Sau khi nhận lời ghé qua Thiên Nguyệt văn quán của nàng, Khôi trở lại tìm gặp
Trần Phương, ba người đang cười đùa hết sức vui vẻ.
- Khôi đại ca nhanh tới đây, chúng ta đi tham gia trò chơi.
Tiểu Vân nhanh chạy tới kéo cánh tay hắn đi, Khôi lại phải bất đắc dĩ quay
lại. Hắn chơi cũng đủ phê rồi a.
Bốn người tới chổ phi tiêu nhận quà, Trần Thái hăng hái lên trước cầm mười
chiếc phi tiêu ném lia lịa về bia như một cao thủ, và cũng rất may mắn….
…
….
….
….
….
….
….
….
….
….
…..
…..
Không có ai bị thương, phi tiêu cắm hết xung qoanh. “Đúng là cao thủ mà, ném
gà chết vịt”, Khôi thầm nghĩ trong lòng.
Tần Phương nàng rất thích cái vòng tay , nàng ngắm nó một lúc lâu rồi quay
sang lấy phi tiêu. Để đạt được nàng phải ném trúng 6 trên 10 cái a.
Sau 9 lượt ném nàng đã trúng 5 cái, còn 1 cái cuối cùng.
- Tiểu thư cố lên, tùng tùng tung, tiểu thư cố lên, tùng tùng tùng
Tiểu Vân đứng ngoài hăng hái cổ vũ, còn thiếu đem xoong chảo nồi niu ra nửa
thôi.
Chiếc phi tiêu bay ra, Khôi thầm lắc đầu, hắn nhanh chóng cầm một viên sỏi bé
ném ra.
- Trúng rồi a, tiểu thư, trúng rồi.
Trần Phương cũng mỉm cười nhận lấy chiếc vòng. Khôi một bên cũng thầm mỉm
cười, nhìn hắn thong thả vậy thôi chứ tim hắn đang đập 1 nghìn lần trên phút
a.
Trần Thái với tiểu Vân xem thi đua thuyền, thi làm bánh trưng, kéo co, bịt mắt
bắt dê. Hai người zô hò khàn giọng, phải liên tục truyền nước.
Trong khi ấy Khôi đi theo Trần Phương tới vườn đào, mọi người đang thi giải
câu đố nhận thưởng.
- Oaiz sao cứ có thưởng là ai cũng thích vậy?
Khôi nhìn Trần tiểu thư đi tới mà lòng thở ngắn thở dài.
- Mại zô mại zô, giải được hai câu đố tặng một châm cài đầu, nữ cài có thể
đẹp như tiên, nam có thể tặng nương tử a. mại zo mại zo.
Rất nhiều người bỏ tiền ra nhưng đều lắc đầu quay đi, nhiều nữ nhân nhìn theo
chiếc châm cài đầu mà thầm nghĩ ” nếu ai tặng ta chiếc châm, ta nguyện làm
nương tử, à không làm thiếp cho chàng a”
Trần Phương cũng rất thích thú nhìn chiếc châm, nữ nhân mà, thấy đẹp thì cái
gì cũng muốn lụm, đặc biệt là ngon bổ rẻ nửa.
Nàng tiến tới bỏ 5 lượng bạc ra rồi cầm câu đố lên. “ Nắng lửa mưa dầu tôi đâu
bỏ bạn, tối lửa tắt đèn bạn bỏ tôi “
Trần Phương suy nghĩ một hồi thầm lắc đầu.
- Tiểu thư trời nắng thế này người cầm ô che cho mát, kẻo ảnh hưởng tới nhan
sắc.
Chẳng biết Khôi chạy đâu lấy được cái ô đưa cho Trần Phương, thiệt ra hắn cắt
ruột cắt gan ra mua a.
Nàng cầm ô lên rồi chợt nghĩ ra cái j đấy.
- Ông chủ câu trả lời có phải “ cái bóng “ không?
- Tiểu thư trả lời đúng rồi, mời người xem câu đố thứ 2.
“ Vì tao tao phải đánh tao, vì tao tao phải đánh mày”
Nàng đang suy nghĩ bổng nghe tiếng đét đét.
- Đậu xanh, giữa trưa nắng thế này mà có muỗi, ông mày giết bằng hết.
Trần Phương nhìn Khôi, tự nhiên hôm nay nàng thấy hắn đáng yêu thế không biết.
- Ông chủ câu trả lời của ta la “ đập muỗi”.
- Xin chúc mừng tiểu thư, đây là phần thưởng của người.
-
Ông chủ lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa đưa chiếc châm mồi của mình cho
Trần Phương.
“ Hu hu, ta sạt nghiệp thật rồi, ông trời người không có mắt mà”
Trần Phương cùng Khôi bỏ đi, một người vui con 2 người buồn a. Khôi cũng đang
đau lòng vì chiếc ô a. Có 2 lượng bạc thôi mà hắn bị chém tới 6 lượng.
Lúc này ngoài trời đang nắng bỗng cơn mưa. Mọi người chen nhau mua ô hoặc tìm
nơi trú. Khôi chạy nhanh lại tiệm mua ô lúc nãy.
- Năm mươi lượng
- Ta ra một trăm lượng.
- ……….
- ………
Khôi đành đau lòng bỏ đi, người hắn đã ướt như chuột lột rồi, hắn vừa chạy vừa
run a.
- Ngươi nép vào đây.
Trần Phương tới, đưa chiếc ô sang phía Khôi, giọng nói nhẹ nhàng chuyền vào
tai Khôi.
- Tiểu thư nam nữ thụ thụ bất thân.
Vừa nói hắn vừa nép sát lại người nàng, tay chủ động cầm ô. Hai người từ từ
tiến vào một ngồi nhà bé trú mưa.
Trần Phương thấy Khôi nép sát người mình không hiểu sao nàng không phản kháng
a, còn nhẹ nhàng đi theo hắn, nàng cảm thấy như có một hơi ấm rất quen thuộc.
Mọi người đều tiến vào Đền Chùa trú mưa, quá đông người nên Khôi cùng Trần
Phương tiến vào một nơi hẻo lánh, do vậy bây giờ chỉ có hai người a.
- Ngươi ngươi mau cởi áo ra hong khô đi.
Nói xong nàng đỏ mặt quay đi. Khôi cũng không ngại j, hắn là người hiện đại,
cợi trần ra cũng có sao đâu.
Không biết hắn kiếm đâu ra đống lửa , chỉ thấy hắn nhanh chóng cởi ao ra cho
lên hong khô.
Trần Phương lúc này đỏ đến tận mang tai rồi, không biết nàng do dự j mà định
quay lại rồi lại thôi. Hít một hơi thật sâu nàng quay đầu, ánh mắt tập chung
nhìn vào cái gì đó rồi như ngây dại đi.