Trần Thái tay xách một đống đồ, miệng còn cắn hai ba mảnh giấy, chạy hai ba
vòng Trần Phủ tìm biểu tỷ mà khóc không ra nước mắt,” Từ khi nào một thiếu gia
như ta lại trở thành một tên sai vặt thế này, liệu có sự nhầm lẫn nào ở đây
không?”.
Cuối cùng thì Trần Thái cũng tìm được biểu tỷ, hắn như chút được gánh nặng,
thêm một chút nửa thôi chắc hắn bị đột quỵ rồi.
- Phù phù,….Biểu tỷ ..ta ….tìm người ….. thật khó.
Trần Phương khó hiểu nhìn biểu đệ của mình, từ khi nào tên này lại chăm chỉ
tập thể dục thế này? Mà cũng tốt, thể dục thể thao nâng cao sức khỏe.
- Đệ tìm ta có việc gì?
- Tỷ nhìn xem?
Trần Thái nhanh tróng làm theo những gì mà Khôi đã làm cho Trần Phương xem.
Với con mắt tinh tường không khó để nàng nhìn ra tiềm năng của những vật này.
Chỉ thấy nàng run nhẹ, niềm vui mừng thoáng hiện trên khuôn mặt, nếu có hai
phương pháp này Trần gia nàng không chỉ thoát khỏi khó khăn mà còn tiến thêm
một bước trên còn đường sản xuất thì làm sao nàng không vui được cơ chứ.
- Phương pháp này đệ lấy được ở đâu?
Đánh chết Trần Phương cũng không tin biểu đệ của mình có thể nghĩ ra được,
chắc chắn là người khác đưa cho, liệu có kèm theo điều kiện gì? Hai phương
pháp sản xuất có thể vực dậy cả một gia tộc thì nó có cở nào quý giá, không
thể nào nói cho là cho được.
- Cái này… cái này là của một người bịt mặt đưa cho đệ, người đó nói nó có
thể giúp được Trần gia.
“ Người bịt mặt?” Trần Phương lâm vào trầm tư, rồi một suy nghĩ gì đó lóe lên
trong đầu nàng.
- Có phải một người mặc quần áo màu đen, bịt mặt, cao hơn đệ một chút xíu,
giọng nói khàn khàn phải không?
Trần Thái nào biết người bịt mặt nào, và thế là hắn gật đầu như gà mổ thóc cho
qua chuyện.
Trần Phương nàng mỉm cười, nụ cười như nụ hồng mới nở khoe sắc dưới ban mai
vậy. Sự lo lắng bao lâu nay của nàng cuối cùng cũng được giải tỏa. Hắn lại tới
và giúp nàng vượt qua hết khó khăn, như bờ vai ấy có thể gánh hết mọi thứ cho
nàng. Hắn lặng lẽ đi vào và đã chiếm trọn con tim nàng.
………………
- Hắt xì.
- Có ai đang thầm thương chộm nhớ tới ta vậy.
Khôi hai tay đang cầm hai hủ mắm của mình, hắn quyết định tìm tới Tố My a, nhà
nàng bán miến mà, phù hợp với tiêu chuẩn của hắn. Hắn đã quyết định đầu tư
phát triển loại hình chuỗi nhà hàng của mình. Nói vậy cho nó sang thôi, chứ
hôm qua hắn đã phải năn nỉ hết nước mắt mới vay Trần Thái được ba trăm lượng
bạc. Số tiền nhìn nhiều nhưng để mở một nhà hàng như ý hắn thì còn xa mới đủ,
vậy là hắn quyết định tìm Tố My a.
- A lô, người đẹp có nhà không?
Vù vù… một cái chổi bay ra lao thẳng vào mặt hắn, may mà hắn khinh công cao
cường né được.
- Tổ sư thằng nào, mới sáng sớm mở mắt đã tới dụ dỗ con gái nhà lành, nó đẹp
nhưng nó không dễ dãi nhé.
- Ấy chết đại thẩm, con là Khôi đây.
Khôi nhanh tróng khái báo quý danh, sau lần cứu Tố Mỹ hắn đã được nàng mời tới
nhà và được ăn món miến của mẹ nàng, xem như cũng là chổ quen biết.
- Là Khôi à. Mau vào đây nào.
Đi ra mở cửa là một đại thẩm trung niên, hơi béo, hơi lùn một chút nhưng nét
mặt cũng có vài đường xinh đẹp, tính tình nóng nảy thô bạo nhưng rất thật thà
a. Khôi tự nghĩ “ Chắc Tố My theo gen của cha rồi “.
- Khôi lần sau tới con không cần phải đem quà vậy đâu, ta thấy ngại đó.
Đầu Khôi quay 360 độ rồi, không biết nói gì cho phải.
- Mẫu thân người đừng như vậy nửa, Khôi đại ca sao lâu vậy huynh mới tới đây
chơi.
Tố My vẫn như vậy một cô gái đáng yêu với má núm đồng tiền, động tác vô tư hồn
nhiên của nàng cũng bao lần làm ai đó xao xuyến, để rồi xuất hiện nhiều lần
trong giấc mơ của một thanh niên 18 + cùng với một đống giấy ăn bên cạnh ( tôi
thích cách suy nghĩ của bạn)….để lau đi nước miếng vì nói mơ quá nhiều a.
- Lâu nay ta phải theo tiểu thư tới Giao Chì nên không tới thăm muội được,
lần này để ta làm thử món ăn quê nhà cho muội và đại thẩm thưởng thức.
Khôi đem hai hủ mắm vào bếp và thực hiện hai món ăn huyền thoại của Việt Nam,
bún đậu nắm tôm Obama cùng phở bò Nam Định. Hai món an từng làm mưa làm gió
tại giới ẩm thực Việt Nam.
Sau một hồi dao thớt cuối cùng Khôi cũng cho ra sản phẩm của mình, chỉ thấy
Khôi bê ra một bát và một đĩa hoa văn đặc sắc, mùi thơm bay lên ngào ngạt.
Khôi cũng đã từng có 2 năm kinh nghiệm nấu ăn khi còn là một sinh viên đi làm
thêm, bây giờ tay nghề vẫn còn rất cứng.
- Xin mời quý khách thưởng thức món ăn mới của nhà hàng chúng tôi.
Tố My cùng Miên đại thẩm cầm lên và ăn miếng đầu tiên,xong…..
- Cái này của ta.
- Không, cái này của con chứ, mẫu thân ngươi phải nhường con.
- Ta là bề trên , con phải nhường ta chứ.
- Người phải nhường con.
- Của ta.
- Của con
- Của ta
- Của con
- …………
Chưa đầy 3 phút mọi thứ đã được đánh bay sạch sẽ, Khôi cầm bát lên soi gương
kít kit….. sunlight chắc cũng không thể trắng sáng được như thế này.
- Khôi đại ca món ăn của huynh thật ngon.
- Ha ha nếu muội thích sau này ta sẽ nấu cho muội ăn cả đời.
- Quỷ sứ hà.
Tố My đỏ mặt chạy vào trong nhà.
- Đại thẩm người thấy món ăn của con thế nào?
- Món của con rất ngon, nếu đem ra buôn bán chắc chắn sẽ thụ bội tiền.
Miên đại thẩm rất thật thà trả lời.
Khôi đem bọc tiền ra để lên bàn.
- Nơi đây là ba trăm lượng bạc. Đại thẩm có thể giúp con mở một cửa hàng được
không, lợi nhuận bán được sẽ chia 5-5.
Đại thẩm nhanh tróng rút dao ra đập xuống bàn.
- Ta sẽ giúp con mở một cửa tiệm, nhưng chỉ lấy 2 phần lợi nhuận thôi, nếu
người còn dám nói nửa,ta cắt…
Khôi chảy mồ hôi hột, đành cắn răng chịu nhục lấy 8 phần lợi nhuận mà cửa tiệm
đem lại và không dám nói thêm bất cứ lời nào.
Sau khi bàn bạc mở của tiệm và truyền lại cách làm phở bò cùng bún đậu mắm
tôm, Khôi cùng Tố My đi dạo một vòng trước khi về Trần Phủ.
- Hai đứa cẩn thẩn đấy, Tố My nó chưa 18 tuổi đâu.
- Mẫu thân người……
Tố My lại đỏ mặt chạy đi lần hai. Khôi cười ha ha rồi chầm chậm đuổi theo
nàng.