Sau khi Kim Bằng pháp vương cùng Thoát Hoan nhận được tin tình báo, đội thủy
binh của Ô Mã Nhi cùng đoàn vận lương Trương Văn Hổ đã thất bại trong trận
thủy chiến với quân Đại Việt thì liền lập tức cho quân tức tốc hành quân phát
động tiến công, đồng thời tích cực vơ vét lương thực thực ở tất cả thôn dân
làng bản mà chúng đi qua. Lương thực là vấn đề rất quan trọng của quân Mông Cổ
lúc này, mỗi binh sĩ chỉ đem theo 10 ngày lương thực mà thôi, sau khi bị quân
ta du kích, tộc độ hành quân của quân Mông Cổ đã chậm đi đáng kể, khiến cho
lượng lương thực dần dần bị cạn kiệt, đồng thời nguồn thức ăn cho ngựa cũng
thiếu chầm trọng, đặc biệt là cánh quân do Thoát Hoan chỉ huy.
Ngựa Mông Cổ rất kén ăn, chúng quanh năm sinh sống trên các đồng cỏ lớn, không
thiếu thốn về nguồn thức ăn, nhưng từ khi bước sang Đại Việt lại hoàn toàn
khác, tất cả đều là vùng đồi núi, với lượng kỵ binh khổng lổ, lượng thức ăn
dành cho ngựa lúc này vô cùng hạn hẹp. Đặc biệt là cánh quân do Thoát Hoan chỉ
huy, kỵ binh lên tới con số 5 nghìn, lượng thức ăn cho ngựa mỗi ngày cũng vô
cùng lớn. Khi vừa bước chân qua biên giới Đại Việt chủ yếu là đồi núi thì
Thoát Hoan hắn có thể hiểu, và có thể dùng lượng cỏ khô đem theo bù đắp. Nhưng
khi hắn tiến vào sâu trong lãnh thổ Đại Việt, dọc đường đi vẫn không có 1 cánh
đồng cỏ nào, nhiều nơi còn bị đào xới nát hết lên, các cánh đồng cũng bị phá
hủy bằng hết, nhà cửa tất cả đều bị thiêu dụi.
Đây cũng là thành quả mấy ngày hôm nay của Khôi, chiến thuật vườn không nhà
chống là 1 chiến thuật rất hay của ông cha ta được hắn áp dụng vào. Không
những làm cho quân Mông Cổ hết nguồn lương thực mà còn làm cho ngựa của kỵ
binh Mông Cổ cũng trong tình trạng đói khát, phải ăn những lá cây ven đường,
món ăn mà chúng không hề thích 1 chút nào.
Tình trạng thiếu thốn lương cả người và ngựa khiến cho Thoát Hoan phải ra lệnh
toàn quân cấp tốc hành quân tiến tới thành Sơn Động thành, chính vì vậy khiến
cho toàn quân mệt mõi, sĩ khí cũng dần dần biến mất.
Lúc này Khôi đang ngồi yên chờ đợi quân địch tới, trận tập kích đầu tiên của
quân ta đã được Khôi bố trí trên đường hành quân của quân địch. Tham gia lần
tấn công này chủ yếu là đội xạ súng, 2700 xạ thủ được trang bị súng kíp đứng
thành 2 hàng ngang chỉnh tề phía sau hàng rào làm bằng gỗ nhọn.
Không để Khôi phải đợi lâu, những tiếng rầm rầm rung mặt đất phát ra, quân
Mông Cổ dần dần xuất hiện ở phía xa con đường.
Thoát Hoan thấy phía trước có quân Đại Việt thì không chờ thêm được phút giây
nào nửa, những ngay qua tâm lý của hắn đã bị dao động, nhìn cảnh binh sĩ thiếu
đồ ăn, lượng ăn 1 buổi phải chia ra làm cả ngày, ngựa chiến thì phải ăn các lá
cây dại ven đường, khiến hắn không giữ được lý chí.
- A Hổ nghe lệnh, dẫn 3 vạn kỵ binh tiên phong tiến công quân Đại Việt.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Thoát Hoan cũng khá tự tin vào độ thiện chiến của quân Mông Cổ, với 3 vạn kỵ
binh hoàn toàn có thể chống lại 6 7 vạn binh mã của quân Đại Việt. Nhưng hắn
đã mắc phải sai lầm, kỵ binh Mông Cổ lúc này sĩ khí không còn cao như trước,
thể lực không còn sung mãn, đặc biệt đứng trước lại là 1 đội ngủ siêu chiến
binh của Đại Việt.
Ba vạn Kỵ binh Mông Cổ dưới sự dẫn dắt của A Hổ lao về phía trước. Khôi nhếch
miệng cười, hắn sắp xếp trận địa này cũng là vì hắn đánh vào tâm lý của Thoát
Hoan, hắn cá cược trước tình thế khó khăn hiện tại Thoát Hoan sẽ tung ra đội
hình kỵ binh đầu tiên để nhanh chóng dành chiến thắng, chấm dứt chuổi ngày mệt
mỏi của đại quân. Và tình hình diễn ra trước mắt đúng với những gì Khôi đã suy
đoán, nếu như Thoát Hoan giữ đủ sự tỉnh táo, dùng trọng binh tiến trước che
chắn, thì chắc chắn trận địa mà Khôi bày ra hoàn toàn mất đi hiệu quả. Lúc ấy
Khôi chỉ còn biết rút quân mà bảo toàn lực lượng mà thôi.
Đợi cho Kỵ binh Mông Cổ tiến vào trong tầm hỏa lực, Khôi liền phất cờ hiệu,
một loạt tiếng súng vang lên.
Bùm bùm bùm.
A a…
Hí hí….
Hoàng loạt tiếng súng vang lên, sau đó là những tiếng la hét thảm thiết của kỵ
binh Mông Cổ, tiếng ngựa ngã xuống. Gần 1 nghìn quân Mông Cổ ngã xuống sau 1
loạt đạn mà không hiểu lý do vì sao. Sau khi hàng thứ nhất bắn xong, liền ngồi
xuống tiến hành nhồi đạn, hàng thứ 2 bắt đầu ngắm bắn.
Tằng tằng tằng
Lại 1 loạt tiếng súng nửa vang lên, quân Mông Cổ lại thi nhau ngã xuống. Thấy
tình hình không ổn, A Hổ hét lớn.
- Tất cả giữ vững đội hình, chuẩn bị cung kỵ.
Quân Mông Cổ trên lưng ngựa bắt đầu tháo trường cung sau lưng xuống, lấy chân
giữ cương ngựa, hai tay kéo mạnh trường cung. Thuật cưởi ngựa bắn cung của
quân Mông Cổ là độc nhất vô nhị không thể xem thường, ở khoảng cách xa như
vậy, nhưng hàng loạt mưa tên bay lên, chuẩn xác đâm tới đội xạ súng của quân
ta.
Khi mưa tên sắp bay tới, Khôi liền hét lớn.
- Dựng khiên.
Phía sau hàng xạ thủ lúc này, cứ 10 binh lính lại dựng lên một tấm khiên lớn
chắn phía trên. Khôi đã cho binh lính lấy rơm dạ tết chặt với nhau theo hình
xoắn ốc tạo ra loại khiên rẻ tiền lại hiệu quả này. Chúng có trọng lượng khá
nhẹ, 10 binh sĩ có thể nâng 1 tấm khiên lớn che cho hàng trăm binh sĩ dưới mưa
tên của kỵ binh Mông Cổ.
Sau vài loạt mưa tên không hiệu quả, kỵ binh Mông Cổ đã tổn hại nghiêm trọng
nhưng vẫn không chạm được 1 sợi lông tơ của quân Đại Việt. A Hổ không ngừng
chửi rủa tướng lãnh đạo đối phương..
- Mẹ kiếp thằng c hó này, chỉ biết rúc như đàn bà, giỏi ra đây bố thiến.
- Hắt xì.
Bên kia chiến tuyên Khôi hắt xì liên tục.
- Á à thằng kia chắc lại chửi ông mày, mày lại không sợ đời mình quá ngắn
sao.
Khôi rút ra trong ngực khẩu súng đặc biệt của mình, hắn dùng khinh công đạp
lên tường rào, xoay mình 1080 độ bóp cò, một tiếng bùm lớn nổ ra.
Headshot.
A Hổ ngã xuống ngựa, trên chán xuất hiện 1 chấm nhỏ, vị tướng đắc lực, cánh
tay phải của Thoát Hoan đã ngã xuống chết 1 cách rất là lãng xẹt.
- Tướng quân đã tử trận, rút lui.
Tiếng hô lớn vang lên, quân địch nhanh chóng đem xác A Hổ rút lui. Khôi đã
dành thắng lợi trong cuộc chạm chán đầu tiên với quân Mông Cổ, bên hắn chỉ có
hơn chục người bị thương nhẹ do tên bắn lọt khe vào bộ phần mềm mà thôi. Còn
bên phía quân Mông Cổ đã thiệt hại lên tới hơn 1 vạn kỵ binh, con số vô cùng
lớn. Tuy nhiên quân ta dành được thắng lợi lớn như vậy là do quân địch chủ
quan mà thôi, lần sau tin chắc rằng sẽ không hề dễ dàng chiến thắng như vậy.
Nhưng tất cả Khôi đã có kế hoạch của mình, mọi viêc vào tay hắn không gì không
thể, chỉ có tình trường là ngoại lệ mà thôi.
………..
Hà Thành ngày thứ 10 kể từ ngày Khôi xuất chính.
Kèn chống, pháo nổ khắp nơi, đèn hoa song hỉ đỏ đầy trời. Hôm nay chính là
ngày đại hỷ của Văn gia và Tấn gia, từ sáng sớm mọi người đã tất nập, đoàn
kiệu rước dâu Tấn gia từ từ xuất phát. Ngồi trên con bạch mã, với bộ trang
phục tân lang màu đỏ, trên ngực còn đeo 1 hoa cầu bằng vải lụa. Tấn Tài liên
tục chắp tay đa tạ những người dân xung quanh. Hôm này hắn đã thành công có
được Văn Quỳnh, người mà hắn đã thèm muốn bấy lâu nay, trước nay hắn cũng đã
từng thử qua nhiều cô gái trẻ đẹp, nhưng Văn Quỳnh lại đem đến cho hắn 1 sự
khát khao chinh phục. Đêm nay nàng sẽ rên rĩ dưới đủng quần hắn, chỉ nghĩ tới
thôi hắn đã muốn đạp mặt trời xuống núi ngay tức khắc.
Lúc này ngồi trong thư phòng, Văn Quỳnh dưới sự trợ giúp của A Châu đã thay
cho mình 1 bộ trang phục tân nương, kết tóc hoa sen, môi đỏ má hồng. Ngày vui
của nàng nhưng không hiểu sao nàng vẫn không vui, nhìn ngắm nhan sắc trong
gương, bất chợt nàng lại nghĩ tới hắn.
- Tiểu thư hôm nay người thật đẹp.
A Châu một bên trải lại những sợi tóc cho Văn Quỳnh lên tiếng.
- Thật sao.
Tiếng nàng rất bé, không biết nàng nói cho A Châu hay là tự nói với bản thân
nàng.
Lúc này tay nàng vô tình kéo ngăn tủ ra, nơi mà nàng đã rất lâu rồi không đụng
tới. Bên trong một tấm áo khoác bạc màu, nhiều chổ rách nát hiện ra. Nàng khẽ
cầm tấm áo lên ôm vào lòng, từng giọt lệ từ từ lăn xuống trên khuôn mặt phấn
hồng. Nàng cắn chặt môi quay về nhìn A Châu.
- Em có thể giúp ta 1 việc được không?
Văn Quỳnh thì thầm vào tai A Châu, 1 lúc sau, khi kiệu hoa Tấn gia tới cửa
chính Văn phủ, thì phía cửa phụ, 1 người con gái khoác lên bộ y phục nam tử
cưỡi ngựa vụt đi, biến mất về cuối con đường.
Nhưng rằng nàng có tìm được hắn? sẽ rất khó, chuyện tình giữa nàng và hắn còn
rất nhiều chông gai, và có thể nàng sẽ vĩnh viễn mất đi hắn…