàng cũng
hay hết trờn hà, “ trong mắt người tình hóa Tây Thi mà”

Người trung niên thầm gật đầu tiếp tục ngâm.

- Ráng chiều ánh nước, ông chài hát câu hò Huế.

Khôi không cần tới 1 giây suy nghĩ liền đối.

- Tuyết rắc ngang trời, trai xóm ca quan họ Bắc Ninh.

- Ta có Hải Đường non

- Ta có Sơn dược quý.

- Một nhánh hải đường non

- Nửa cân sơn dược quý

- Một cành mang là hải đường non.

- Nửa nhánh rễ lương sơn dược quý.

Thấy trung niêm đăm chiêu suy nghĩ, các bô lão cũng lên tiếng đã khích Khôi.
Một người ngâm.

- Chim quyên lắm lời đua với gió

Khôi không tức giận mà thần thái ung dung, hắn bắt trước tư thế của thi sĩ,
đẹp troai ngời ngợi, ngọc thụ lâm phong khẽ ngâm.

- Sâu kia dẫu giỏi há bằng tằm

Lại có một người lên tiếng.

- Chó gẻ vô tri sợ ngỏ hẻm

Khôi nào chịu yếu thế liền ngâm.

- Đại bàng cánh rộng vút trời cao.

Thấy Khôi nhanh nhẹn thông minh, đối đáp trôi chảy có người lên tiếng.

- Trong tuyết có mai, tuyết ánh cành mai, mai ánh tuyết

Khôi hai tay chắp ra sau liền đối.

- Gió vờn trúc biếc, trúc xoay gió biếc, gió xoay tre.

- Lá bồ, lá đào, lá bồ đào, lá ấy, gốc ấy,

- Hoa mai, hoa quế, hoa quế mai, xuân thơm, thu thơm.

Lúc này nhìn Khôi đối đáp lại mấy vị bô lão, người trung niên mặt mày vui vẻ.

Khôi nào chịu ép vế. “ Đến lượt ta phản công rồi a”…

( Ăn cắp chất xám a)


Giang Sơn Đại Việt - Chương #19