2 Kỳ Tài


Sau một ngày ngủ lại trong phủ Khôi bắt đầu đi dạo ngắm khung cảnh xung quanh,
Trần gia rất rộng, chia thành nhà ở cho thành viên gia tộc, nơi ở cho hạ nhân
và hai xưởng sản xuất giấy và vải lụa, ngoài ra còn một vườn hoa lớn, 4 hồ sen
rộng.

Khôi bước tới bên hiên nhà, nhìn ra hồ sen thấy thấp thoáng một bóng thuyền
nhỏ, trên thuyền có một thiếu nữ đang đưa tay lướt trên những ngọn hoa sen,
Khôi thất thần miệng khẽ ngâm.

” Trong đầm gì lại đẹp hơn sen

Một đoá kia kìa nở trước tiên

Mặt nước, chân giời, thân gái lạ

Đài xanh, cánh trắng, nhị vàng chen

Xôn xao bay rồi đàn con bướm

Đủng đỉnh bơi xa một chiếc thuyền

Đã trót hở hang khôn khép lại

Lại còn e nỗi chị em ghen”

- Hay, thơ hay vị huynh đài này không biết danh tính là gì?

- Ta chỉ là một thư đồng vừa nhận ở Trần phủ, không biết…

- Ta là Trần Thái, vừa gặp ngươi ta đã biết chúng ta là tri kỷ rồi haha.

Người vừa tới là Trần Thái là em họ của tiểu thư Trần gia Trần Phương, niên kỷ
khoảng 15 16 tuổi, người mập ú, đôi mắt hẹp trông rất dâm tiện, bất quá ta
thích.

- Ngươi biết không nếu để biểu tỷ của ta biết được bài thơ này là do ngươi
sáng tác thì không biết sẽ nghĩ sao nửa.

Trần Thái đưa tay lên vuốt cắm giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng thực chất thì
hắn đang nghĩ tới tiểu Đào ở kỹ viện a.

- Ấy chết Trần thiếu gia, ta đây chỉ có ý thưởng thức vẽ đẹp chứ không có ý
với Trần tiểu thư, ta vốn chỉ là 1 thư đồng làm sao dám với cao.

- Ngươi không biết đâu biểu tỷ của ta trước nay chỉ lo quản lý gia tộc mà
chưa có ý chung nhân, ngươi mà được tỷ ấy để ý ta còn mừng ý chứ, sau này sẽ
không còn ai cấm ta đi thanh lâu chơi… à không đi đàm đạo văn thơ nửa.

Cực phẩm đúng là cực phẩm đánh giá của Khôi về vị thiếu gia này chỉ có hai từ
này mà thôi.

- Trần thiếu gia ta không biết Trần gia sao lại để Trần tiểu thư gánh vác cả
một gia tộc vậy?

- Haiz. Cũng là tại ta vô dụng không giúp gì được cho gia tộc, từ khi thúc
phụ qua đời Trần gia công việc đều về tay biểu tỷ, nhiều khi ta cũng tự trách
bản thân này.

- Thiếu gia nhìn người ngọc thụ lâm phong thế này chắc không phải là người vô
dụng được, chẳng qua tài năng của thiếu gia chưa được khám phá mà thôi .

- Ngươi nói đúng, haha mà ta phải đi có việc sẽ gặp lại ngươi sau.

Khôi dật mình vì vị thiếu gia có một không hai này, có khi nào mình lại làm
thư đồng cho vị thiếu gia này không? Mới nghĩ tới thôi đã thấy lo sợ rồi. Khôi
chở về Đông xưởng tìm Trần Đức lão quản gia để nhận công việc, dù sao đã nhận
tiền công rồi thì mình cũng cũng phải làm tròn bổn phận thôi.

- Lê Khôi phải không? Sau khi ngươi vào Trần gia thì phải lấy họ Trần vậy sau
này ta sẽ gọi ngươi là Trần Khôi đi .

Trần Đức ân cần nói với Khôi như người cha đối với con vậy.

- Vâng thưa quản gia

- Sau nay cứ gọi ta một tiếng Đức thúc đi.

- Vâng thưa thúc thúc.

Khôi có ấn tượng rất tốt với vị quản gia này, từ Đức thúc hắn cảm nhận được sự
quân tâm chân thành a.

- Sau này ngươi hãy ở đây với ta, ngoài việc làm thư đồng cho thiếu gia ngươi
hãy giúp ta chăm sóc vườn hoa này , còn bây giờ hay theo ta đi gặp thiếu gia.

Khôi theo chân Trần quản gia đi tới học đường, nơi các vị thiếu gia tiểu thư
học chữ làm thơ.

- *! Không phải trùng hợp vậy chứ.

Đứng trước mặt Khôi bây giờ là Trần Thái người huynh đệ tri kỷ của Khôi lúc
gần hồ sen.

- Ha ha chúng ta thật có duyên, nào đi vào đây ta có cái này hay lắm cho
ngươi xem.

Trần Thái liền kéo Khôi vào học đường trong sự ngỡ ngàng của Trần Đức .

Trong học đường, cái thú vị mà Trần Thái cho Khôi xem hóa ra là xuân cung đồ
a, xem ra Trần thiếu gia đã xem Khôi như đồng đạo rồi.

Chán Khôi tuôn đẫm mồ hôi khi nghe Trần thiếu gia miêu tả 72 tuyệt kỹ cùng 32
chiêu thức thiên biến vạn hóa, thỉnh thoảng còn đem Khôi chở thành con hàng để
ví dụ nửa chứ.

Lúc này một vị nho sinh đi vào, vị này là Thường Vị từng thi đổ tú tài làm
quan tam phẩm một thời gian rồi quay về làm nho sinh. Được Trần Phủ mời vào
dạy học cho các vị thiếu gia tiểu thư.

- Các vị thiếu gia tiểu thư hôm nay chúng ta sẽ học về chữ Nghĩa , chữ
Nghĩa...

- Hí hí.

Tiếng cười của Trần Thái vang lên, làm Thường Vị chú ý tới.

- Xin mời Trần Thái thiếu gia lên nói về chữ Nghĩa cho mọi người được mở rộng
tầm mắt

Trần Thái lúc này nào có biết gì, hai mắt đang đảo tròn, nước mũi nước miếng
đang chảy hết ra.

- Ta ta…

Trần Thái chưa kịp nói gì thì Lê Khôi đã đứng lên. Thôi thì phận làm tôi, có
chó theo chó, có mèo theo mèo vậy.

- Trần thiếu gia hôm qua ăn đậu phộng rang bị gãy một cái răng nên hôm nay
không nói được, người có ngầm ý cho ta nói rằng chữ Nghĩa là lẽ phải, đúng với
đạo đức của con người là trọng tình trọng nghĩa, tình cảm thủy chung, nghĩa
huynh đệ, nghĩa phu thê, bia đá hay mòn nghĩa chẳng mòn.

- Úng úng, ý a à ư ế..

Trót diễn kịch thì diễn cho trót, Trần thiếu gia liền ấp úng giả bộ theo.

- Trần thiếu gia nói đúng nhưng còn thiếu chữ Nghĩa là cốt cách của còn
người, được đưa lên hàng đầu, khi chúng ta làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến
chữ Nghĩa trước tiên, chữ Nghĩa là…

Thương Vị đang giảng tiếp thì Khôi chen ngang vào, hắn đang không ưng cái bụng
a, đang xem xuân cung đồ phê thì bị lão già này cắt ngang.

- Thưa tiên sinh, thiếu gia chúng ta lại không cho là như vậy, chữ Nghĩa tuy
nặng nhưng vẫn còn chữ Tình chữ Nước. Lại hỏi tiên sinh nếu phu nhân là mẫu
thân của người rơi xuống nước thì người sẽ cứu ai, bên tình hay bên nghĩa? Hay
đất nước lâm nguy, nhân dân bá tánh lầm than tiên sinh có quyên đi chữ nghĩa
để giúp đất nước?

Thường Vị triệt để im lặng, từ khi nào vị thiếu gia này có thể đưa ra những
triết lý hay đến như vậy?

Tiếng nghị luận xôn xao và tâm điểm là Trần Thái thiếu gia lâu nay ẩn tài, giả
trư ăn thịt cọp phản biện lại nho sĩ. Còn Trần Thái thì được phen nở mày nở
mặt, liếc mắt đưa tình với mấy tiểu thư.

- Buổi học của chúng ta kết thúc tại đây, các vị thiếu gia va tiểu thư về
nghỉ.

Thường Vị nhanh chóng kết thúc buổi học, lão làm gi còn mặt mũi nào mà dạy
hoc.

- Oaiz đúng là Sầm Sơn sóng sau đè sóng trước mà, có lẽ ta nên xin nghỉ thôi.

- Ha ha sảng khoái, sảng khoái, Trần Khôi ngươi không biết đâu, lâu nay cái
lão già ấy lúc nào cũng cho mình là đúng, bắt ta học hết cái này đến cái kia.
Nay ngươi làm rất tốt bản thiếu gia thưởng ngươi 10 lượng bạc, sau này có đi
Vịnh Xuân phường ta sẽ cho ngươi theo.

Khôi cũng cười không ngậm được miệng, chỉ mới nói có vài câu mà đã được 10
lượng bác, kiếm tiền còn gì dễ hơn.

- Thiếu gia người nói quá, cũng nhờ uy phong của thiếu gia cả.

- Ha ha ngươi thật biết nói chuyện, thưởng thêm cho ngươi 10 lượng.

Bậy giờ thì Khôi đã hiểu thế nào là sức mạnh của nình hót. Đúng là dẻo miệng
vẫn là tốt mà.

Tới đêm Khôi lại trở về căn nhà với Trần Đức thúc thúc, được Đức thúc chỉ dạy
thêm về cách chăm sóc các loại hoa.

- Lâu nay sống trong thời hiện đại ta không biết, hóa ra làm bạn với thiên
nhiên lại làm con người ta trở nên thanh thản như vậy.

Khôi liền đắm chìm vào thiên nhiên, như tận tay nâng niu từng nhành hoa cây
cỏ, bản thân như hòa vào thiên nhiên làm một thể. Cái cảm giác khác thường này
Khôi không biết nhưng Đức thúc một bên lại âm thầm sợ hãi.

- Đây chẳng phải là đốn ngộ trong truyền thuyết sao, kỳ tài võ học ngàn năm
có một, không ngờ Trần Đức ta gần hết phần đời còn có thể gặp.

Khôi đang đắm chìm vào trong thiên nhiên mà không biết rằng mình cuộc đời mình
sẽ bước sang một trang khác, một trang sách có tự chương là quyền lực.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #2