Đại Chiến


Vũ Ninh thành, lúc này Kim Bằng liên tục cho quân tấn công, chỉ tiếc rằng
thành trì quá kiên cố, quân thủ thành của Đại Việt lại đông nên tạm thời không
thể công được thành. Hắn đành cho quân đóng trại tại đây. Theo như tình báo
của hắn, quân trú trong thành Vũ Ninh lên tới 8 vạn binh mã, gần như là tổng
số quân của Đại Việt. Vậy hắn cũng chẳng cần phải vội tấn công làm gì, chì cần
chờ Thoát Hoan chiếm được Sơn Động thành rồi tiến quân ra sau bao vây thành Vũ
Ninh, trước sau kết hợp chắc chắn sẽ hạ được thành và giảm thiểu tối đa thương
vong.

Sau khi nhận thất bại cay đắng trong lần tấn công đầu tiền, Thóat Hoan lập tức
cho quân tập hợp đội hình tiến tới Sơn Động thành. Lần này hắn sẽ rút kinh
nghiệm, không vội vàng đưa ra quyết định để trúng kế của quân địch. Lần tấn
công sắp tới sẽ là cuộc tổng tiến công của 9 vạn đại quân. Hắn tin chắc lần
này quân Đại Việt sẽ bị hủy diệt và hắn nhất định sẽ đem tướng địch băm ra làm
nghìn mảnh cho hả cơn giận này.

Đại quân Mông Cổ sau 1 ngày hành quân liên tục, cuối cùng cũng tới gần thành
Sơn Động nhưng binh mã lúc này thì vô cùng mệt mõi, lương thực thiếu thốn,
trong quân lúc này, âm thanh “ ục ục” phát ra liên tục từ bụng các binh sĩ
cùng chiến mã.

Vừa thiếu lương thực lại còn phải hành quân liên tục lúc này thể lực binh sĩ
Mông Cổ đang đạt mức báo động, trước tình hình đó bắt buộc Thoát Hoan phải
phát động tiến công Sơn Động thành ngày lập tức. 3 vạn bộ binh trong đó có 1
vạn trọng binh tiến về phía trước, đây sẽ là lớp rào chắn di động của quân
Mông Cổ. Phía sau là 4 vạn kị binh 2 vạn cung thủ cùng 100 khẩu đại bác. Với
đội hình này của quân Mông Cổ, gần như có thể quét sạch mọi đối thủ.

Trong thành Sơn Động lúc này, Khôi đang ngồi trên chiếc ghế tựa nhìn về phía
đại quân Mông Cổ, tất cả kế hoạch phòng thủ cũng như tấn công hắn đã cho quân
chuẩn bị đầy đủ. Trong tay hắn lúc này có khoảng 1 vạn quân cùng 3 nghìn dân
quân do Trình Hoàn tiến hành du kích quay về, nhân số chỉ bằng 1/8 quân Mông
Cổ mà thôi.

Khôi đứng dậy đi về phía những chiến sĩ của mình, nhìn khuôn mặt lo lắng của
từng người nhưng vẫn cầm chắc vũ khí đứng hiên ngang Khôi gật đầu. Hắn biết
lòng quân đang nghĩ gì, đối đầu với bọn họ đang là binh đoàn thiện chiến nhất
cũng như nhân số lại áp đảo sao họ không thể không lo lắng được cơ chứ. Đến cả
Khôi bây giờ cũng có chút suy nghĩ về trận đánh sắp tới, đây là trận đánh có
liên quan tới sinh mạng rất nhiều người, nếu bọn họ thất bại không những phải
mất mạng mà những người dân lượng thiện Đại Việt cũng phải trả những cái giá
rất đắt.

Khôi nhìn 1 lượt xung quanh rồi vận long lực hét lớn.

- Ta thường nghe: Kỷ Tín đem mình chết thay, cứu thoát cho Cao Ðế; Do Vu chìa
lưng chịu giáo, che chở cho cho Chiêu Vương; Dự Nhượng nuốt than, báo thù cho
chủ; Thân Khoái chặt tay để cứu nạn cho nước. Kính Ðức một chàng tuổi trẻ,
thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây Thái Sung; Cảo Khanh một bầy tôi xa,
miệng mắng Lộc Sơn, không theo mưu kế nghịch tặc. Từ xưa các bậc trung thần
nghĩa sĩ, bỏ mình vì nước, đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ khư khư
theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa, sao có thể lưu
danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?

Các ngươi vốn dòng võ tướng, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa
tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Tống,
Nguyên mà nói: Vương Công Kiên là người thế nào? Nguyễn Văn Lập, tỳ tướng của
ông lại là người thế nào? Vậy mà đem thành Ðiếu Ngư nhỏ tày cái đấu đương đầu
với quân Mông Kha đường đường trăm vạn, khiến cho sinh linh nhà Tống đến nay
còn đội ơn sâu! Cốt Ðãi Ngột Lang là người thế nào? Xích Tu Tư tỳ tướng của
ông lại là người thế nào? Vậy mà xông vào chốn lam chướng xa xôi muôn dặm đánh
quỵ quân Nam Chiếu trong khoảng vài tuần, khiến cho quân trưởng người Thát đến
nay còn lưu tiếng tốt! Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn
lạc, lớn lên gặp buổi gian nan

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa;
chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm
thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin
làm.

…………

- Nay quân Mông Cổ ở ngay phía trước, quân ta dù ít nhưng đều là mãnh tướng,
phía sau chúng ta là người dân Đại Việt, trong mắt họ chúng ta là những anh
hùng những chiến binh sẵn sàng đánh bại quân địch bảo vệ giang sơn Đại Việt.

- Bảo vệ giang sơn Đại Viêt

- Bảo vệ giang sơn Đại Việt.

Hơn 1 vạn binh sĩ hét lớn, tay cầm vũ khí đồng loạt giơ lên. Âm thanh như dung
chuyển cả thành Sơn Động, đại quân Mông Cổ phía xa nghe cũng phải dật mình sợ
hãi.

Khôi nhìn các chiến sĩ đang cháy trong mình ngọn lửa chiến đấu thì gật đầu.

- Đến lúc chúng ta cho quân Mông Cổ thấy thế nào là chiến binh Đại Viêt rồi.
Tất cả sẵn sàng vào vị trí.

Đội quân liền tiến vào vị trí mà Khôi đã sắp xếp từ trước, bọn họ đã sẵn sàng
tiếp đón đại quân Mông Cổ.

Rầm rầm.

Tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng vó ngựa dung mặt đất cuối cùng cũng tới.
Quân Mông Cổ đã tới trước mặt thành Sơn Động. Nhìn thành trì thấp lè tè trước
mặt, Thoát Hoan cười lớn, hắn phất tay lập tức đại quân theo kế hoạch tiến
tới, trọng binh cùng bộ binh đi trước mở đường, kỵ binh phía sau sẵn sàng tấn
công, xạ thủ cùng pháo thủ phía sau yểm trợ.

- Tấn công.

Tiếng trống đánh lên, đại quân Mông Cổ ồ ạt lao tới, cả một bình nguyên dầy
đặc quân Mông Cổ.

Khôi nhìn quân Mông Cổ tấn công đúng theo như dự tính của hắn, chờ trọng binh
Mông Cổ tiến vào vùng tấn công, hắn liền phát cờ lệnh.

50 máy bắn đá mà hắn đã cho quân chuẩn bị mấy ngày hôm này đã sẵn sàng, những
trên tay cần máy bắn đá lúc này không phải là đá mà là các bình dầu lớn. Theo
cờ hiệu của Khôi, 50 máy bắn đá lập tức được kích hoạt, 50 quả cầu lửa bay
đúng vị trí trọng binh cùng bộ binh Mông Cổ. Đây cũng là thành quả mấy ngày
luyện tập của Khôi, tất cả bắn chuẩn xác không lệch 1 quả nào.

Quả cầu lửa rơi xuống trong biển quân Mông Cổ, khi tiếp đất bình dầu vỡ ra,
dầu bắn tung khắp nơi rồi bắt lửa. Trong bán kinh 5 6 mét tất cả quân Mông Cổ
đều bốc cháy, nằm lăn trên đất hét lớn. Đặc biệt là trọng binh, với lớp giáp
sắt nặng nề khi bắt lửa lại như 1 chiếc lò nung, nung người sống vậy. Bộ binh
giáp vải nhẹ tuy nhiên đây là loại dầu “ xịn” của Khôi, loại dầu bình thường
không thể đem ra so sánh, bắt lửa cùng độ cháy cực tốt, khiến cho quân địch dù
nằm lăn trên đất để dập lửa cũng khó có thể dập tắt được.

Sau hai lượt bắn, bộ binh Mông Cổ như kiến bò trên chảo lửa, đội hình gần như
toán loạn. Thấy tình hình trước mắt, chờ cho trọng binh tiến gần vào tầm hỏa
lực đối phương Thoát Hoan lập tức phất cờ, kỵ binh chia làm 2 vòng ra 2 cánh
tấn công Sơn Động thành đồng thời cung thủ cùng pháo thù lập tức di chuyển lên
phía trước tiến vào tầm bắn.

Nhưng lúc này bất ngờ xảy ra, tất cả kỵ binh Mông Cổ lại bất ngờ dừng lại, các
chiến mã cúi xuống nhặt nhặt cái gì đó, dù cho các binh sĩ dùng tới đòn roi
chúng vẫn không chịu đi.

Tất cả năm trong kế hoạch của Khôi, hắn đã cho binh sĩ đem đậu đi ngâm lên
mầm, rồi sau đó đem rải ra hai bên cánh, nơi Khôi dự tính kỵ binh Mông Cổ sẽ
tấn công. Đậu ngâm mọc mầm, là món ăn khoái khẩu của ngựa, đây cũng là một lần
đi du lịch lên vùng cao kiếp trước mà hắn biết được. Nhất là khi ngựa Mông Cổ
mấy ngày hôm này luôn trong tình trạng đói khát mệt mõi, lại gặp phải món tủ
khiến chúng bất chấp tất cả cúi xuống lụm ăn mà không chịu tiến lên phía
trước.

Thấy kỵ binh Mông Cô dừng lại, Khôi liền phất cờ hiệu, 1 loạt tiếng đại bác
vang lên ở 2 bên công kích vào kỵ binh Mông Cổ. Đây là loại đại bác cải tiến
nòng của Khôi, tầm xa hơn hẵn loại thông thường, kỵ binh Mông Cổ bị nổ banh
xác, số còn lại muốn tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Chờ cho quân
địch rơi vào tình thế hoang mang Khôi bắt đầu phát động tấn công.

Kỵ binh được trang bị súng rời khỏi thành lao vào bộ binh quân địch đang hoang
mang trong biển lửa mà xả đạn. Đồng thời xạ thủ từ hai bên cũng dần dần áp sát
vào kỵ binh quân địch xả đạn, tất cả bộ binh đều được che chắn bởi khiên làm
từ rơm rạ nên cung thủ Mông Cổ hoàn toàn mất đi tác dụng.

9 vạn quân Mông Cổ lần lượt chết dần chết mòn, kỵ binh Mông Cổ không còn cánh
nào khác đành bỏ ngựa xuống chiến đấu. Mất đi lợi thế về tốc độ, quân Mông Cổ
không thể nào tiếp cận được quân ta. Kỵ binh quân ta thì lao vào bộ binh địch
mà tàn sát, còn xạ thủ thì nhằm thẳng vào kỵ binh mà nổ súng, những tiếng la
hét của quân Mông Cổ vang lên khắp nơi, máu chảy thành sông.

Nhìn đại quân đang bị chém giết khiến Thoát Hoan thẫn thờ, hắn không tin vào
sự thật này. 9 vạn quân, 9 vạn dũng sĩ Mông Cổ lại thất bại trước Đại Việt bé
nhỏ này.

Bùm

Một viên đạn xoẹt qua mặt Thoát Hoan khiến hắn bừng tĩnh, hắn lập tức ra lệnh
rút quân, còn hắn thì chui vào ống đồng cho quân linh khiêng bỏ chạy để tránh
đạn lạc.

Quân Mông Cổ chạy như ong vỡ tổ, 1 số kỵ binh chạy thoát, 1 số còn phải bỏ lại
ngựa để chạy thoát thân, cuộc tấn công này đã thất bại hoàn toàn.

Khôi cho quân truy sát 1 đoạn rồi lập tức rút lui. Tuy rằng quân Mông Cổ tổn
thất thảm trọng nhưng số lượng vẫn còn khá nhiều, do rối loạn đội quân nên
chúng không phát huy được sức mạnh mà thôi.

Khôi lập tức cho quân thu dọn chiến lợi phẩm, vũ khí quân địch là lượng tài
nguyên lớn đối với hắn, đồng thời kỵ mã mà quân địch bỏ lại cũng là nguồn thu
nhập lớn. Đúng là không nguồn thu nhập nào lớn bằng chiến tranh, nó đem lại
nguồn lợi khổng lồ cho kẻ dành chiến thắng mà.

Sau khi rút lui, số quân Mông Cổ còn lại chỉ còn 5 vạn mà thôi. 4 vạn binh sĩ
đã phải ở lại vĩnh viễn Đại Việt, 1 con số vô cùng khủng khiếp. Sĩ khí quân
Mông Cổ lúc này chỉ là con số 0 tròn chỉnh mà thôi. Bọn chúng không còn tâm
trí cũng như thể lực để chiến đấu tiếp. Đây thực sự là cuộc chiến binh hoàng,
nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đây.

Thoát Hoan sau thất bại, lập tức cho quân rút lui về phía Vũ Ninh để tập hợp
cùng quân của Kim Bằng pháp vương, đây có lẽ là biện phát cuối cùng của hắn,
nguồn lương thực cùng sĩ khí toàn quân không cho phép hắn tiếp tục tấn công.
Để đến được Vũ Ninh phải trải qua 2 ngày đường, nếu quân Thoát Hoan liên tục
di chuyển thì cũng không sợ quân Đại Việt đuổi kịp để truy sát. Nhưng hắn đã
lầm, Khôi đã lên kế hoạch “ Bước chân thần tốc”, một cuộc hành quân không
ngừng nghĩ sẽ tiếp diễn trận đấu này.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #106