96:


Người đăng: :.Lão Rùa.:

Những ngày liên tiếp sau đó, bọn đàn em Hải khùng lúc nào cũng thấy sự xuất
hiện của Dương Phương Linh, nhưng khác với hôm đầu, mỗi lần ghé qua đây, cô
đều cải trang kín đáo để tránh ông chú Phương “bụi”…

– Ơ, chị Linh, hôm nay anh Hải không có nhà ?? – Bọn đàn em của Hải “khùng”
giờ đây đứa nào cũng gọi Phương Linh là chị….

– Thật không đấy ??? Các anh giấu anh ta ở đâu rồi ??

– Chị không tin, cứ lục lên mà xem, căn nhá bé tý bọn em biết giấu vào đâu, à
mà hôm nay chị mua gì thế ??

– Bánh bao, thôi, anh lấy chia cho mọi người ăn đi, tôi ra ngoài kiếm anh ấy…

Nhưng trái với sự nhiệt tình của Dương Phương Linh, Hải “khùng” vẫn vậy, hắn
vẫn lạnh lùng, xa lánh, không thèm đếm xỉa gì đến cô, nhưng có sao, trong thâm
tâm của cô gái trẻ, đời sống của những kẻ giang hồ như hắn thật thú vị, thật
nhiều tình nghĩa…

– Anh Hoàn “kim” này !!

Dương Phương Linh vừa mang thức ăn tới cho Hải “khùng” đang bận giám sát công
trình, tiện đường cô ghé qua tìm Hoàn “kim” có chút việc…

– Chị Linh, có chuyện gì ạ ?? (Lúc này Hoàn “kim” cũng đã đổi cách xưng hô từ
anh – em thành chị – em)

– Đại ca các anh, lúc nào cũng như vậy à ?? – giọng cô hôm nay buồn buồn…

– Là sao cơ em không hiểu ??

– Là lúc nào cũng cứ vô tâm, lạnh lùng như vậy ấy ??

– À, chắc chị trách anh ấy không quan tâm đến chị chứ gì, ôi dào chị yên tâm
đi, tính anh ấy hay nóng vậy thôi, chứ thực ra sống tình cảm lắm…

– Thế tại sao … lại đối xử với tôi như vậy ??

– Có chuyện này… không biết… em có nên nói không ??

– Chuyện gì vậy, anh cứ nói đi…

– Chuyện riêng của anh ấy, em sợ…

– Ôi dào, tôi bảo anh nói thì anh cứ nói đi, hay là… anh Hải có vợ ở quê à ?

– Không, làm gì có !!! Thật ra… Hoàn “kim” ấp úng….

– Anh làm tôi tò mò quá đấy nhé !! Có nói không hay để tôi châm lửa đốt khu
này ???

– Ấy… chị đừng làm liều… thật ra, ngày xưa anh ấy không thế đâu… lúc nào anh
ấy cũng cười đua vui vẻ với anh em, nhưng mà kể từ sau khi…

– Sau khi gì…

– Sau khi… chị gái anh ấy mất do tai nạn giao thông… à không… chính xác là do
bọn nào đó trả thù, anh ấy mới thay đổi như thế này, trở nên khép kín, và ít
nói…

– Có chuyện này sao ??

– Vâng, chị đừng hiểu nhầm anh ấy… thật ra anh ấy cũng nhắc chị suốt…

– Nhắc đến tôi à ??? Anh ấy nhắc gì ???

– Anh ấy bảo chị ham ăn, ngày nào cũng thấy mua quà ….

– Grừ ?? Đấy mà là nhắc à ??

– Anh ấy còn bảo chị khéo tay, vẽ đẹp, thiết kế thời trang giỏi lắm…

Dương Phương Linh thẹn đỏ mặt…

– Nhưng mà đanh đá với lắm trò nghich dại, mấy lần mà không có anh ấy thì có
mà ăn đòn no….

– Cái gì ?!?

– Mà thôi, chuyện chị với anh ấy em không quan tâm, chị muốn biết thêm gì thì
đi mà hỏi anh ấy nhé, em đi thay ca đây…

Thế nhưng khi vừa bước chân ra đến cổng thì Hoàn “kim” bỗng khựng lại… miệng
không nói thành lời :

– Giám… giám… đốc Phương…

– Sao thế ? Gặp tôi mà cậu cứ ấp úng vậy ?

– Dạ… không ạ… anh Hải, anh Hải… không có nhà…

Hoàn “kim” vừa nói vừa cố gắng lấy thân che đi Dương Phương Linh… thế nhưng
Phương “bụi” đã kịp nhìn ra…

– Tôi có nói là đến tìm cậu Hải đâu… ai ở dưới nhà thế ???

Tới đây, biết không còn cách nào khác để che dấu, Hoàn “kim” đành phải bao
biện :

– Dạ vâng, cháu cũng đang định đi báo cho chú biết, đã… đã bắt được Dương
Phương Linh rồi ạ…

– Vậy sao, cậu tránh ra để tôi nói chuyện với con bé…

Gạt tay Hoàn “kim” sang một bên, Phương “bụi” bước xuống nhà dưới, người đàn
ông em kết nghĩa của Dương Hùng nở nụ cười rất tươi khi trông thấy Dương
Phương Linh….

Phương Linh không nhớ rõ lắm 2 người đã nói những gì, nhưng cô chỉ biết sự
hiềm khích đã đến tột độ, cả hai bên đều không ai nhượng bộ ai, sự hiểu lầm,
sự đố kỵ, lòng tham, đã khiến cả 2 con người từng một thời thân thiết quay ra
trở thành đối địch….

Dương Phương Linh biết, mình không thể nào… không thể nào ngăn được cuộc chiến
này nữa rồi…

Hôm đó Hải “khùng” đã về kịp, lần đầu tiên anh bảo vệ cô, lần đầu tiên anh đấu
tranh vì cô, và thật may cho anh là khi ba cô đang chuẩn bị tất cả để kéo quân
sang bên địa bàn của Phương “bụi” thì cô lại lững thững đứng trước cửa nhà…
nước mắt giàn dụa…

– Tại sao ba lại phải làm như vậy ? – Phương Linh thét lên ? – Người đó là em
kết nghĩa của ba kia mà ??

Dương Hùng xua tay cho đám đàn em giải tán, thở dài não nề :

– Phương Linh đây là chuyện của người lớn con đừng xen vào, thương trường là
chiến trường, không có chỗ cho tình cảm anh em…

– Vì cái gì ? Vì tiền ư? Ba đâu có thiếu tiền ? Vì điều gì ba nói con xem !?!
– vẫn là tiếng hét của Dương Phương Linh !!

– Vì danh dự, vì sự phản bội… vì kẻ đã lấy cắp bản thiết kế của ba … đối với
ba đó là tội không thể tha thứ !!!

– Con xin ba … con xin ba đấy, hãy dừng tay lại đi…

– Ba nói rồi, đây không phải là chuyện của con…

Kể từ sau ngày hôm đó, Dương Phương Linh bị nhốt trong phòng, chịu sự quản lý
của đám đàn em, 3 ngày nữa, ngày phán quyết sẽ tới, Dương Hùng không muốn có
bất kỳ một chuyện nào xảy ra với cô con gái độc nhất…

Đêm cuối cùng trước ngày hôm đó, bên nồi lẩu nghi ngút khói, Hải “khùng” và
một số anh em như thường lệ, tụ tập bên nhau bên chén rượu nồng… biết đâu, từ
mai, sẽ không còn dịp ngồi bên nhau như thế này nữa… Hòa “xồm” rót một chén
rượu, giọng đầy bất an:

– Chẳng biết có còn cơ hội ngồi với đại ca nữa không, chén này, em xin mời đại
ca…

– Nói linh tinh… – Hải “khùng” trách hắn

– Anh Hải, chúng ta phải sống chết vì cái dự án này, có đáng không ?? – là
giọng nói của Duy “báo” !!

– Đáng không à ? Đáng chứ … vì những anh em đã ngã xuống, vì cuộc sống sau này
của tất cả chúng ta … vì cái kiếp sống khốn nạn này, đáng lắm chứ !!

– Anh Hải… – Hoàn “kim” xen vào… – em không cần biết dự án này ta được gì, chỉ
cần anh bảo sát cánh cùng anh thì dù có làm vụ nào, với ai, em cũng không quan
tâm, sống cùng sống, chết cùng chết !!

– Thằng điên này, tao đâu có kêu mày đi chết !! Bọn mày không phải lo, sau vụ
đêm mai, anh em mình sẽ về quê, nghỉ xả hơi vài ba năm, rồi mở cửa hàng, buôn
bán, không phải làm giang hồ nữa….

Nhưng… cái ước mơ nhỏ bé đó… liệu rồi có thành hiện thực ??

Cuối cùng thì cái ngày ấy cũng đến, Dương Phương Linh hết đi vào rồi lại đi
ra, loanh quanh luẩn quẩn khắp trong phòng mà vẫn chưa nghĩ được cách để thoát
ra ngoài… chỉ vài giờ nữa trời sẽ tối, ba cô và mọi người sẽ tham gia vào vụ
này, cô chưa biết nó sẽ diễn ra như thế nào, ở đâu, nhưng cái cảm giác bất an
luôn xuất hiện, nhất là với Hải “khùng”…

Đêm nay, Phương “bụi” và đàn em của hắn cùng với nhóm của Hải “khùng” trên
dưới 50 người sẽ phải bảo vệ sự an nguy của căn nhà ghép, đích thân Phương
“bụi” sẽ ở trong nhà, sống chết với dự án mà hắn đã đốt cả gia tài vào kinh
doanh…

Còn với Dương Hùng, với thế lực hùng mạnh của hắn, việc phá tan căn nhà rồi
đăng báo về sai lầm của Phương “bụi” là điều nằm trong tầm tay, cuộc chiến đêm
nay, sẽ là cuộc chiến của ân oán, của tình nghĩa, của lòng tham, sự đố kỵ và
vị thế, sẽ không có bất kỳ một tổ chức nào khác tham dự, không cảnh sát, không
báo chí… chỉ có 2 bên mà thôi…

– Duy “báo” chú mang một vài anh em phụ trách hướng tây, Hoàn “kim” mày và
thằng Cường “hâm” lo phần hàng rào, còn ở chính giữa, để tao và các anh em…
đêm nay dù mưa bão có lớn thế nào, bọn chó ấy có đông ra sao, cũng không được
để chúng nó phá ngôi nhà…

– Anh Hải, cẩn thận đấy !! Lão Dương Hùng không phải là loại dễ chơi đâu… –
Duy “báo” dặn dò đàn anh…

– Anh biết rồi, chú yên tâm, có gì cần hỗ trợ anh sẽ gọi…

9h giờ tối, căn nhà ghép nằm chơi vơi bên sườn núi, gió mùa đông lạnh buốt
thổi qua từng thớ gỗ của căn nhà, lão Phương “bụi” và tên đàn em vẫn đang ở
trong đó, đón nhận chuyện sắp tới…

Hơn 15 phút sau, đích thân Dương Hùng mang quân tới, hơn 100 bọn giang hồ cộm
cán khắp các tỉnh thành về đầu quân cho lão giám đốc đầu bạc vì số tiền lương
cho trận đánh này, không súng ống, tất cả chỉ là dao, ống tuýp, gậy, xà beng…
một trận đánh đúng nghĩa của bọn đàn ông.

Cũng trong lúc này ở nhà, Dương Phương Linh đã thoát ra được khỏi sự giám sát
của tên cận vệ nhờ sự mưu trí lừa hắn vào phòng rồi đánh ngất….

Cô lao như bay xuống tầng dưới, vội vàng gọi điện thoại cho một ai đó… ông bác
giúp việc thấy có chuyện thì vội ngăn lại… nhưng đã muộn rồi… Dương Phương
Linh lúc này đang vô cùng hoảng loạn :

– Họ ở đâu ? Ba cháu ở đâu ? Bác nói đi, nếu cháu đến muộn, anh ấy sẽ chết
mất, bác nói đi…

– Cô chủ, tôi… tôi không thể nói, nguy hiểm lắm, với lại ông chủ đã dặn…

– Được, bác không nói chứ gì ?? Nếu bác không nói, cháu sẽ đập nát ngón tay
này, BÁC NÓI ĐI !!!

Trận đánh lúc này đã diễn ra vô cùng ác liệt, hai bên sườn của Duy “báo” và
Cường “hâm” đã bị đánh sập, quân của Dương Hùng đã dồn được số anh em còn lại
vào giữa…

Thế nhưng Hải “khùng” vẫn rất liều lĩnh, chỉ huy anh em đánh thẳng vào vị trí
của lão già đầu bạc đang đúng trên nóc cabin, chẳng phải nói lời nào, bọn Hoàn
“kim”, Hòa “xồm” cùng lao theo đàn anh…

Quân của lão Dương Hùng cũng toàn bọn thiện chiến, dù đã bị hạ đến hơn một
nửa, nhưng số còn lại vẫn áp đảo hoàn toàn, và cuối cùng thì Hải “khùng” cũng
đổ gục sau khi liều mình đỡ một nhát kiếm cho anh em, chỉ chờ có thế, bọn
chúng xông vào chém tới tấp, những nhát dao oan nghiệt cứ thế nhằm vào kẻ cầm
đầu…

Gã đã có thể chết nếu như không có chiếc đèn xe chiếu sáng cả một vùng… và khi
mà chiếc xe vừa dừng lại, Dương Phương Linh lao ra ngoài, vừa chạy, cô vừa hét
!!! DỪNG LẠI !!!

Lao vào giữa cuộc thảm chiến, Dương Phương Linh ôm chầm lấy Hải “khùng” đang
bê bết máu, gọi khàn cả giọng :

– Anh Hải, anh Hải… em đây, Dương Phương Linh đây !!! Tỉnh lại đi anh, tỉnh
lại đi anh…

Từ trên nắp cabin, lão Dương Hùng vẫn tiếp tục chỉ đạo :

– Bắt con bé ra, chém chết thằng đó cho tao !!

Nhận lệnh bọn đàn em xông vào, Duy “báo”, Hoàn “kim” cũng gượng sức lao lên…

Vẫn ôm chặt Hải trong tay, Dương Phương Linh rút trong người ra một con dao,
giọng thét lên đầy ai oán :

– Nếu ba tiến thêm một bước, con sẽ chết trước mặt ba !!!

Dương Hùng thấy vậy… trong lòng hơi bất an… nhưng gã vẫn mạnh miệng :

– Dương Phương Linh không phải việc của con, tránh ra !! Nếu không đừng trách
ba !!

– Ba không tin à ?? Ba có tin con sẽ chết theo mẹ không ??? Vừa nói Dương
Phương Linh vừa dí sát con dao rạch một đường khiến máu ở cổ chảy xuống !!!

Tới đây thì Dương Hùng không còn cách nào khác, gã đành ra lệnh :

– Con gái tao đã cứu mạng mày đấy !! Huy “kiếm” … bảo anh em lui đi… cho bọn
chúng biết như vậy là được rồi…

Những giây phút sau đó là sự đối mặt giữa sự sống và cái chết của Hải “khùng”,
hơn 50 nhát dao chém khiến hắn gặp đa chấn thương và mất máu quá nhiều, đêm
hôm đó cũng là một đêm mà bệnh viện ở Hà Nội đã có một phen náo loạn…

Vừa chạy, Dương Phương Linh vừa khóc, vừa gọi tên Hải “khùng”… trong giờ phút
sinh tử của cuộc đời, hắn chợt tỉnh, giọng thều thào :

– Em… đấy à…

– Vâng em đây, Dương Phương Linh đây !! – cô nói trong máu và nước mắt hòa vào
nhau…

– Em đừng khóc… xấu… lắm…

– Em không khóc… em không khóc nữa… anh ơi… huhuhu…

– Nếu… anh chết…

– Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa…

– Em… không… được… khóc… nghe… chưa….

– Em xin anh… anh… sẽ… không sao… đâu…

– Có điều này… anh… phải nói….

– Em nghe đây… em vẫn đang nghe đây…

– Ngay từ… ngày…

– Em đây….

– Đầu tiên…. gặp… em…

– Anh đã… thích…

– Em… rồi…

Đó là câu nói cuối cùng trước khi Hải “khùng” hoàn toàn bất tỉnh và chịu đựng
ca phẫu thuật hơn 12h đồng hồ, mạng sống của hắn đã được cứu, nhưng sức khỏe,
thương tật ảnh hưởng đến 60% đồng thời khiến Hải gần như rút chân khỏi giang
hồ….

Sau vụ đó, dự án nhà ghép của Phương “bụi” chính thức được công nhận khiến hắn
thoát khỏi nợ nần, và đúng như những gì đã hứa, 20% tổng tài sản của dự án
trong vòng 3 năm sẽ thuộc về Hải “khùng”, Hải đem chia toản bộ cho anh em, dặn
dò mỗi người tự tìm đường cứu sống, số còn lại đủ để hắn mua nhà ở quê và về
sống cùng bọn đàn em thân thiết là Hoàn “kim”, Chính “béo”, Hòa “xồm”, còn Duy
“báo” sau vụ này chính thức tự lập băng nhóm mới…

Biết được chuyện tình yêu của 2 đứa, Dương Hùng ngăn cấm kịch liệt, thế nhưng
Dương Phương Linh và Hải vẫn thỉnh thoảng kẻ ra Hà Nội kẻ về quê, tình cảm
càng ngày càng gắn bó hơn trước, Hải “khùng” dù giờ đây không còn như xưa nữa,
trong vòng có 2 năm mà hắn đã tăng gần 20kg, uống quá nhiều kháng sinh, tiêm
quá nhiều thuốc khiến cơ thể gã không còn nhanh nhẹn như xưa, nhưng tính khí
và bản lĩnh thì vẫn còn… vài ba lần Dương Phương Linh chứng kiến gã bắt cướp
ngay giữa đường Hà Nội, hay giúp đỡ người bị ức hiếp… bản chất của anh ấy vẫn
là vậy… dù lúc nào cũng dặn dò… không phải chuyện của mình thì đừng có bao giờ
can thiệp vào…

“…Có những người, sống bên ta, chỉ để lướt qua nhau vô tình. Nhưng cũng có
những người mà khi ta sinh ra, hình dung về họ đã là cánh cửa thẳm sâu trong
tâm hồn. Anh đang hiện diện sống động và mạnh mẽ trong thế giới của anh, còn
em cũng đang mải miết trong khoảng lặng của riêng mình. Nhưng rồi có một ngày,
định mệnh sẽ vô tình chạm tới ô cửa nhỏ của em và mở ra cả khung trời thương
nhớ. Vậy thì em cứ mỉm cười đợi, an lòng chờ thôi, anh nhỉ ?…”


Giang Hồ - Chương #94