Võ Đài


Đền Hùng kéo dài từ chân tới đỉnh núi Nghĩa Lĩnh cao khoảng 56 trượng(175m),
xung quanh núi non hùng vĩ, là nơi đền chùa thờ phụng các vị vua Hùng và tôn
thất của các nhà vua.

Lúc này đoàn người Trần gia đang tham ra lễ hội rước kiệu, đoàn kiệu đầu rồng
8 người khiêng sau khi dâng lễ vật xong liền tiến lên núi Nghĩa Lĩnh.

- Oa kiệu đầu rồng đẹp quá đi, tiểu thư, Khôi đại ca chúng ta nhanh đi theo
thôi.

Bản tính trẻ con của tiểu Vân lại nổi lên, nàng hết nhìn đông nhìn tây lại kéo
mọi người đi khắp nơi. Trần tiểu thư một bên vẫn im lặng, nhìn về phía Đền thờ
như chờ mong một điều gì đó.

Sau nghi lễ rước kiệu là lễ hành hương cầu nguyện, bốn người Trần gia cùng
tiến vào thắp hương. Khôi cầm nén hương trên tay, ánh mắt nhìn về hướng xa
xăm. “ Không biết giờ này bé Thảo cùng mẹ như thế nào rồi”. Gia đình hắn có 4
người, trước kia gia đình rất hạnh phúc, sớm ngày quay quần bên nhau, tuy bữa
ăn chỉ là những bát cơm trộn với khoai nhưng luôn đầy ắp những tiếng cười vui
vẻ. Cha mẹ hắn đã làm tất cả để nuôi 2 anh em khôn lớn. Ngày hắn đậu đại học
xây dựng cha mẹ hắn đã khóc trong niềm vui và hạnh phúc. Năm năm học hắn đã cố
gắng rất nhiều, ra trường với tấm bằng giỏi trên tay xin được một công việc ổn
định. Hắn tự nhủ sẽ kiếm thật nhiều tiền để bù lại thời gian cha mẹ đã phải
khổ vì hắn. Nhưng cuộc đời không như là mơ, ngày hắn ra trường cũng là ngày
phát hiện ba hắn bị ung thư giai đoạn cuối, tiền lương đầu tiên của hắn không
phải là mua cho ba một bộ áo ấm như hắn đã từng ước, mà là mua cho ba một cổ
quan tài.

Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên khuôn mặt Khôi, hắn nhanh tróng giấu đi và
thầm cầu nguyện cho bé Thảo cùng mẹ ở một thế giới khác có thể khỏe mạnh và
sống hạnh phúc.

Tiểu Vân cầm nén nhang, mắt khẽ đảo sang Khôi, không biết nàng cầu nguyện gì,
chỉ thấy khuôn mặt bé nhỏ đỏ ửng lên trông rất đáng yêu.

Một bên Trần Phương cũng đang thất thần, nàng đang nhớ lại bóng dáng trong
trái tim nàng, hắn thay nàng đỡ một kiếm, hi sinh bản thân để giúp nàng chạy
trốn, giúp đỡ Trần gia. Nàng khẽ mĩm cười “ Con mong rằng có thể gặp lại hắn,
có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn và có thể….có thể… vì hắn mà sinh bảo bảo a”.

Cùng lúc ấy cách Trần Phương không xa cũng có một cô gái đang cầu nguyện gặp
lại ý chung nhân của mình, khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm của nàng cũng đang
nhớ đến hắn. Nàng nhẹ nhàng đứng lên đi về phía khu vui chơi của lễ hội.

………….

Trần tiểu thư, Trần Thái và tiểu Vân tiếp tục tiến vào trong hành hương, tâm
trạng của Khôi không tốt lắm, hắn tiến tới khu vui chơi để buông đi nổi niềm
trong lòng.

Khôi tiến vào dòng người, chỉ thấy khắp nơi đầy những trò chơi dân gian, đua
thuyền, ô ăn quan, xích đu… Bổng hắn thấy một nơi rất náo nhiệt a, chỉ thấy
mọi người đang quây quanh tạo thành một vòng lớn, cùng nhau hò hét cổ vũ. Khôi
dùng chín sức trâu bò của mình mới tiến vào được bên trong.

- Hóa ra là đang đấu võ.

Khôi cũng rất hứng thú quan sát, từ khi võ công hắn tăng lên một tầng mới hắn
cũng chưa thử qua. Hắn muốn xem thế hệ trẻ Đại Việt ở đây có võ công như thế
nào a.

Lúc này trên võ đài, một người thoạt nhìn trẻ tuổi, cơ thể to lớn đang đấu với
một tên áo trắng dáng vẽ như thư sinh, chưa tới một nén nhang thì một bóng
trắng bay vụt ra khỏi võ đài miệng phun máu.

- Lý Chiêu Thành dành chiến thắng.

Người trẻ tuổi cơ thể to lớn chính là Lý Chiêu Thành, công tử của Lý gia. Hắn
đam mê võ học từ nhỏ. Lên 8 tuổi đã bái nhập Bắc phái Tây Sơn học võ công. Khi
võ công đại thành hắn luôn tìm kiếm các đối thủ cho mình, vì vậy hắn tới đây
với mục đích đánh một trận cho thống khoái a.

Hắn đã hạ gục liên tiếp hơn mười tên, càng đánh máu huyết hắn càng xung, nhưng
lại chưa tìm ra được một đối thủ ưng ý.

- Tại hạ Ưng Nhất Tiễn xin được lãnh giáo.

Chỉ thấy một người khoảng hai bảy hai tám tuổi nhưng lưng hơi gù, mũi nhọn,
mắt híp lên võ đài.

- Các hạ cẩn thận. Long đầu quyền

Lý Chiêu Thành chào một tiếng rồi lao về phía trước, hắn đang rất xung sức rồi
không thể kìm hảm thêm một phút giây nào nửa. Quyền đầu của hắn lao tới như vũ
bão.

- Ưng trảo.

Ưng Nhất Tiễn thấy Lý Chiêu Thành thế công hung mãnh lao tới cũng hơi dật mình
trong thoáng chốc liên giơ tay ra chống đỡ.

Giằng co được khoảng năm hiệp Ưng Tiễn dần rơi vào thế hạ phong, hắn liền đạp
chân tung người về phía sau thầm nghĩ:

- Tên này nội công cao cường, nếu cứ giằng co mãi thì sẽ bất lợi cho mình, âu
ta dùng ám khí hại hắn cho rồi.

Dự định như vậy Ưng Tiễn liền hét lên một tiếng như sấm động, tay trái vung
trảo lia lịa, tay phải phất tay áo qua lại liên tục tạo thành cuồng phong lao
về phía Chiều Thành, đồng thời ám khí trong tay áo cũng bắn ra liên tục. Thuật
ám khí là cấm kị, bị các môn phái phản đối, đặc biệt là dùng trong các trận tỉ
thí so tài.

Chiêu Thành nhìn cuồng phong lao tới giơ tay ra nghênh đón, nhưng hắn phát
hiện ra có nguy hiểm liền thu tay về né sang một bên nhưng vẫn chậm, tay hắn
đã bị dính một thanh ám khí.

Cùng lúc ấy do Chiêu Thành né tránh, một phần ám khí tiếp tục bay đi lao về
phía trước.

- Cẩn thận.

Khôi hét lên một tiếng, liền dùng Di Hình Hoán Ảnh nhanh chóng lao tới, tay ôm
lấy cô gái xoay một vòng, tay kia vung lên bắt lấy 3 thanh ám khí còn lại.
Động tác như nước chảy mây trôi và đẹp đến kì lạ.

Cô gái đưa mắt nhìn lên người vừa cứu mình thì vô cùng ngạc nhiên……


Giang Sơn Đại Việt - Chương #16