17:


Nguyệt Nga đưa mắt nhìn lên người cứu mình thì vô cùng ngạc nhiên, quên cả
việc nàng đang nằm trong lòng hắn.

- Tiểu thư người có bị sao không?

Tiểu Vũ hoảng hốt chạy tới, võ công của nàng cũng không tệ nhưng do ở xa nên
khi phát hiện mọi chuyện thì không kịp, may có người ra tay không nàng không
biết làm sao cho phải.

- Ta … ta không sao.

Nguyệt Nga thoáng tỉnh dậy, mới nhận ra mình đang nằm trong lòng của hắn thì
mặt ửng đỏ .

- Công tử người có thể … có thể buông ta ra được không?

Khôi cũng đành tiếc nuối buông tay ra, hắn còn chưa kịp hưởng thụ sự ôn nhu
của nàng.

- Tiểu thư lần sau hãy lùi xa một chút, đao thương không có mắt a.

- Đa tạ công tử hai lần cứu giúp, không biết công tử có thể cho ta biết tên
được không?

Khôi nhìn nàng mà không nhớ ra được đã gặp nàng ở đâu, hắn chỉ đành khẽ đáp.

- Ta là Lê Khôi, nàng gọi tên ta là được rồi, tiểu thư là..

- Khôi đại ca không nhớ sao, ta là Nguyệt Nga, là người huynh đã cứu ở ngoài
thành đó.

Khôi chợt nhớ ra, nàng chính là người mà khi tới thế giời này hắn vô tình cứu
giúp, nói đúng hơn là “chó ngáp phải ruồi” a.

Khôi nhìn lên trên võ đài, lúc này Chiêu Thành ôm lấy tay, mặt hơi tái nhợt.
Ưng Tiễn trong lòng âm thầm khoái chá. Hắn ra ám khí rất kín kẽ, không có võ
công cao cường ắt không nhìn ra được.

- Nàng lùi ra sau một chút, ta có việc phải xử lý.

Nguyệt Nga nhẹ nhàng “ Ân” một tiếng, khẽ lui lại phía sau. Nhìn vẻ ấp úng e
thẹn của nàng như hiền thê mới xuất giá vậy.

Khôi đạp vài bước rồi lăng không lên trên võ đài,đứng trước Lý Chiêu Thành,
tay nhẹ nhàng rút vài cây nhân châm ra châm lên cánh tay hắn.

- Huynh đài trong ám khí có độc, ta đã giúp huynh loại bỏ, huynh xuống nghỉ
ngơi đi. Tên này để cho ta.

Lý Chiêu Thanh biết hắn tạm thời không thể vận công, liền nhìn Khôi gật đầu
một cái rồi xuống lôi đài.

Khôi nhìn Ưng Nhất Tiễn, tên này nội công bất quá chỉ Nhập Khí trung kì, nhưng
âm mưu nham hiểm, dùng nhiều tiểu xảo trong tỉ thí, hắn nhất định không khoan
nhường.

Thấy Khôi vắt tay sau lưng, thần thái ung dung, Ưng Tiễn trong lòng âm thâm
đưa ra âm mưu quỷ kế a. Hắn lao về phía trước mươi đầu ngón tay như ưng chảo,
chụp mạnh vào bụng Khôi.

Khôi nghiêng người qua bên hữu, vươn cánh tay phát mạnh vào tay Ưng Nhất Tiễn.

Cảm thấy không ổn, Ưng Nhất Tiễn vội thu tay lại, nhưng Khôi ra tay quá nhanh,
hắn chỉ thấy đau nhức vô cùng, như đao kiếm chặt vào, nhịn không nổi hắn kêu “
ai da” đau đớn rồi bay ra khỏi lôi đài, miệng phun máu. Cánh tay của hắn có lẽ
đã bị phế đi rồi.

Khôi nhẹ nhàng đi xuống lôi đài, Lý Chiêu Thành ở dưới quan sát trận đấu trong
lòng cảm thấy vui mừng vì hắn đã tìm ra đối thủ cho mình.

- Huynh đài có thể chiến với ta một trận được không?

Khôi nhìn Lý Chiêu Thành, mặt vẫn còn tái nhợt do độc mà vẫn muốn tỉ thí “
Đúng là kẻ cuồng chiến đây mà “

- Huynh đài vẫn còn thương thế, để khi khác chúng ta có thể bàn luận với
nhau.

Lý Chiêu Thành cười lớn, có bạn kết giao cùng luận võ học thì còn gì bằng.

- Ta là Lý Chiêu Thành không biết huynh đệ tên là gì?

- Ta là Lê Khôi, nếu Thành đại ca không chê thì có thể gọi một tiếng Khôi đệ.

- Ha ha có một người huynh đệ như vậy sao ta có thể không đồng ý được chứ. Ta
ở Lý gia,không biết đệ ở đâu? Để ta tới cùng uống rượu luận đàm võ học.

- Đệ chỉ là một thư đồng nhỏ ở Trần Phủ mà thôi.

- Được, hôm sau ta sẽ tới gặp đệ. Lúc ấy chúng ta không say không về.

Lý Chiêu Thành là một người hào sảng a, biết Khôi chỉ là một thư đồng nhưng
vẫn muốn kết giao huynh đệ, trong mắt hắn võ công chính là quan trọng nhất mà.

Khôi từ biệt Lý Chiêu Thành liền đi về phía trước.

- Khôi đại ca lại định bỏ ta lại sao?

Nguyệt Nga tiến tới giọng nói như oán phụ chốn khuê phòng.

- Nguyệt Nga tiểu thư ta nào dám chứ.

- Huynh lại còn gọi ta là tiểu thư?

- Nguyệt Nga, ta định đi xem khung cảnh nơi đây thôi.

- Vậy ta đi cùng huynh.

Nguyệt Nga e thẹn bước theo Khôi, sau bao ngày nhung nhớ, nay gặp lại hắn sao
nàng có thể để hắn đi dễ dàng như vậy được.

- Khôi đại ca ở kia hình như là Văn Trường đại nhân.

Nàng chính là tài nữ số một Hà Thành, cầm kì thi họa tất cả đều tinh thông,
đối câu, làm thơ là sở thích của nàng. Văn Trường đại nhân chính là đại học sĩ
, có thể nói là thần tượng của nàng a. Nay gặp Văn Trường đại nhân ở đây sao
nàng lại có thể bỏ qua được. Nàng liền cầm tay áo kéo Khôi tới.

Tiến lại gần chỉ thấy mọi người đang im lặng nhìn lên liên đối của Văn Trường
đại nhân. “Nguyệt ứng hoa triêu chúc hoa hiến thái”

Nguyệt Nga khẽ cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi nàng khẽ ngâm. “ Thời phùng yến
chí ngọc yến chung tường”

( Trăng soi hoa sớm, rực sỡ đuốc hoa

Gặp lúc yến về, điềm lánh yến ngọc)

Mọi người đểu ngẩn ngơ vì câu đối quá chuẩn, rồi ai đó hét lên “ Là Nguyệt Nga
tiểu thư, tài nữ Hà Thành a”. Mọi người đều nhìn về phía nàng, rồi lại nhìn về
phái Khôi, thấy hắn đứng cạnh Nguyệt Nga tiểu thư, mà lúc này tay nàng còn cầm
tay áo của hắn nửa. Mọi người đều tò mò hắn là ai mà có thể sánh đôi cùng với
tài nhữ số 1 Hà Thành.

Văn Trường cũng đưa ánh mắt về phía Nguyệt Nga thầm gật đầu.

- Sau đây là liên đối tiếp theo của lão phu, ai đối được lão phu sẽ nguyện vì
người đó vẽ một bức tranh.

Tất cả triệt để im lặng, một bức tranh của Văn Trương quý giá nhường nào a, có
tiền cũng không thê mua nổi đấy. Chỉ có Khôi là thầm than, chỉ là một bức
tranh thôi mà.

- Về trên của lão phu là: “ Thiên tích giai kỳ ngọc vũ hỷ khan kim tước vũ”

Các sĩ tử đều lâm vào trầm tư, sau một hồi suy nghĩ mọi người đều đưa ánh mắt
về phía Nguyệt Nga như chờ nàng đưa ra vế đối. Nguyệt Nga lúc này cũng âm thầm
lắc đầu chịu thua, nàng khẽ thở dài tiếc nuối, nàng rất thích tranh của Văn
Trường đại nhân,tiếc rằng tài năng không đủ.

- Nàng rất thích tranh của Văn Trường đại nhân thì phải?

Khôi đứng bên quan sát nàng, thấy vẻ tiếc nuối của nàng hắn khẽ hỏi.

- Đúng vậy a, nhưng không sao, huynh với ta đi chổ khác xem sao.

Không đợi nàng kéo mình đi Khôi đã ngâm lên. “ Nhân hài thịnh sự họa đường hân
thính thái loan minh”

( Trời định giai kỳ,hiên ngọc mừng xem sẻ vàng múa

Người vui việc tốt, nhà hoa vui nghe loan hót hay.)

Lần này trấn kinh mọi người rồi, đến Văn Trường đại nhân cũng thầm dật mình,
vế đối này lão ra, đến cả lão trong thời gian ngắn cũng không đối được toàn
vẹn như vậy, Văn Trường nhìn Khôi âm thầm ghi nhớ hình dáng của hắn. Lão cười
vui vẽ lấy giấy mực ra vẽ lại phong cảnh núi sông hung vĩ nơi đây. Đưa bức
tranh cho Khôi, Văn Trường nhìn hắn khẽ cười.

- Chàng trai trẻ tốt lắm, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Nói xong lão vuốt râu đi vào bên trong.

Khôi cầm bức tranh đưa cho Nguyệt Nga.

- Tặng cho nàng.

- Đa tạ huynh.

Nguyệt Nga nàng cảm thấy rất hạnh phúc, trước nhiều người như vậy lại được hắn
tặng quà. Mặt nàng đỏ lên, e thẹn xích lại gần Khôi, cầm tay kéo hắn đi, bỏ
lại đằng sau vô số ánh mắt như muốn giết người.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #17