Tin tức hơn 1 vạn quân Đại Việt chiến thắng gần 10 vạn quân Mông Cổ lập tức
truyền đi khắp nơi, đây chắc chắn là tin “ hot” nhất Đại Việt. Trong doanh
trại quân Mông Cổ, Kim Bằng sau khi nhận được tin Thoát Hoan thua trận thì vô
cùng tức giận, hắn vốn là người rất điềm tĩnh nhưng sự thật trước mắt lại làm
hắn không thể kiềm chế được hỏa khí.
Xoảng
Lại một tách trà bị Kim Bằng ném ra ngoài.
- Lũ ăn hại, có vẻn vẹn chưa đầy 2 vạn quân mà để bị đánh chạy chối chết.
Thật là mất mặt quá mà.
Sau 1 lúc đập phá, Kim Bằng mới chút được lửa giận, hắn vẫn đang còn con bài
tẩy, đây sẽ là 1 kích chí mạng đối với quân Đại Việt. Tất cả chỉ sai lệch 1
chút so với tính toán của hắn mà thôi, đại quân Mông Cổ vẫn còn có thể tiếp
tục công phá Đại Việt.
Trong thành Vũ Ninh, tất cả mọi người đều đang vui mừng, từ tướng quân tới các
tướng sĩ. Trong phut thành chủ, Hữu Chung tay cầm ly trà nâng lên.
- Nào mọi người, lấy trà thay rượu tất cả cùng nâng ly chúc mừng chiến thắng
cảu Khôi phó soái, cạn…
Lý Chiêu Thành, Trịnh Đán cùng Ngọc Nhi đều nâng ly lên hưởng ứng, trong đấy
người vui nhất phải nói tới Lý Chiêu Thành, từ khi nghe tin Khôi không những
thủ thành thành công mà còn đánh cho quân Mông Cổ phải bỏ ngựa để chạy thì hắn
cười không ngậm được miệng, nước miếng bắn tung tóe khắp nơi. Còn Ngọc Nhi tuy
nàng ít biểu hiện ra ngoài, nhưng bên trong thâm tâm, nàng vui không kém gì
đại ca của mình.
Trịnh Đán cũng cười rất vui vẻ khi nghe được tin chiến thắng từ Sơn Động
thành, nhưng sâu trong mắt hắn vẫn có 1 tia khó chịu, nhưng hắn dấu đi rất
nhanh.
Bên thành Sơn Động, sau khi thu hoạch xong chiến lợi phẩm, có tới gần 1 nghìn
thớt mã chiến của quân Mông Cổ làm Khôi vui không ngậm được miệng, chưa nói
tới sức chiến đấu của chúng, chỉ nhìn con nào cũng béo tốt thế này, có bán
thịt thì hắn cũng lãi lớn rồi.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Khôi cũng lập tức tiến hành cuộc truy kích quân Mông
Cổ mang tên bước chân thần tốc của mình. Thật ra nó cũng chẳng phải là gì xa
lạ, 3 người sẽ thành 1 nhóm, 2 người khiêng 1 cái võng cho 1 người nghĩ ngơi,
cứ sau 2 tiếng lại đổi lại, cứ như vậy đại quân sẽ đi liên tục mà không mất
thời gian để đi ngơi. Binh sĩ có thể hành quân cả ngày lẫn đêm và quân trọng
là vẫn đảm bảo được thể lực tốt nhất để tiến hành truy sát quân Mông Cổ.
Tuy nhiên đây lại là những chiến binh đặc biệt của Khôi, được hắn huấn luyện
theo phương pháp “Tam chế” 3 người thành 1 nhóm luyện tập cùng nhau, cùng giúp
nhau tiến bộ, nên sự phối hợp giữa 3 người với nhau hết sức nhịp nhàng. Đặc
biệt khả năng thích nghi cũng như hạnh động trong điều kiện rừng núi cũng được
Khôi đưa vào những mục quan trọng trong quá trình huấn luyện khiến cho đại
quân có thể đạt được tốc độ gấp đôi so với những cuộc hành quân bình thường.
Sau khi chuẩn bị bất cả lương thực binh khí hỏa dược, Khôi lập tức ra lệnh
xuất phát, đoàn quân 1 vạn quân rời khỏi thành Sơn Động đuổi theo hướng quân
Thoát Hoan rời đi. Sau 1 ngày đêm hành quân không ngừng nghỉ, Khôi cũng cho
quân dừng lại bên một dãy núi. Theo thám báo báo về đại quân Mông Cổ do Thoát
Hoan dẫn đầu đang từ từ tiến về phía trước, chỉ cách quân ta 3km mà thôi. Có
thể do Thoát Hoan không tin quân Đại Việt có thể bắt kịp nên sự lơ lõng trong
cảnh giác khiến cho hắn không hề biết Khôi đã cho quân áp sát bọn chúng.
Khôi nhìn lên tấm bản đồ, khu vực sắp tới sẽ là dãy núi Vũ Định tiếp giáp Vũ
Ninh, chỉ cần quân Mông Cổ đi qua đây sẽ tiến vào vùng đồng bằng Vũ Ninh, đây
chính là cơ hội tốt nhất và cũng là cơ hội duy nhất của Khôi. Hắn lập tức cho
quân cấp tốc đi vòng ra phía trước tiến hành mai phục 2 bên. Đây là vùng rừng
núi, các sniper của hắn phải nói là như hổ thêm cách.
Đêm ngày thứ 2, quân Mông Cổ đi qua dãy núi Vũ Định, sau 2 ngày đường hành
quân liên tục, chỉ trừ thời gian ăn cùng ngủ thì hầu như binh sĩ Mông Cổ đều
phải hoạt động, ăn không đủ no lại phải đi nhiều khiến cho bọn chúng đều mệt
dã, lê những bước chân nặng nhọc khó khăn.
- Tướng sĩ cố lên, qua vùng núi này là chúng ta tới Vũ Ninh rồi, lúc ấy sẽ
được ăn no, được ngủ kĩ.
Thoát Hoan đứng dậy hét lớn vực lại lòng quân, hắn chỉ được cái chém gió thôi,
trong khi các binh sĩ đang ăn từng mẫu lương khô bé xíu thì hắn đang ăn cơm
thịt ngon lành, sao hiểu được nổi khổ của tướng sĩ kia chứ. Tuy nhiên lời nói
của hắn cũng đã tăng thêm được 1 chút động lực cho binh sĩ Mông Cổ, đoàn quân
vẫn giữ được tốc độ ổn định tiến vào vùng núi Vũ Định.
Trong đêm khi quân Mông Cổ đi qua núi, Khôi một bên nhìn ánh lửa kéo dài của 5
vạn đại quân cũng khiến hắn ngao ngán. 5 vạn vẫn là 1 con số khổng lồ đối với
quân Đại Việt, cho dù bọn chúng đứng cho ta chém giết thì cũng phải mỏi tay
mới hết được a.
Chờ cho quân địch vào tầm hỏa lực, Khôi lập tức đốt pháo hiệu, hàng loạt tiếng
súng nổ vang khắp trời.
- A a a a …. Ôi mắt của ta.
- A tay ta, tay ta đâu mất rồi.
……..
…..
Quân Mông Cổ la hét, âm thanh tử thần quen thuộc mà mấy ngày hôm nay bọn chúng
phải cảm nhận lại vang lên. Giờ đây binh lính Mông Cổ không còn tâm trạng nào
để chiến đấu, mấy ngày qua đã bị tra tấn tinh thần rất nhiều rồi. Tất cả bỏ
chạy toán loạn tìm cách thoát thân, kẻ chạy vào rừng, kẻ quay đầu chạy, có kẻ
nhát hết hơn vứt vũ khí nằm xuống lấy máu đồng đội bôi lên mặt giả chết… Thế
trận diễn ra chỉ 1 chiều mà thôi.
Thoat Hoan giờ đây cũng đau tim lắm rồi, hắn cũng chỉ còn biết tìm cách thoát
thân mà thôi, chưa thấy mặt quân địch đâu mà quân của hắn đã thi nhau chết như
dạ thế này thì còn bảo hắn sống sao? Một lần nửa hắn lại chui vào ống đồng cho
quân khiêng đi bỏ chạy, bảo vật thoát thân lại một lần nửa được hắn sử dụng,
hắn đang thử nghĩ nếu sống sót trở về chắc chắn hắn sẽ cho người làm 1 chiếc
mai rùa bằng đồng nguyên chất a.
Sau 5 loạt súng, quân ta liền lao lên chém giết quân địch, hỏa dược bây giờ
cũng rất quý hiếm, mấy ngày qua đã dùng gần hết lượng hỏa dược mà Khôi chế tạo
ra được làm hắn cũng tiếc đứt ruột.
- Tiến lên chém chết mẹ chúng nó.
Trình Hoàng hét lớn dẫn đầu tiến xuống chém giết quân Mông Cổ, quân ta 2 bên ồ
ạt lao tới, thế như chẻ tre, quân Mông Cổ 1 số đứng lại ngoan cố chiến đấu vì
màu cờ sắc áo, còn 1 số vứt vũ khí đầu hàng. Sau 1 giờ chém giết, chiến trường
cuối cùng cũng kết túc, số quân Mông Cổ chết trận lên tới 1 vạn 5 nghìn, đầu
hàng 7 nghìn. Số còn lại tháo chạy được nhưng cũng bị tan đàn sẻ nghé, e rằng
cho dù Thoát Hoan chạy thoát quân Mông Cổ tập hợp lại được cũng chưa tới 2 vạn
quân mà thôi. Trong khi đó quân ta chỉ tổn thất 600 binh sĩ do 1 số lực lượng
quân Mông Cổ phản kháng, 2 nghìn binh sĩ bị thương trong đó có tới hơn 500
binh sĩ không còn khả năng chiến đấu.
Lại 1 chiến thắng lớn cho quân ta, nhìn số tù binh áp dải gần bằng đại quân
khiến Khôi phát khóc, hắn không biết xử lí ra sao, để chúng thì tốn cơm tốn
gạo, giết đi thì cũng không tốt, hắn cần phải giữ lại chờ triều đình ra lệnh
và đặc biệt hắn cũng không phải kẻ cuồng sát, tất cả đều là con người, tuy
biết rằng trong chiến trận không nên mềm lòng, nhưng hắn cũng không thể nào
xuống tay được.
…………..
Văn Quỳnh tiếp tục tiến tới thành Vũ Ninh, trên đường nàng đã thay 3 con ngựa
rồi. Chỉ còn 2 ngày đường nửa là nàng sẽ được gặp hắn. Nhưng đó chỉ là trong
suy nghĩ của nàng mà thôi còn sự thật thì rất phũ phàng. Kiếp nạn của quân Đại
Việt cũng sắp tới, chắc chắn sẽ có người phải hy sinh, người đó sẽ là ai? Rất
có thể là nvc để hắn bước đi trên 1 còn đường khác.