108:


Sau chiến thắng lớn ở Sơn Động thành, Khôi lập tức tới Vũ Ninh thành để hợp
nhất quân đội tiến hành công kích quân Mông Cổ. Lúc này quân Mông Cổ vừa bị
tổn thất nghiêm trọng về lực lượng cũng như sĩ khí đang thấp đến mức đáng
thương, lương thực thiếu thốn, lại liên tục gặp phải thất bại, khiến lòng quân
bị dao động mạnh. Đây chính là thời cơ tốt nhất để quân ta tiến hành phản
công, dành thế chủ động và xoay ngược tình thế. Khôi đã lên tất cả kế hoạch,
nhưng bên kia chiến tuyến, Kim Bằng cũng đang chuẩn bị tung ra quân át chủ bài
của mình.

Bên trong doanh trại Mông Cổ, Không còn hình tượng soái ca ngôn tình trong
lòng hàng vạn thiếu nữ, Thoát Hoan đang quỳ trên sàn nhà, hai má hắn đã sưng
đỏ, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra. Ở giữa hai chân còn có thứ chất
lỏng màu vàng từng giọt, từng giọt không ngừng chảy xuống. Phía trước Kim Bằng
pháp luân không ngừng phun nước miếng vào mặt Thoát Hoan, trong cơn tức giận
Kim Bằng đã không ít lần ném tách trà nóng trong tay vào người Thoát Hoan,
khiến chân giữa của hắn có nguy cơ bị tàn phế, dẫu vậy Thoát Hoan cung chỉ
biết câm nín khóc thút thít chấp nhận số phận mà thôi.

Sau 1 hồi nã pháo khẩu, Kim Bằng tung cước sút vào mặt Thoát Hoan, khiến hắn
như quả bóng bay ra ngoài.

Rầm.

- Tướng quân có sao không?

Thấy Thoát Hoan đang nằm trên đất 2 tên lính liền chạy lại đỡ hắn dậy.

- Mẹ nó, cái thềm cửa cao quá, làm ta bước hụt.

Thoát Hoan vuốt vuốt lại tóc, làm giả cao thâm nói. Hắn không thể để binh lính
biết mình bị sút ra ngoài a, thế thì quá mất mặt.

- Nhưng nhưng đây là lều trại mà tướng quân, làm gì có thềm cửa nào đâu. Ủa
mà sao trên mặt tướng quân lại có vết giầy thế kia.

T

Thoát Hoan tím mặt, hắn hừ lạnh.

- Ta thích tự dẫm lên mặt không được à.

Rồi hắn quay mặt bước đi, để lại 2 tên lính đang gãi đầu, bọn chúng giờ mới
biết sở thích đặc biệt của tưởng quân là tự ngược đãi mình như vậy.

Trong Vũ Ninh thành, toàn bộ tướng sĩ đã tiến ra cổng thành chào đón Khôi phó
soái trở về. Không khí như đang lễ hội vậy, làm cho trong lòng Khôi có chút hư
vinh nho nhỏ, hắn vừa đi vừa hếch mũi lên tận trời xanh, miệng không ngừng
cười lớn, thỉnh thoảng hắn lại quay lại nói với binh sĩ “ Làm người phải khiêm
tốn a” khiên cho tướng sĩ đều ngã ngựa.

Ngồi trong phủ Nguyên Soái, Hữu Chung, Khôi, Lý Chiêu Thành, Trịnh Đán và Ngọc
Nhi đang bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo thì thám báo vội chạy tới.

- Nguyên Soái, quân Mông Cổ các đây 1 dặm đang tập hợp binh mã chuẩn bị công
thành.

- Được rồi ngươi lui ra đi.

Hữu Chung nhìn 1 vòng rồi lên tiếng.

- Quân Mông Cổ tiếp tục công thành, các tướng quân có ý kiến gì không?

- Nguyên Soái, theo mạt tướng nghĩ lần này quân địch đang thiếu thốn lương
thực nên quyết công thành cho bằng được, chúng ta chỉ cần cố gắng thủ thành,
quân địch tất sẽ rút lui, lúc ấy sẽ là thời cơ tốt để chúng ta phản công.

Trịnh Đán lên tiếng, mọi người đều gật đầu đồng ý. Quân Mông Cổ hiện giờ đã đi
vào đường cùng, bắt buộc bọn chúng phải dốc hết binh lực để công thành. Chỉ
cần vượt qua được thời khắc khó khăn này, chiến thắng sẽ thuộc về Đại Việt.

Khôi ngồi 1 bên suy tư, theo như tình hình quân Mông Cổ lúc này dốc toàn lực
công thành là con đường duy nhất. Nhưng để công thành Vũ Ninh cũng không dễ.
Cho dù công được thành thì quân Mông Cổ cũng tôn thất nghiêm trọng, nhưng
không lẽ bọn chúng lại ám binh bất động trong lúc đang thiếu thốn lương thực
như thế này? Cũng không phải, rút lui? Chắc chắn là không. Vậy điểm không đúng
trong này là gi? Khôi cũng chưa thể nghĩ ra. Mà kệ đi nước đến đâu chặn tới đó
a.

……………

- Này

Khôi đang bước ra khỏi phủ Nguyên Soái thì 1 gióng nói trong trẻo vang lên,
Khôi liền quay lại.

Ngọc Nhi vội vàng chạy tới gần hắn, nhét vào tay hắn 1 vật j đó, nàng không
dám nhìn hắn, hai má ửng hồng vội quay lưng chạy mất dạng.

Khôi nhìn vật trên tay mình, 1 là một túi thơm có in hình đôi phượng hoàng
đang quấn quít lấy nhau. Khôi thở dài quay đi, không hiểu sao tâm trạng hắn
lúc này vô cùng bất ổn, như có 1 chuyện lớn sắp xảy ra vậy, khiến hắn không
thể nào bình tâm được. Đây là Phúc hay là Họa? rất khó để biết trước được a.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #108