Kết Thúc


Kim Bằng Pháp Vương phất tay, 5 vạn quân Mông Cổ lập tức xông lên, tiếng bước
chân như rung chuyển cả vùng núi Vũ Ninh. 3 vạn quân Đại Việt vừa thoát khỏi
hẻm núi quay đầu lại, chỉ thấy phía xa xa kia bụi bay trắng xóa 1 góc trời.

Khôi 2 mắt đăm chiêu, tay cầm chắc trường kiếm, phía sau 300 tướng sĩ hét lớn,
dựng những tấm khiên sắt cao hơn mét rưỡi xuống đất tạo thành bức tường thành
vững chắc, trường thương được đưa ra phía trước sẵn sàng chiến đấu.

Keng keng..

A a a ..

Tiếng binh khi va trạm nhau cùng những tiếng hét thảm vang lên, nhờ sự dũng
mãnh của Khôi và 300 binh sĩ Đại Việt mà quân Mông Cổ nhất thời không thể đốt
phá phòng tuyến.

Xác chết quân Mông Cổ ngày càng nhiều, có thể xếp thành núi, nhưng cũng chỉ là
1 sợi lông trên thân trâu mà thôi. Quân Mông Cổ phía sau dẫm đạp lên xác của
đồng bạn tiếp tục tấn công. 300 binh sĩ Đại Việt dần dần ngã xuống, trên thân
họ có hàng ngàn vết thương, trên người cắm hàng ngàn cây giáo.

Lúc này Khôi cũng đã chém giết đến đỏ máu, hắn đã không biết mình giết bao
nhiêu quân Mông Cổ , chỉ thấy mỗi kiếm Khôi xuất ra là 3 4 tiếng hét thảm vang
lên. Sát khí nhập thể, khiến cho Khôi lúc này như 1 ma đầu giết người không
ghê tay vậy, mắt Khôi đã chuyển dần thành màu đỏ, Long lực hắn phát ra cũng
dần dần chuyển biến, không còn màu trắng tinh khiết như trước mà trở thành màu
đỏ sẩm.

- Sát sát sát.

Khôi hét lớn, làm cho quân Mông Cổ đang bao vây phải lùi lại.

- Keng keng

Chỉ thấy binh khí xung quanh rung lên mạnh mẽ. kiếm từ những binh sĩ đã chết
bổng bay lên khỏi mặt đất, quân Mông Cổ xung quanh Khôi lúc này đều gồng mình
hết sức, hai tay cố giữ lấy binh khí của mình.

- Aaaaaaaaa

Phụt phụt

Tất cả kiếm bay vụt lên rồi xoay quanh người Khôi trước sự ngõ ngàng của quân
Mông Cổ. Khôi vung tay, vùng kiếm khí dần lan rộng ra, tiếng hét thảm của quân
Mông Cổ vang lên liên tục, chưa tới 1 phút hàng trăm quân Mông Cổ đã bị vạn
kiếm cắt xé thành từng mảnh. Khôi đi tới đâu, chiến trường chỉ còn lại 1 vũng
máu tới đó.

Khôi cũng không giữ được trạng thái nhân kiếm hợp nhất được quá lâu, nó tiêu
tốn quá nhiều nội lực, Khôi vừa tiến vào cảnh giới Hư Khí mà thôi,căn cơ còn
chưa được vững chắc. Chỉ thấy lúc này, kiếm xung quanh Khôi rơi xuống, Khôi
tay cầm trường kiếm chống xuống đất thở hồng hộc.

Biết Khôi nỏ mạnh hết đà, quân Mông Cổ lập tức lấy lại được sự bình tĩnh xông
lên. Khôi gượng cầm kiếm chống đỡ bước chân cũng liêu xiêu như sắp ngã.

Nhìn lại lúc này, 300 binh sĩ Đại Việt đều đã ngã xuống, chỉ còn 2 bóng người
nhỏ bé đang chiến đấu giữa vòng vây của hàng vạn quân Mông Cổ mà thôi. Khôi
cùng Trình Hoàn lưng tựa vào nhau mà chém giết.

Biết không thể thoát khỏi cái chết, Khôi cùng Trình Hoàn nhìn nhau, rồi lập
tức tách nhau ra. Hai bóng người dùng hết sức lực cuối cùng cầm lấy trường
thương của quân địch rồi đẩy mạnh về phía đáy vực. Hàng trăm bóng người rơi
xuống vực, cuộc chiến của 300 binh sĩ Đại Việt cũng kết thúc.

............

Đại Việt, bầu trời trong xanh bỗng nhiên mây đen kéo tới.

- Tí tách.

Những hạt mưa rơi xuống, hàng triệu người dân Đại Việt ngước nhìn lên bầu
trời, không hiểu sao khóe mi họ lại chảy xuống những giọt nước mắt.

………

Ngày hôm sau, bầu không khí tang thương phủ kín Vũ Ninh thành, tất cả binh sĩ
Đại Việt đứng cúi đầu trước phần mộ chung của 300 binh sĩ, với họ đây là chính
là những người anh hùng thực thụ, những người anh hùng của Đại Việt.

Trong phủ tướng quân, một bóng người mảnh mai đang đứng nhìn ra cửa sổ, khuôn
mặt nàng tiều tụy, trên má còn vương lại 2 hàng lệ, nàng không ngừng lẩm bẩm 1
mình.

- Đồ hỗn đãn, đồ chết tiệt.

- Chẳng phải ngươi hay khoe là ngươi sợ chết lắm sao? Ta không cần ngươi phải
là 1 đại anh hùng, ta chỉ cần 1 tên nhát gan sợ chết quay lại mà thôi.

Phía xa xa bên bờ vực mà Khôi đã ngã xuống, 1 bóng người đang đứng đó. Nàng đã
đứng rất lâu, rất lâu rồi. Nàng hận chính mình, hận nàng vì sao lại có thể
quên hắn, để rồi đánh mất đi những tháng ngày hiếm hoi được bên cạnh hắn.

- Thiếp xin lỗi chàng, nếu có kiếp sau thiếp nguyện ở bên chàng mãi mãi.

Nói dứt lời, nàng liền gieo mình xuống đáy vực. Nếu hắn đã chết, thì nàng nhất
định sẽ không để hắn phải cô đơn 1 mình.

……….

Quân Mông Cổ sau khi kế hoạch vây bắt quân Đại Việt thất bại, liền lập tức rút
lui, do binh lực của chúng đã tổn thất quá nặng nề, lương thực lại cạn kiệt
không thể tiếp tục tấn công.

Quân Đại Việt trở về trong niềm vui hân hoan của người dân, bọn họ đã thành
công đây lui đội quân được cho là mạnh nhất hiện tại, chiến tích huy hoang có
thể nói vang dội nhất trong lịch sử dựng nước và giũ nước.

………….

5 tháng sau… Trần gia.

- Tiểu thư, tiểu thư cố lên.

Tiểu Vân lo lắng 2 tay cầm chặt lấy tay Trần Phương.

- Oa oa…

- Chúc mừng phu nhân, là bé trai, là bé trai.

Bà đỡ vui mừng bế đứa trẻ sơ sinh lên.

- Để ta xem.

Bất chấp cả người thoát lực do vừa trải qua cơn đau đớn khi sinh, Trần Phương
vẫn cổ đưa tay bế lấy đứa bé, 2 hàng lệ của nàng đã rơi xuống trên gương mặt
tiều tụy. Giọt nước mắt hạnh phúc, miệng nàng khẽ thều thào.

- Chàng nhìn xem, là hài tử, là hài tử của chúng ta.

………..

Hai năm sau, sau thất bại trước Đại Việt, quân Mông Cổ đã suy yếu, làm bước
tiền đề cho các thế lực phương Bắc nổi lên, vòng xoáy lịch sử đã hoàn toàn
thay đổi sau khi Khôi xuất hiện.

Lúc nãy bố cục thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Phía bên Châu Âu, 4 thế lực lớn
đã dần dần phát triển mạnh mẽ, 2 thế lực nằm trong Hòa Bình , còn 2 thế lực
còn lại thực hiện kế hoạch thâu tóm thế giới, lấy chiến tranh nuôi chiến
tranh. Đặc biệt thế lực với tên gọi “ Phát xít Đức”, chúng không ngừng tấn
công các quốc gia khác 1 cách đẫm máu, không việc tàn ác nào chúng không làm.
4 thế lực này kìm hãm lẫn nhau, tuy nhiên chỉ cần 1 tác động nhỏ từ bên ngoài,
chiến tranh thế giới lần 1 hoàn toàn có thể nổ ra.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #111