Quân Mông Cổ sau khi thất bại thảm hại liền quay trở về doanh trại, không khí
toàn quân Mông Cổ lúc này vô cùng ảm đạm, đội quân bách chiến bạch thắng, được
xem là vó ngựa hủy diệt trên thảo nguyên lúc này lại đang liên tiếp bại trận
trước một nước bé nhỏ phía nam.
Trong doạnh trại chủ tướng, Kim Bằng đang ngồi trên ghế tựa, đầu ngửa lên
trời, hai mắt nhắm nghiền, trông vô cùng thư thái như chưa từng nhận thất bại
vậy. Kết quả cuộc công thành này hắn đã biết trước, tuy rằng tổn thất lớn cùng
nhuệ khí binh sĩ đi xuống nhưng không có miếng mồi nhử đủ lớn, thì sao câu
được con đại ngư a.
Sau 2 canh giờ hành quân, đại quân đã tiếp giáp doanh trại của quân Mông Cổ,
Khôi lập tức cho triển khai tấn công. Đây là thời điểm tốt nhất để phản kích,
quân Mông Cổ đang bị tổn thường nguyên khí, không thể để chúng có thời gian
hồi phục. Tuy nhiên Khôi cũng hết sức cẩn thận, mãnh hổ bị thương cũng không
phải mèo què a.
Khôi ngước lên nhìn ngọn cây, hướng gió Tây Nam rất thích hợp để thực hiên hỏa
công, đây cũng là phương thức tốt nhất hiện nay để giảm thiểu tổn thất cho
quân ta mà đạt được hiểu quả cao. Mặc dù phương pháp hỏa công rất thô sơ như
thời sơ chiến, dùng mũi tên đốt lửa mà thôi, nhưng đây cũng là phương pháp tốt
nhất hiện có rồi. Nếu cho Khôi thêm 1 thời gian phát triển vũ khí, hắn có thể
tự tin đánh thắng trận này mà không hao tổn 1 binh 1 tốt nào, nhưng cuộc sống
há có 2 chữ “ nếu như”.
Sau khi áp sát doanh trại Mông Cổ, Khôi liền phất cờ lệnh, bầu trời lập tức bị
bảo phủ bởi hàng loạt mũi tên lửa. Chẳng mấy chốc doanh trại Mông Cổ chìm
trong biển lửa, toàn quân hoản loạn.
Chớp được tiên cơ, Khôi liền phất cờ lệnh tấn công, 4 vạn quân Đại Việt sỹ khí
cao ngút trời tiến tới tàn sát quân Mông Cổ. Làm Khôi khá bất ngờ là quân Mông
Cổ lại không có sức phản kháng như vậy, thế trận chỉ là một chiều. Chẳng mấy
chốc quân Mông Cổ phải rút lui về hướng núi Vũ Ninh, Khôi cũng lập tức dừng
truy sát, dụng binh ắt có trá, hắn không tin quân Mông Cổ lại dễ dàng bại trận
như vậy.
Hướng quân Mông Cổ rút lui là núi Vũ Ninh, nơi đây địa hình hiểm trở, nếu sơ
sẩy sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
- Báo…. Phó soái, Trịnh Đán tướng quân đã dẫn theo 2 vạn quân vồng ra phía
Tây chuẩn bị tập kích hướng rút lui quân địch.
Vừa nghe thám quân báo lại, sắc mặt Khôi đại biến, lúc này nếu quân địch chia
quân ra làm 2, một bên làm mồi nhử, 1 bên mai phục chờ quân ta tiến vào, trong
ngoài hợp kích quân ta ắt phải bại. Lần này quân ta chia làm 2 cánh, nếu hắn
không đi tiếp viện e rằng 2 vạn quân do Trịnh Đán lãnh đạo sẽ không còn đường
về. Dù biết đây là cái bẫy, nhưng hắn vẫn phải tiến vào a.
- Lý tướng quân, người lập tức dẫn theo 2 vạn quân đi tiếp viện Trịnh Đán
tướng quân, nếu thấy sự không ổn lập tức rút quân.
- Rõ.
Lý Chiêu Thành lập tức dẫn theo 2 vạn quân, còn Khôi dẫn theo 2 vạn quân còn
lại vòng sang phía Đông đánh vào, mở con đường máu, nếu không được chí ít cũng
làm rối loạn quân địch tạo cơ hội cho quân ta chạy thoát.
Trên bầu trời quân Mông Cổ rút lui 1 con chim ưng to lớn sải cánh gần 2 mét
đang bay lượn.
- Quoắc
Chim ưng bay 1 vòng rồi đáp xuống trên tay Kim Bằng, nhìn tờ giấy chim ưng
mang tới, Kim Bằng cười lớn.
- Đại Việt cũng chỉ đến thế mà thôi. Khặc khặc khặc
Đúng như dự đoán của Khôi, quân Mông Cổ đã tiến hành mai phục sẵn ở núi Vũ
Ninh. Nếu một người có tầm mắt chiến lược như Khôi thì không dễ dàng gì mắc
bẫy, nhưng trong tay Kim Bằng lại có 1 miếng mồi nhử lớn, 2 vạn quân Đại Việt
a, đây không phải là con số nhỏ, chắc chắn đại quân tiên phong sẽ phải tới cứu
viện, hắn chỉ việc giăng 1 cái lưới lớn để tóm gọn tất cả mà thôi.
Trịnh Đán dẫn theo 2 vạn quân lập tức đuổi tới truy sát quân Mông Cổ, thấy
quân địch bo chạy, Trịnh Đán càng đánh càng xung, nhưng trong khóe môi hắn lại
nhếch cười. Thức chất hắn đã cấu kết với quân Mông Cổ, chính xác là làm chó
săn cho Mông Cổ, tên thật của hắn là Đoàn Chính Nguyên, hắn thuộc Đoàn gia
người, tiếc rằng Đoàn gia đại sự mưu phản không thành, cả gia tộc bị giệt vong
chỉ còn mình hắn sống sót. Vì hắn từ nhỏ đã được vợ chồng Phúc Viễn tướng quân
nhặt được rồi nuôi dưỡng, sau khi Phúc Viễn tướng quân mất hắn được đề cử vào
quân doanh, nhờ tài năng lãnh quân cũng như võ công suất chúng và đặc biệt là
người Phúc gia hắn đã được Hoàng thượng sắc phong làm Tả hữu tướng quân. Tuy
nhiên hắn lại âm thầm trong bóng tối trợ lực Đoàn gia, có thể nói cả Đại Việt
chỉ có 2 ngưới biết xuất thân của hắn mà thôi, là hắn và gia chủ Đoàn gia Đoàn
Chính Minh.Sau khi Đoàn gia diệt vong hắn muốn trả thù, hắn muốn phục hưng lại
gia tộc, mà không hắn muốn chính là lật đổ Lê gia. Tiếc rằng thế lực không
còn, người đơn thế cô, vậy là hắn nghĩ tới Mông Cổ. Sau khi đạt được ước định
với Kim Bằng, Trịnh Đán đã lập tức lên kế hoạch trả thù.
Trịnh Đán cùng Kim bằng đã lập nên kế hoạch phá tan quân Đại Việt, nhưng không
ngờ lại xuất hiện Khôi, 1 biến số lớn trong kế hoạch của hắn, hắn không thể
nào tin được chỉ với 1 vạn quân, Khôi lại có thể làm nên điều kì tích như vậy,
làm hắn phải thay đổi hoàn toàn kế hoạch.
Sau khi 2 vạn quân do Trinh Đán lãnh đạo tiến vào vòng bao vây, quân Mông Cổ
đang đang tháo chạy lập tức quay lại. Nhìn quân Mông Cổ ào tới vây công, binh
sĩ Đại Việt không khỏi hốt hoảng, bọn hắn đã bị trúng kế a.
Dưới sự tấn công như vũ bão, 2 vạn quân Đại Việt ra sức chống đỡ nhưng vô cùng
yếu ớt, đúng lúc này 2 vạn quân do Lý Chiêu Thành dẫn tới tiếp viện, chiến sự
diễn ra vô cùng khốc liệt, tuy rằng quân Đại Việt vẫn bị áp đảo nhưng vừa đánh
vừa lui nên chưa bị vỡ trận.
Phía Đông chiến trường, Khôi lập tức dẫn quân tiến tới, chiến sự nguy cấp,
Khôi không suy nghĩ nhiều lập tức đem 2 vạn quân tiến công nhằm giải tỏa áp
lực.
Kìm Bằng đứng trên phiến đá quan sát, đôi mắt híp lại trợt mở lớn.
- Đúng là lúc này.
Kim Bằng phất tay ra hiệu, quân Mông Cổ lập tức ào tới. Khôi đã đoán đúng
nhưng còn thiếu, không phải quân Mông Cổ chia làm 2 cánh quân, mà thực chất là
3 cánh quân. Từ khi 6 ván quân Đại Việt rời khỏi thành, từng đường đi nước
bước của Đại quân đều nằm trong lòng bàn tay của Kim Bằng. Hắn đã cho quân mai
phục ở hẻm núi phía Đông chỉ còn đợi quân Đại Việt tiến vào mà thôi.
Thấy thế sự không ổn, Khôi lập tức không suy nghĩ nhiều ra lệnh rút quân, tuy
nhiên đã muộn. Hàng loạt mưa tên xả xuống, nhưng tiếng la hét vang lên. Quân
Mông Cổ từ 2 bên lao xuống áp sát quân ta.
Khôi khẽ cắn môi, lập tức cho triễn khai thế trận Lưỡng Long xuất kích, quân
Đại Việt tách thành 2 phần hổ trợ lẫn nhau rút lui. Tuy nhiên quân Mông Cổ thế
công mạnh mẽ quân ta nhanh tróng vỡ trận, toàn quân hỗn loạn.
Nhìn 2 vạn quân đang đứng trước nguy cơ tận diệt, Khôi nhìn thế đại hình rồi
lấp tức đưa ra quyết định, hắn hét lớn.
- Toàn quân nhanh rút về phía hẻm núi.
Cả đại quân nhanh tróng thu lại từ từ rút lui qua hẻm núi. Ở đây 2 bên núi cao
hiểm trở, lại chỉ có 1 con đường đi duy nhất, nếu quân ta thành công qua đây
thì có khả năng rút lui thành công. Tuy nhiên Khôi đã đánh giá thấp khả năng
của quân Mông Cổ, họ là những kỵ binh suất sắc nhất Châu lục, cho dù quân ta
rút qua hẻm núi thành công đi chẳng nửa, thì sớm muộn cũng bị quân Mông Cổ
đuổi kịp và truy sát.
Như làm ra quyết định quan trọng, chờ cho Đại quân đi qua hẻm núi, Khôi liền
dừng lại. Trịnh Hoàn thấy Khôi như vậy liền hiểu ra ý định của Khôi. Cả cuộc
đời này Khôi là người đầu tiên khiến hắn khâm phục, được chiến đấu cùng Khôi
có thể nói là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời hắn, có thể đây là cuộc chiến
đấu cuối cùng, nhưng hắn có thể tự hào mình là người đàn ông của Đại Việt.
Sau khi xắp xếp cho cấp dưới chỉ huy Khôi liền dựng lại tại hẻm núi, dáng vẽ
uy nghiêm, khuôn mặt tuấn lãng, trên tay cầm trường thương, bên cạnh Khôi là
Trình Hoàn cùng 300 chiến binh. Họ đều là những thuộc lạ trung thành nhất của
Khôi. Phía trước quân Mông Cổ bỗng dừng lại, trước uy áp của Khôi khiến bọn
chúng chưa hề dám tấn công. Kim Bằng bước lên phía trước nhìn Khôi, thật sự
hắn rất thích Khôi, trung thành, quả cảm, võ công mưu lược, Kim Bằng tin rằng
nếu có sự trợ giúp của Khôi, Mông Cổ có thể dễ dàng thống nhất thiên hạ. tiếc
rằng 2 người lại ở 2 đầu chiến tuyến,hắn khẽ thờ dài rồi phất tay quân Mông Cổ
lập tức tiến công như vũ bão.
Khôi quay sang nhìn Trình Hoàn rồi quay lại nhìn 300 tướng sĩ.
- Các ngươi có sợ chết không?
- Có…….
Chúng binh sĩ hét lớn, sau đó bật cười. Khôi cũng bật cười.
- Mười tám năm sau chúng ta lại làm 1 trang hảo hán.
300 trọng thiết giáp lập tức dàn thành 2 hàng ngang chắn toàn bộ lối đi, rồi
dựng khiên lên phía trước tạo thành 1 bức tường thành vững chắc. Đây sẽ là
cuộc chiến cuối cùng của họ, và là cuộc chiến vì Giang Sơn Đại Việt.