Mùa Thu đến những cơn gió thu thổi nhẹ trên mặt hồ, vòng quanh hồ Hoàn Kiếm
dòng người đang đi lại tấp nập, các sĩ tử đang đứng dưới hàng liễu ngâm thơ
đối chữ. Các tiểu thư trên thuyền đưa mắt tìm kiếm ý chung nhân cho riêng
mình, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười như yến oanh.
Cách Hà Thành không xa có 2 cô gái trẻ, quần áo xộc xệch, hơi thở gấp gáp do
phải chạy 1 quảng đường xa.
- Tiểu thư chạy đi, nô tì ở lại cầm chân bọn chúng.
- Không! Tiểu Vũ ngươi hãy mặc kệ ta, mau đi đi.
- Ha ha, 2 ngươi 1 người cũng đừng mong thoát khỏi đây.
Đám bịt mặt đuổi tới liền vậy quanh hai cô gái, tên đâu lĩnh tiến lên rút cây
loan đao chém tới
Những giọt nước mắt Tiểu Vũ đã lăn dài, nàng vốn là cô nhi được tiểu thư cưu
mang, được ăn, được mặc, được đọc sách viết chữ, nếu không có tiểu thư thì
không có Tiểu Vũ ngày hôm nay.
- Tiêu thư, kiếp sau nô tì nguyện hầu hạ người.
Tiểu Vũ liều mình lấy thân ra đỡ nhát đao của tên thủ lĩnh. Ngay lúc này bầu
trời đang trong xanh bổng mây đen kéo tới, một lỗ hổng không gian mở ra, một
bóng đen j đó rơi xuống ngay đầu tên thủ lĩnh.
Uỳnh…
- Ây dazzz! Ôi cái lưng của ta.
Lê Khôi loạng choạng đứng lên. Mắt nhìn khắp nơi.
- WTF! Ta rơi vào đoàn đóng phim nào thế này, Thiên mệnh anh hùng hay Mỹ nhẫn
tâm kế.
Đám đạo tặc ngơ ngác nhìn đầu lĩnh bị người thanh niên đè xuống đất không rõ
sống chết, bổng hai tên đạo tặc nhìn nhau rồi vung dao chém tới Khôi.
- Clgt , đao thật hay đao giả đây
Khôi nhanh chóng lăn một vòng né tránh, dù cho là đao gỗ thì cũng vỡ đầu chứ
chẳng chơi a. Hai nhát đao chém xuống làm đất đá vỡ vụn bay lên, Lê Khôi nhìn
mà mồ hôi tuôn xuông, xíu nửa là tè ra quần.
- Nè nè giết người là phải bóc lịch dài hạn đấy nhé, giỡn vậy không vui đâu.
Hai tên đạo tặc như không nghe thấy tiếp tục lao lên mỗi người một đầu chém
tới. Lê Khôi sợ quá rồi, muốn chạy mà chân không nhấc nổi, chỉ biết giơ 2 tay
lên che mắt.
Bịch bịch ..
không biết từ lúc nào trên đầu hai tên đạo tăc cắm thêm hai cái guốc 10cm.
Khôi dật mình mở mắt thấy hai tên đã nằm xuống. Đám còn lại nhìn Khôi với ánh
mắt sợ sệt, không lẽ là thần linh phái tới, chỉ phất tay một cái là hai ám khí
từ trên trời rơi xuống.
- Hú hú hây za. Đây là Khỉ tiên trộm đào, đây là võ công gà mổ trộm thóc, voi
lên bản thượng, hổ xuống đồng bằng…
Khôi đem hết các thế võ gà bệnh, rắn chết của hắn ra làm đám đạo tặc bỏ chạy,
bọn chúng đâu có ngu không thể vì mấy đồng tiền mà phải bỏ mạng ở đây được. Có
cao thủ Tiên thiên cảnh giới ở đây, phất tay cái hai tên chết vậy bọn chúng
sao là đối thủ được…
Hai cô gái ngơ ngác nhìn mọi chuyên đang xảy ra, thật quá bất ngờ, tưởng trừng
như phải bỏ mạng ở đây thì từ đâu rơi xuống một ân nhân đánh đuổi bọn đạo tặc
cứu hai người trong gang tấc. mà nhìn lại vị ân nhân này cũng thật lạ, dáng
người cũng khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt dễ nhìn nhưng sao tóc lại ngắn như vậy?
Lại còn mặc một cái quần ngắn tới đầu gối nửa chứ, trông ngộ ngộ và cũng thật
đáng yêu.
Đang yy tự sướng về võ công của mình, Khôi thấy hai cô gái nhìn chằm chằm mình
không chớp mắt thì khẽ nâng tay vuốt tóc, tạo dáng người chữ S.
- Không lẽ tại mình ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở, gái gặp gái yêu,
không được sau này phải giảm mị lực của mình lại mới được.
- Tiểu nữ Nguyệt Nga cảm tạ ân công đã cứu giúp.
Không nói một lời,Khôi khẽ nhìn hai cô gái rồi quay đầu chạy thẳng vào rừng
cây, rất lạnh lùng và đẹp troai.
Nguyệt Nga nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, nội tâm không khỏi có chút mất
mát .
- Chẳng lẽ mình xấu đến mức phải chạy nhanh như vậy sao?
Rồi nàng quay lại đỡ Tiểu Vũ dậy, hai người đi thẳng về phía Hà Thành.
Lúc này trong rừng cây, một tiếng hét lớn vang lên.
- Xui thế không biết, định giả vờ nội thương lấy lòng người đẹp mà lại bị tào
tháo đuổi, ông trời ta hận ngươi.
........
Hai ngày sau khi Khôi tới thế giời này, cũng thật là đen cho anh chàng người
ta xuyên Việt thì vào thiếu gia, có hệ thống vô địch, hay có thần lực trời
cho, còn Khôi xuyên Việt thì xém chết, giờ thì hai ngày chưa có gì vào bụng đã
thế lý do xuyên Việt còn rất củ chuối nửa chứ. Chẳng là anh chàng đang đi trên
đường thì cô gái bị bạn trai đá liền ném đôi giầy cao gót anh bạn trai tặng từ
tầng năm xuống, và thế là Khôi tới thế giới này.
- Chẳng lẽ cuộc đợi ta lại phải chết vì đói sao? Thật là 1 cái chết lãng
nhách nhất a.
- Loa Loa Loa, tửu điếm chúng tôi khai trương đặc biệt có mời Đại học sỹ Văn
Trường đại nhân ra liên đối, ai đối được sẽ được thưởng 100 lượng bạc. loa
loa.
Trước mắt Khôi chỉ thấy một dòng người đang chen nhau lên giải câu đối, đối
với họ có lẽ 100 lượng bạc chưa để vào mắt nhưng đối được câu đối của Văn
Trương đại nhân thì nổi tiếng bốn phương. Còn Khôi bây giờ chẳng khác nào buồn
ngủ gặp chiếu manh.
- Tránh ra nước sôi nước sôi nào.
Cả dòng người liền tách ra, Khôi nhanh chóng chạy vào trong tiếng hò hét của
các sĩ tử. Khôi nhìn lên chỉ thấy trên bảng viết dòng chữ
“ Thiên thu tuế nguyệt thiên thu mỹ."
Chưa đến một giây suy nghĩ Khôi liền ngâm “ Vạn lý giang sơn vạn lý xuân”
(Nghìn thu năm tháng nghìn thu đẹp; muôn dăm non sông muôn dặm xuân)
Tất cả im lặng,các sỹ tử liền đắm chìm trong ý cảnh của vế đối, không chỉ nói
lên vẽ đẹp của trời đất mà vế đối còn nói lên sự trường tồn của non sông, sự
lớn mạnh giàu đẹp của đất nước.
- Hay, quá hay
Mọi người không tự chủ mà bật thốt lên.
- Ê tiểu nhị sao ngẫn người ra vậy, ta đối xong rồi ngươi liền đưa ngân lượng
cho ta a.
- Xin lỗi công tử, đây là 100 lượng bạc của người, xin công tử cho biết quý
danh.
- Ta xưa nay đi không đổi họ, ùng ục…. ây da ta có việc gấp.
Khôi liền lao nhanh theo tiếng gọi của con tim mà không biết rằng câu đối của
mình đã nổi tiếng khắp Hà Thành.
Kết thúc chuỗi ngày ngủ ngoài đường Khôi liền kiếm nhà trọ và suy nghĩ con
đường tương lai của mình. Ở thế giới này đã mấy ngày, Khôi cũng phần nào hiểu
mình đang sống trong một đất nước gọi là Đại Việt, một nước nhỏ đã thoát khỏi
ách thống trị của giặc phương Bắc sau 1000 năm đô hộ.
"Có lẽ trước tiên ta nên tìm kiếm một công việc."
- Chẳng lẽ một người xuyên Việt như ta mà đến một công việc cũng không tìm
được sao.
Khôi than thở, đã một ngày trôi qua hắn vẫn không xin được việc. Hắn đã xin
rất nhiều công việc nhưng đều không được nhận, có thể vì mái tóc quá đặc biệt
hay vì số anh chàng vẫn nhọ như than.
- Huynh đã biết gi chưa, Trần Phủ hiện đang tuyển thư đồng đấy? Nếu chúng ta
vào được, không những tiền công cao mà mỗi ngày còn được ngắm dung nhan Trần
Phương tiểu thư a.
“…..”
- Ta quên mất huynh bị câm, xin lỗi ta đi trước
Khôi triệt để câm lặng, chỉ là một cái thư đồng thôi mà có cần bỏ qua huynh đệ
như vậy không? Mà thôi có việc là tốt rồi, Khôi liền đi theo đến Trần Phủ và
đăng kí vào cuộc tuyển chọn thư đồng.
Trần gia từng là một gia tộc nằm trong tứ đại gia tộc của Đại Việt cùng
Nguyễn, Đoàn , Lý do Trần lão tướng quân lập nên. Sau khi Trần tướng quân qua
đời Trần gia dần dần bị suy tàn, Trần gia không còn tham gia vào quân đội nửa
thay vào đó là phát triển về mặt buôn bán.
Cuộc tuyển chọn thư đồng thực chất là chọn người trẻ có tư chất về văn chương
trong những người dân quanh năm với ruộng vườn. Đứng gia tuyển chọn là quản
gia Trần Đức một lão nhân với gương mặt phúc hậu, người đã dùng gần hết cuộc
đời để tận chung với Trần gia.
- Và sau đây là cuộc tuyển chọn thư đồng vào Trần Phủ vòng thứ nhất, mọi
người hãy làm một bài thơ về mùa thu, thơi gian là một khắc a.
Người thứ nhất “ Lò Vi Sóng”
- Thu thu thu……..”
- Loại. Người thứ hai “ Phi La Đen”
- Thu đi để lại lá vàng, anh đi để lại cho nàng thằng cu, mùa thu nối tiếp
mùa thu, thằng cu nối tiếp thằng cu ra đời.
- Đạt. Người tiếp theo “ Sùng Văn Thạch”
……..
- Người cuối cùng “ Lê Khôi”
Dù sao kiếp trước từng học qua 7 năm văn học, dù ngu ngu nhưng cũng nhớ được
chút ít văn thơ, Khôi liền ngước mắt nhìn xung quanh thấy trên hồ có một lão
nhân ngồi câu cá liền nhớ tới bài Thu Điếu của Nguyễn Khuyến:
- Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Trần Đức lão nhân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần dật mình đứng dậy nhìn Khôi,
lão đã đi theo gia chủ rất nhiều năm, nay lại đi theo tiểu thư học thức văn
chương tuy không tốt nhưng vẫn nhìn ra được bài thơ của Khôi là một kiệt tác.
Lão thầm để ý tới Khôi, thấy hắn thần thái ung dung, tới tham gia tuyển chọn
nhưng không hề lúng túng, động tác nhẹ nhàng quả là một mầm non tốt thay thế
vị trí của lão.
- Đạt, mọi người đã được chọn tiến vào Trần Phủ tiến hành vòng 2.
Tên gia đinh liền dẫn mọi ngươi vào trong Trần Phủ. Khôi ngước nhìn xung
quanh, kiến trúc Trần Phủ được hết hợp hài hòa với thiên nhiên, các tòa nhà cổ
xưa với hoa văn tuyệt đẹp khiến hắn cũng phải cảm thán.
- Sau đây là vòng 2 của cuộc tuyển chọn, đề ra như sau:
"Có một người đánh một xe ngựa chở 1 vạn 200 lượng bạc đi tới 1 cây cầu, cây
cầu chỉ chịu được 1 vạn lượng, hỏi làm sao để người đó qua cầu"
- Thời gian suy nghĩ là một nén nhan bắt đầu.
Gần 100 người đang vò đầu tìm câu trả lời thì Khôi lại đang ung dung nghịch
bút. Cây bút lông thật qua mới mẽ với Khôi “ Không biết ta có viết đc chữ
không đây haiz”
- Thời gian một nén nhan đã hết, mọi người đưa câu trả lời lên đây.
- Đáp án của câu đố trên là người đó xuống đi bộ qua cây cầu, và có 5 người
được vào vòng sau gồm, Hứa Văn Đạt, Hà Hữu Hùng, Cao Văn Thái , Trấn Đại Thành
và Lê Khôi, những người còn lại cầm 10 đồng bạc và trở về.
Trần Đức đứng lên.
- 5 người các ngươi đã được chọn vào Trần gia, sau đây là câu đối của tiểu
thư, ai đối đươc sẽ đc làm thư đồng cho Thiếu gia, còn lại sẽ làm gia đinh cho
Trần Phủ.
Trần Đức liền vuốt râu khẽ ngâm.
- Long Thành mộng ứng quang tiên thế.
Khôi đang suy nghĩ có nên đối không ta?
" Có lẽ làm thư đồng nhàn hơn gia đinh đây". Thế là Khôi nhanh chóng đáp.
- Oa tỉnh thanh văn khải hậu nhân.
(Long thanh ứng mộng vẽ vang tiên tổ, Giếng Ếch âm vang khởi nghiệp đời sau)
Trần Đức nghe xong rất ngạc nhiên, lão thầm nghĩ trong lòng. “ Quả là nhân
tài. “
- Lê Khôi được làm thư đồng đi theo ta, còn lại đợi tiếp nhận làm gia đinh
Vậy là cuộc sống mới của Khôi tại thế giới mới bắt đầu.