94,95:


Người đăng: :.Lão Rùa.:

Dương Phương Linh đã chờ đợi suốt gần 10 năm qua để đón nhận cái sự thật này,
cô đã chuẩn bị mọi tâm lý, mọi tình huống, dù là xấu nhất… thế nhưng có vẻ như
cuối cùng người phụ nữ mạnh mẽ ấy vẫn bị gục ngã, nhất là khi người mà cô muốn
biết lại là người mà cô vô cùng kính trọng và không bao giờ ngờ tới : Giang
“tổng đài”…

Hắn giết Hải “khùng” – người yêu cô và cũng là em vợ mình chỉ để trả thù cho
cái chết của vợ, để lo cho sự an nguy của bản thân và con gái… một lý do mà
chỉ có những kẻ cầm thú mới có thể nghĩ ra… Giang “tổng đài”, thực sự nguy
hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều…

Hà Nội…

– Anh ấy có bị làm sao không anh ?? – Lọ Lem vẫn chưa hết bàng hoàng sau những
chuyện vừa qua…

– Không sao đâu, cậu ấy mất nhiều máu nên ngất đi một lúc thôi, vết thương
cũng không việc gì, tôi đã băng bó kỹ rồi… cô cứ để cho cậu ấy ngủ một lát,
trưa mai thay băng thì bôi thêm thuốc này…

– Dạ vâng ạ !! Thế còn dì Linh, dì có dặn gì em không ạ ??

– Chị ấy dặn tạm thời em cứ ở đây, nơi này an toàn, không ai biết được đâu,
sáng mai anh sẽ qua sớm mang đồ ăn cho em, có điện thoại bàn đấy, có việc gì
em cứ gọi cho anh theo số này…

– Dạ vâng ạ !! Em cảm ơn anh…

– Em nghỉ một lát đi, anh đi đây…

Khóa chặt cánh cửa, bây giờ Lọ Lem mới có được chút thời gian dành cho mình,
cô lặng lẽ bước vào phòng, Quang vẫn đang ngủ say…tội nghiệp anh ấy, vì mình
mà thành ra thế này… nắm lấy đôi bàn tay của người đàn ông mà bao năm qua Lọ
Lem hằng tìm kiếm, đôi tay ấy sau bao năm vẫn vậy, thô ráp, nhăn nheo, nhưng
ấm áp vô cùng… LọLem nhớ lại hồi bé, Quang leo vào tầng 2, có lần gã nắm mãi
vào lan can nhưng không đu lên được, Lọ Lem vội vàng chìa tay ra khẽ nói “nắm
lấy tay em”… nhưng gã Rùa không dám, hắn cố đu hết sức để leo lên, trong những
giờ phút như vậy gã vẫn nhớ lời mẹ dặn, “…đừng bao giờ nắm chặt tay của một
người con gái… mà hãy để cô ấy nắm lấy tay con…”

Tiếng chuông điện thoại khiến Lọ Lem giật mình… cô ráo rác tìm quanh… là của
Quang… chiếcđiện thoại vẫn nằm trong túi quần gã…lôi nó ra, Lọ Lem thấy có một
số máy lạ,là số máy bàn… liệu là của ai ??

Lần đầu tiên, Lọ Lem không dám nghe máy…

Lần thứ 2 cũng vậy…

Nhưng đến lần thứ 3… cô lấy hết can đảm… bấm phím trả lời…

– A lô !!!

Ởđầu dây bên kia… Vân Anh như chết lặng !! Là giọng nói của một người con gái…
khôngphải Quang… cái gã Rùa đáng ghét dám bảo với cô rằng phải ở lại một hôm
để làm báo cáo cho nhà trường, báo cáo, báo cáo mà như thế này ư ???

Không nói một lời nào… Vân Anh dập máy !!!

Lọ Lem cũng không hiểu vừa xảy ra chuyện gì ?? Cất chiếc điện thoại qua một
bên, vừa đói, vừa mệt, vừa sợ… cô nàng ngủ thiếp đi !!!

Cơn mưa mùa hạ vô tình chợt đến kéo theo đám gió lả lơi và cát bụi mịt mờ,
giọt nước lạnh lẽo mải miết rơi như giọt buồn chốn trần gian nhân thế, mưa bao
giờ cũng vậy, luôn đến kèm với nỗi cô độc, với quá khứ và những kỷ niệm buồn
của Dương Phương Linh như một trò đùa của số phận…

Lặng lẽ bên nấm mồ của Hải “khùng”, đón nhận giọt khóc của ông trời, đôi mắt
cô long lanh nhưng không còn nước mắt, sau 10 năm, người phụ nữ ấy đã trở nên
chai lỳ với cảm xúc…

Trở về bên người yêu cùng bí mật mà 10 năm qua cô tìm kiếm, cái ý nghĩ trả thù
đã không còn nữa, mất anh, cô mất luôn tình yêu và lẽ sống, chỉ như một thực
thể vô hồn giữa dòng nhân gian lắm vô tình, xô bồ và lạnh lẽo… 10 năm qua cô
đi tìm sự thật về người đã âm mưu hại chết anh… nếu không phải là ba cô, thì
mọi người khác liệu có ý nghĩa gì ??? Nhưng cái sự thật này vô tình quá, đau
đớn quá… cô nghĩ tới Trà My… con bé sẽ phản ứng ra sao nếu như biết được người
hại chết cậu nó lại là ba ruột của mình, cú sốc này, một đứa con gái 20 tuổi
liệu có đón nhận được không ? Có lẽ sẽ lại là một bí mật nữa cô phải chôn sâu
trong lòng mình….

Quay xe trở về Hà Nội cho kịp cuộc hẹn tối nay với Lọ Lem, Dương Phương Linh
bỏ lại đằng sau là quá khứ, là hận thù, cô không muốn sẽ lại là một cuộc chiến
nữa giữa những người đàn ông, ngần ấy người ngã xuống, đã là quá nhiều rồi…

“…Cuộc đời là con tàu và những sân ga. Định mệnh an bài những li biệt. Biết
như thế, nhủ lòng như thế, nhưng không sao an nhận được. Dù chuyện xa rồi, kỉ
niệm cũng trôi về quá khứ, tiếc nuối chi mê mải những hồi ức xưa ? Mặc kệ mớ
triết lí sống, mặc kệ những bài ca đạo đức rẻ tiền, trái tim cô là ở đó, linh
hồn cô ở đó, dưới lớp đất sâu kia, biết thế nào cho nguôi lãng được ? Con
người sinh ra đã là những kẻ cô độc nhất thế gian. Hoặc phải ngậm ngùi bỏ lại.
Hoặc phải cắn răng lần lượt đi qua những giã từ. Để rồi, thế nào cũng chỉ còn
lại một mình, trên cõi trần ai nhọc nhằn này hay dưới lòng đất lạnh xa xôi…”

Đi đến Nam Định thì chiếc xe gặp trục trặc, máy kêu những âm thanh lạ rồi
khựng lại, Phương Linh làm đủ mọi cách nhưng vẫn không tài nào nổ được máy,
bực dọc cô mở cửa xe bước ra ngoài, trời cũng đã tạnh mưa nhưng nơi này hiu
quạnh quá, phía trước phía sau đều là đồng không mông quạnh, đang chưa biết
phải làm như thế nào thì có tiếng xe từ phía xa đi tới… Phương Linh đành vẫy
tay ra hiệu cầu cứu…

Chiếc xe hiệu Toyota dừng lại ngay bên cạnh, cửa kính được kéo xuống, một
người đàn ông ló mặt ra bên ngoài hỏi : “Xe cô bị làm sao à ?”

– À, tôi cũng không biết nữa, đột nhiên đi tới đây thì nó chết máy… – Phương
Linh ậm ừ…

– Ồ, cô là Dương Phương Linh…

– Vâng, xin lỗi…

– Tôi là Trung Vỹ, chúng ta đã từng gặp nhau ở sân bay…

– À vâng, anh Vỹ, tôi nhớ rồi, may quá gặp lại anh ở đây…

Mở cửa xe bước xuống, Trung Vỹ đón lấy chiếc chìa khóa từ tay Phương Linh, tuy
nhiên dù cố đến mấy thì chiếc xe cũng không chịu chuyển bánh…

– Sao rồi anh ??

– Tôi đầu hàng rồi, dòng xe này hiện đại quá, không biết nó hỏng hóc chỗ nào
nữa…

– Gay thật, ở gần đây có chỗ nào sửa ô tô không anh ?

– Chắc là không, vùng này ít xe qua lại, nếu có cũng toàn xe máy.

– Vậy phải làm thế nào bây giờ, tôi thì đang vội về Hà Nội.

– Ba ơi… sao lâu vậy ??? – Một chú nhóc khoảng 10 tuổi, thò đầu ra từ trong
xe, giọng ngái ngủ…

– À ừ, ba đang giúp người ta sửa xe, sắp xong rồi…

– Con trai anh à ? – Phương Linh nhìn thằng bé xong quay sang Trung Vỹ nở nụ
cười.

– Vâng, hai bố con tôi hôm nay về quê, cô cần về Hà Nội bây giờ à?

– Vâng, có cách nào không anh ?

– À, bố con tôi cũng đang về Hà Nội, nếu được thì gần đây tôi có người quen,
cô có thể gửi xe ở đó, sáng mai cô có thể gọi thợ sửa ô tô…

– Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh rất nhiều, xe thì cứ để đây cũng được, mai tôi
cho người vào lấy, không sao đâu…

Vậy là dường như có một mối lương duyên nào đó đã vô tình gắn kết 2 con người,
2 số phận này lại với nhau, cuộc sống vẫn là như vậy, chẳng có điều gì là tự
nhiên cả, mọi thứ đều là sự sắp đặt của thượng đế…

– Hôm nay cháu được bố đưa về quê chơi có vui không ? – Phương Linh bắt chuyện
với chú nhóc…

Thằng bé không nhìn lại, vẫn mân mê đồ chơi rubic, chỉ đáp ngắn gọn :

– Cháu với bố về giỗ mẹ, không phải đi chơi…

– Vậy à… cô không biết… – Phương Linh ngẩn tò te…

– Không sao đâu… vợ tôi mất cũng gần 10 năm rồi, năm nào ngày giỗ tôi cũng đưa
nó về… – Trung Vỹ xen vào…

– Anh một mình nuôi cháu ư ?? – cô nàng tò mò…

– Có sao đâu, dần dần thì mọi chuyện cũng ổn mà…

– Anh thật giỏi đấy, thằng bé trông rất thông minh…

– Cảm ơn cô, à mà cô về Nam Định có việc gì vậy ?

– Tôi về một nơi khác, xa hơn, chỉ là thăm một người bạn…

– Người đó… có phải đã mất rồi không ??

– Vâng… mà sao anh biết !! – Phương Linh ngạc nhiên

– Khi nãy, lúc lái thử xe, tôi có ngửi thấy mùi hoa huệ… vả lại, bộ quần áo cô
mặc, cũng toàn mầu đen…

– Anh đúng là một chuyên gia trang điểm có khác, bạn tôi đã mất cũng được gần
10 năm rồi…

– Người đó với cô… chắc phải rất đặc biệt…??

– Vâng… anh nói đúng… rất đặc biệt…

Hà Nội…

Lọ Lem hết đi ra lại đi vào, cô nàng vừa ăn xong suất cơm mà vẫn cảm thấy đói,
dì Linh gọi điện báo sẽ về muộn hơn giờ hẹn, nhưng cũng đã quá đến hơn 1 tiếng
rồi mà vẫn không thấy dì đâu, trong khi đó, Quang “rùa” hồi chiều có gượng dậy
được 1 lát, nhưng gã cũng chỉ kịp ăn bát cháo, rồi tiêm kháng sinh, uống
thuốc, thay băng… và lại ngủ tiếp…

Con dao của Việt “bat” tuy bé, nhưng sắc nhọn, lực đâm mạnh đến tận xương, với
vết thương này, cái tay trái của Quang phải một thời gian dài nữa mới có thể
cử động lại được… hồi chiều, gã cũng chỉ kịp ú ớ vài câu, dặn Lọ Lem đừng báo
tin cho ai kẻo mọi người lo lắng, chiếc điện thoại thì cũng đã hết pin từ đêm
qua, Lọ Lem có muốn cũng chẳng biết gọi cho ai…

Có tiếng gọi cửa, là giọng nói của dì Phương Linh, Lọ Lem vội vàng chạy ra…
lâu lắm rồi hai dì cháu mới lại gặp nhau… mọi lần trước lúc nào cũng ngập tràn
niềm vui, hạnh phúc… còn lần này…

– Dì về muộn vậy, đã có chuyện gì xảy ra à ??

– Ừ, xe gì bị hư, may mà có người cho dì quá giang về tận nhà.

– Ai vậy ạ ?

– À, một người đàn ông và một chú nhóc, cả hai đều rất đẹp trai…

– Ly kỳ ghê, à mà dì ngồi nghỉ đi để cháu lấy cho dì cốc nước mát…

– Không cần đâu, trên xe dì có uống rồi, thế nào ở nhà mọi chuyện vẫn ổn chứ,
chàng hoàng tử của cháu sao rồi ??

– Bác sĩ nói vết thương không nặng lắm, nhưng mất nhiều máu, sức khỏe của anh
ấy lại không được tốt, vài ba hôm nữa mới đi lại được…

– Đâu, để dì vào xem cái gã anh hùng một mình đánh lại bọn Việt “bat” cứu cháu
mặt mũi như thế nào nào…

Gương mặt Lọ Lem đỏ ửng, nhớ lại cuộc điện thoại sáng nay dì Linh gọi về…

– Chà chà, đẹp trai đấy chứ, trông lại rất hiền lành, thảo nào cô cháu gái tôi
mê tít từ hồi bé đến giờ… – Phương Linh trêu đùa…

– Ai bảo dì đấy ???

– Lại còn chối à ??? Thế đứa nào suốt ngày gọi điện kể tôi nghe về việc gặp
lại chàng hoàng tử đấy hả ???

– Không phải… chỉ là cháu cảm thấy… rất tình cờ thôi….

– Không có một sự tình cờ nào đâu cô bé ạ, tất cả đều là sự sắp đặt của số
phận hết đấy, có hiểu chưa !!! – Vừa nói Dương Phương Linh vừa dí đầu cô cháu
gái…

– Mà thôi không trêu cháu nữa, bây giờ cháu gọi nhà hàng bảo mang cho dì một
suất cơm, dì phải vào tắm cái đã, bụi bặm hết người rồi…

– Dì ơi…

– Sao thế ??

– Cháu gọi 2 suất nhé ??

– Sao vậy ?? Chờ gì đến độ chưa ăn sao ??

– Không phải, chẳng qua, cháu vẫn thấy đói…

– Chết cười cô cháu gái tôi, ừ thì gọi đi, mà ăn ít thôi kẻo mập ú ra thì ma
nó yêu….

– À mà dì này…

– Sao nữa đây ? Có định cho tôi đi tắm không đây ??

– Chuyện cậu Hải… sao rồi dì ??

Nghe Lọ Lem nhắc đến Hải “khùng”, Dương Phương Linh bỗng ngây người lại, đôi
mắt trĩu xuống và nụ cười cũng thôi xuất hiện trên môi….

– Tắm xong, ăn cơm rồi dì sẽ kể cho cháu nghe…

– Dạ vâng ạ, dì đi tắm đi, cháu gọi cơm đây….

Mặc cho những tia nước bắn xối xả lên tấm thân trần, Dương Phương Linh vẫn
không tài nào quên được ánh mắt của gã tài xế khi hắn ta thốt lên những lời
nói về kẻ mưu sát Hải “khùng” là Giang “tổng đài”, cô biết phải nói như thế
nào đây với Lọ Lem ???

Phải đến tận khi Lọ Lem gõ cửa, Phương Linh mới chợt bừng tỉnh, cô đã ngâm
mình trong nước gần 20 phút… trả lời cô cháu gái, Phương Linh vội lau đầu,
khoác tạm chiếc khăn tắm mở cửa ra ngoài….

– Ồ ố ô…..

– Lại cái gì nữa đây ??

– Dì đẹp quá !!! – Lọ Lem suýt xoa…

– Thôi đi… tôi biết tôi già rồi thưa cô…

– Không cháu nói thật đấy, cháu chưa từng thấy ai ngoài 30 tuổi mà trẻ đẹp
được như dì….

– Cháu ở Mỹ nhiều năm như vậy mà vẫn học được tính nịnh nọt của người Việt Nam
nhỉ ?

– Dì không tin thì thôi, nhưng trông gì giống như 1 thiếu nữ vậy, haizz tiếc
thay tiếc thay… người đẹp như vậy nhưng lại quyết định ở giá…

– Sư bố cô, trêu tôi đấy à ?? Đợi khi tôi lấy chồng, sinh con, rồi mập ú ra
rồi tha hồ cho cô trêu nhé…

Chả cần mời dì ăn cơm, Lọ Lem xúc vội mấy miếng dăm bông, miệng vẫn lắp bắp…

– Mà kể cũng lạ, dì xinh đẹp, giầu có, lại kiêu nữa… thế mà cậu Hải vẫn tán đổ
được dì… giỏi thật…

Lại nhắc đến Hải “khùng”, Phương Linh im lặng, không nói gì… gắp vội miếng
cơm…

– À mà đã cho cậu hoàng tử ăn gì chưa đấy ? Cậu ta có đói không vậy ?

– Anh ấy ăn rồi, người ta có tên có tuổi đàng hoàng, đừng gọi là hoàng tử nữa
nghe tiểu thuyết chết đi được…

– À à, mà cậu hoàng tử tên gì ý nhỉ ???

– Dì !! Cháu đã bảo không được gọi là hoàng tử rồi kia mà, Quang, Quang “rùa”…

– Được rồi, được rồi, không trêu nữa, dì nhớ rồi, hoàng tử Rùa và công chúa Lọ
Lem… cũng hay đấy chứ…

Lọ Lem trợn mắt bặm môi đe dọa…

– Thôi nào, dì đùa thôi mà, ăn cơm, ăn cơm đi…

– Dì Linh này…

– Lại gì nữa đây ??

– Ba cháu mấy hôm nay có gọi cho dì không ??

– Có gọi…

– Dì bảo sao ??

– Không biết !!

– Cháu nghiêm túc đấy !!

– Ờ thì dì bảo đang ở xa, để con bé đấy dì liên lạc rồi đưa về cho…

– Ba cháu có mắng cháu không ?

– Có, bảo cháu là hư hỏng, không nghe lời, lại còn dại trai…

– Ơ ?? Câu này… làm gì có ???

– Haha, dì trêu thôi…

– Dì này…

– Ơ hay con bé này…

– Chuyện cậu Hải…

– Ăn xong đi… rồi dì kể cho nghe… mà thật ra, cũng không có chuyện gì đâu, chỉ
là….

– Cháu không muốn nghe chuyện đó, cháu nghĩ lại rồi, có lẽ cháu cũng không cần
biết quá nhiều để làm gì…

– Sao cơ…. cháu…. ??

– Vâng… trước đây cháu rất tò mò, rất muốn biết ai đã hại cậu Hải, nhưng thực
ra, từ hôm qua đến giờ ngồi suy nghĩ về chuyện này, cháu thấy, mình không có
nhiệm vụ phải biết… dù sao quá khứ đó cháu cũng đã quên được và đang sống rất
tốt ở hiện tại… có lẽ ở trên trời cậu cũng mong cháu cứ sống tốt như vậy, đừng
để mọi thứ ám ảnh làm gì…

– Cháu nói thật chứ ?

– Cháu nói thật… nhưng cháu muốn biết…

– Biết gì cơ ??

– Cháu muốn nghe chuyện về cậu và dì kia, không hiểu sao hai người lại quen
nhau ???

– Ừm… được thôi… lát đi ngủ, dì sẽ kể cháu nghe….

– Dì hứa rồi đấy nhé !!! Bây giờ thì cháu đi tắm đây…

Chén no say suất cơm Mỹ, Lọ Lem cuối cùng cũng đã rũ bỏ được quá khứ bấy lâu
nay vẫn đeo đuổi mình, chấp nhận thực tại và sống tốt cho tương lai… vậy còn
Dương Phương Linh ??? liệu cô có thể mạnh mẽ, gạt đi tất cả, để sống cho chính
bản thân mình hay không ???

Rút cuộc thì buổi tối hôm đó, Phương Linh cũng chẳng kể được câu nào, Lọ Lem
ngủ ngon lành, say giấc như thể những ngày qua con bé chưa được ngủ một phút
nào, có lẽ những chuyện vừa xảy ra mấy hôm nay đã vắt kiệt sức nó, ôm con bé
vào lòng, đắp cho nó một tấm chăn mỏng, Dương Phương Linh thầm cảm ơn Lọ Lem
đã không để cô bị rơi vào thế khó, điều mà con bé đã làm được hóa ra lại là
điều mà cô bấy lâu nay chưa thể vượt qua…

Trong cơn mưa, trong giấc mơ… chuyện xưa lại ùa về….

Đó là một ngày đầu mùa đông, gió lạnh và rét buốt… cái lần đầu tiên cô gặp
Hải, cũng là một kỷ niệm không thể nào quên…

Buổi tối hôm đó cô đi xem phim cùng gã bạn trai mà cha cô hết mực ép buộc phải
yêu hắn cho dù cô chẳng có một chút tình cảm nào, đẹp trai, giầu có, con một
vị có chức quyền, tương lai sáng lạng, nhưng chỉ biết đi theo một con đường mà
người khác đã vạch ra, những câu nói chỉ toàn sáo rỗng, những hành động chỉ là
lặp đi lặp lại, nhàm chán và vô vị…

Trong khi đó Dương Phương Linh 21 tuổi – vừa ra trường, là một cô gái năng
động, nhiều hoài bão lớn và không muốn bó buộc mình với thân phận nữ chi tề
gia nội trợ, cô ao ước sau này sẽ mở được một công ty thiết kế thời trang với
thương hiệu của riêng mình, sẽ là một người phụ nữ tự lập và sống đầy mục
đích… Nể ba, nể hắn nhiệt tình, cô vẫn đi xem phim, một bộ phim lãng mạn kiểu
Hàn Quốc, hắn thì rưng rưng nước mắt, còn cô thì chỉ ngồi cười…

Lúc ra về, cả hai trông thấy vụ lùm xùm trước cổng rạp chiếu, một đôi nam nữ
cãi nhau, cô nàng liên tục ăn vài cái tát vào mặt, xung quanh có rất đông
người, nhưng tất cả chỉ đứng nhìn…

– Về thôi em, dây vào mấy chuyện đó làm gì… – bạn trai cô giục…

– Anh đợi em một lát… – nói đoạn cô vụt đi…

Nếu Dương Phương Linh không ngăn kịp, thì cái tát này sẽ là cái thứ 3, theo cô
nhớ :

– Là đàn ông con trai, dù có xảy ra chuyện gì cũng không nên đánh bạn gái giữa
chỗ đông người như vậy, Dương Phương Linh xen vào…

Gã côn đồ hung hăng kia quay lại, miệng phả đầy hơi rượu :

– Chuyện nhà mày đấy à ?? Hả ?? Mà mày xen vào…

– Chuyện ở đâu thì cũng vậy thôi, đàn ông đánh phụ nữ là hèn. – vừa nói Phương
Linh vừa đỡ cô bạn đứng dậy…

– Mẹ kiếp, mày có tin tao đánh luôn cả mày không…

Gã côn đồ hung hăng vung tay định tát Phương Linh…thế nhưng cú ra tay ấy đã
không thể chạm được vào người cô nàng, một bàn tay nào đó đã can thiệt…

– Ông bạn say rồi đấy, về nhà nghỉ đi… một giọng nói rất lạnh lùng, nhỏ nhẹ
nhưng đầy khí thế…

– Mẹ thằng chó này, bỏ ra… mày có tin là…

Khi mà hắn còn chưa kịp nói hết chữ tao thì đã bị nguyên một chiếc găng tay
đút vào miệng, là Dương Phương Linh, cô nàng vừa cho gã ngậm miệng theo một
cách rất riêng…

Gã đàn ông vừa xuất hiện trợn tròn mắt nhìn cô, cái gã này trời lạnh vậy mà
chỉ mặc nguyên 1 chiếc áo vest với 1 chiếc áo len mỏng, gã cười… phải rồi, trò
vui vậy không cười hơi phí…

Thằng say rượu kia nhổ vội chiếc găng tay ra, định túm lấy Dương Phương Linh,
tuy nhiên gã đã bị bẻ ngược tay, kêu la oai oái, miệng lóc cóc van xin…

Đạp thêm một cú cho nó bò lăn bò càng ra đất, gã mới đến dặn với theo :

– Không đi mau là lần này sẽ gẫy tay đấy…

Biết đụng phải thú dữ, tên này vội vội vàng vàng chạy đi mất, đám đông thấy
cũng hết chuyện tản đi luôn…

Nhặt chiếc găng tay vừa bị phun xuống đất, gã thanh niên mặc vest trời lạnh
đưa cho Dương Phương Linh rồi nói :

– Găng tay của cô đây… Lần sau nếu không phải việc của mình thì đừng có can
thiệp vào

– Nếu tôi không can thiệp… chẳng lẽ chờ đến lượt đám đàn ông các anh ? Chiếc
găng tay này bẩn rồi, tôi không lấy nữa, anh muốn ném đi đâu thì ném…

– Không phải ngày nào cô cũng gặp may như hôm nay đâu… – gã tiếp tục dặn những
lời sáo rỗng…

– Cảm ơn, còn chị nữa, lần sau đừng để nó đánh, không đánh lại được thì chạy
đi…

Nhặt túi đồ rơi xuống đất với một bên mặt sưng tấy, cô ta chỉ đáp tỉnh bơ :

– Cảm ơn em… hắn ghen ấy mà, cứ say rượu rồi lại ghen lung tung… chị không sao
đâu…

Nghe xong câu này, Dương Phương Linh quay lại xe, gã bạn trai chết nhát vẫn
chờ đợi từ nãy đến giờ không dám lộ mặt…

– Sao em gan thế, nhỡ may….

– Đi về, anh có lái xe không hay để em gọi taxi ??

– Có có… em lên xe đi…

Gã đàn ông mặc vest vẫn đứng đó, dõi theo chiếc xe… trên tay hắn vẫn cầm… một
chiếc găng tay… và cũng bắt đầu từ ngày hôm đó… định mệnh của Dương Phương
Linh đã thay đổi theo người đàn ông này…

Hơn 1 tuần sau đó, Dương Phương Linh vẫn nhớ, đó là một buổi chiều muộn cô
rong ruổi khắp Hà Nội trên chiếc xe Spacy hằng ngày vẫn thường đi làm, lùng
mua một vài chiếc áo ấm…

Thế nhưng vô tình trời xui đất khiến thế nào, lại bị cái tên bị đánh hôm ở rạp
chiếu phim nhìn thấy :

– Con ranh hôm nọ làm nhục tao trên phố kia rồi, bọn mày đi theo tao…

4 thằng 2 con Dream chiến rồ ga vụt lên lùa theo Dương Phương Linh, thằng nào
thằng nấy cười hả hê đón chờ một vụ trả thù thật hay…

Đến đầu phố thằng cầm đầu cho xe vụt lên trước chặn xe Dương Phương Linh,
miệng cười nham hiểm :

– Đi đâu mà vội thế cô em ?

Nhận ra thằng hôm nọ bị mình cho nguyên chiếc găng tay vào miệng, Phương Linh
quay đầu xe, toan chạy… nhưng chiếc xe phía sau cũng đã bám đến gần bịt mất
lối thoát của cô…

Đến nước này Phương Linh đành liều mạng, cô lớn giọng :

– Tưởng ai ?? Hôm nọ ăn găng tay chưa thấy chán hay sao ?? Hôm nay định ăn tất
à ?

– Mẹ kiếp, hôm nay tao phải cho mày một trận…

Thằng này cay cú lắm, nhẩy vội xuống xe lao về phía Phương Linh… chỉ chờ có
thế cô rú ga, lao mạnh vào xe nó, định mở đường thoát thân…

Thế nhưng kết quả không giống với mấy bộ phim cô thường xem trên ti vi, cả hai
chiếc xe cùng đổ ầm xuống đất, 2 thằng chặn đầu xe cũng nhảy kịp sang một bên
né tránh…

Thế là cô buộc phải chạy lên lề đường, nhưng ngay lập tức 4 thằng cũng ập đến
vây hết đường của cô…

– Đại ca, đánh nhanh rút gọn không có người chú ý… – một thằng lên tiếng…

– Được rồi, để tao xem con ranh này còn dám già mồm nữa không…

Hắn toan xông vào thì bất chợt có tiếng động cơ xe máy rú lên, một con FX đậu
ngay sát đường, tên ngồi sau từ từ bước xuống, trên đầu gã vẫn đội một chiếc
mũ lưỡi trai, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm :

– Tôi đã nói rồi, không phải việc của mình thì đừng bao giờ can thiệp vào,
biết ngay là kết quả như thế này mà…

Lại là anh ta ??? Phương Linh ngạc nhiên ?? Vẫn bộ áo vest đấy ? Tên này tới
từ Nam cực sao ? Hắn không biết lạnh là gì à ?

– Hóa ra lại là mày ?? Được lắm, hôm nay tao sẽ cho mày vào viện luôn…

Thằng ăn găng tay nhận ra kẻ đánh mình hôm nọ thì chuyển hướng tấn công… hắn
rút từ trong người ra một con hàng rồi lớn tiếng :

– Chúng mày lên…

– Anh cẩn thận đấy, chúng nó có tới 4 tên… cô nàng có đôi chút sợ hãi…

Cởi chiếc áo đang mặc quấn vào cổ tay, Hải “khùng” không quên quay lại dặn dò
: Cô không cần phải lo… bọn này cứ để tôi cho một trận…

Và cũng đúng như lời vừa nói, chỉ mất không đầy vài phút Hải “khùng” đã cho cả
4 thằng đo đường, có lẽ không ai nhận ra nhưng tên đàn em lái xe đưa gã đến
vẫn ngồi yên tại chỗ như biết trước kết cục của trận đấu không cân sức này…

Như không tin vào mắt mình, Dương Phương Linh mãi một lúc sau mới dám chạy
lại, nhìn 4 thằng nằm gục một đống, cô hả hê lắm :

– Anh cởi giầy ra…

– Làm gì ? Hải ngạc nhiên ??

– Nhanh đi, cả tất nữa… Dương Phương Linh vẫn nghịch ngợm…

– Thôi đi, tôi biết cô định làm gì rồi, cô đi mà dùng tất của cô, của tôi bận
rồi…

Dương Phương Linh tru miệng, ngước lên nhìn, lúc này cô mới thấy rõ gương mặt
của người đàn ông 2 lần cứu mình trong vòng 7 ngày, anh ta gầy gầy, xương
xương, lúc nào cũng đội mũ, đôi mắt như vô hồn, lạnh lùng…

– Đã bảo là đừng để tôi gặp lại ông bạn rồi kia mà, lần này là lần cuối nhé,
nếu còn lần sau… e là sẽ… – vừa nói Hải “khùng” vừa đưa tay quẹt ngang cổ, hàm
ý… giết không tha…

– Dạ… dạ… vâng… em biết rồi ạ, anh tha cho bọn em…

Cả 4 thằng lóc cóc dìu nhau dậy, vội vàng lên xe… bống có tiếng gọi của Hải
“khùng” khiến bọn chúng giật thót tim :

– Khoan đã…

– Dạ… có chuyện gì… nữa ạ ??

– Mang giầy về, ở đây không ai dùng đâu, size bé quá !!

– Dạ vâng ạ… em cảm ơn anh… em đi ngay đây ạ…

Nhìn 4 tên bị đánh tơi bời, lê lết kéo nhau đi, Dương Phương Linh không khỏi
phấn khích, quay sang phía Hải “khùng” cô liếc mắt, đá đều vài lời :

– Mà cũng thật tình cờ, lại là anh…

Giũ chiếc áo cho phẳng lại như trước, rồi mặc lên người, Hải “khùng” nở nụ
cười đầy mê hoặc :

– Không có gì là tình cờ trên đời này hết, tất cả đều là sự sắp đặt của số
phận mà thôi, cô bé ạ !!

Nói xong, gã chỉnh lại chiếc mũ, xoay người bỏ đi.

– Khoan đi đã, anh tên gì ??

Hải “khùng” lắc đầu, cười nhạt, lên xe và giục thằng đàn em nổ máy, hai anh em
như bàn luận chuyện gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải làm theo ý Hải !! Tuy
nhiên trước khi biến mất gã này vẫn kịp quay lại nói với theo :

– Anh ấy là Hải “khùng” cô cứ hỏi mọi người là biết….

Ngay sau đó, một chiếc xe taxi đậu từ nãy giờ bên lề đường, cũng bám theo…

– Sao có cơ hội mà anh không ra tay luôn ?? – Hoàn “kim” trách móc…

– Mày thôi đi, đúng là tình cờ thật, tao không ngờ tiểu thư độc nhất của lão
Dương Hùng lại là cô nhóc này, mà cũng bỏ cái trò rẻ tiền ấy đi, tao không
quen, cứ đường đường chính chính mà làm…

Thời đó, tại Hà Nội, đôi của Hải “khùng” với bọn đàn em như Duy “báo”, Hoàn
“kim”, Hòa “xồm”, Chính “béo”… nổi tiếng khắp trong giới bảo kê bất động sản,
nhóm này luôn đứng ra bảo lãnh công trình, dàn xếp làm ăn, cướp đất, đôi khi
là cả phá hoại, trong đó Hải là kẻ nối bật nhất với đầu óc thông minh và bản
lĩnh đầy mình…

Dương Hùng và Phương “bụi” là 2 anh em kết nghĩa, cùng nhau thành lập công ty
bất động sản, tiếng tăm gây dựng được vang khắp miền Bắc…

sau 10 năm chung vốn làm ăn, nảy sinh mâu thuẫn, Phương “bụi” tách riêng ra
ngoài thành lập công ty, thời gian gần đây hắn liên tục xuất hiện trên mặt báo
với công trình nhà lắp ghép dành cho dân miền núi và vùng thiên tai rất được
báo chí cũng như chính phủ quan tâm, thế nhưng đàn anh một thời của Phương
“bụi” là Dương Hùng cũng liên tục xuất hiện, công khai chỉ trích về độ an toàn
của nhà lắp ghép, bên cạnh đó dùng mọi cách để lên án đàn em về việc ăn cắp
bản thiết kế….

Cuộc chiến này đã nhiều lần xảy ra không chỉ ở mặt báo khiến Phương “bụi” cuối
cùng phải cậy nhờ đến Hải “khùng”… tuy nhiên những cuộc đàm phán gần đây đều
không mang lại kết quả có lợi, Dương Hùng thậm chí còn tuyên bố nếu không hủy
kế hoạch cho ra đời dự án nhà lắp ghép thì hắn sẽ phá tới cùng…

Một vài trận đánh lẻ tẻ nổ ra, anh em của Hải “khùng” liên tục nhập viện khiến
hắn vô cùng nóng mặt…

Vài tuần tuần nữa, chiếc nhà lắp ghép đầu tiên sẽ được dựng thử tại khu vạn
chài, nơi có gió to và độ cao trên 500m so với mực nước biển, báo chí cũng hùa
theo lời Dương Hùng, khẳng định sau 1 đêm chiếc nhà này chắc chắn sẽ đổ sập,
và đó cũng là thời điểm vô cùng quan trọng với cuộc đời của Hải”khùng”.

Lò dò mãi mới tìm thấy chỗ ở của Hải “khùng”, Dương Phương Linh vội vàng trả
tiền taxi rồi cô nàng một mình đi sâu vào trong, khu nhà ở của Hải nằm phía
sau tòa chung cư đang xây dựng…

– Xin lỗi… cho tôi hỏi…

– Chị tìm ai ?

– À…tôi…gặp…anh Hải…

– Ở đây có nhiều Hải lắm, chị tìm anh Hải nào ??

– À… à… anh Hải hay đội mũ đen, mặc vest đen đó…

– Trời… chị làm khó em, chỗ này ai chả mặc vest đội mũ…

– Cô ấy tìm đại ca, mày ngu cũng ngu vừa thôi… – Hoàn “kim” vừa đi đâu về bất
chợt thấy bóng dáng rình rập của Dương Phương Linh.

– Anh… à tôi nhớ rồi… hôm nọ anh lái xe đúng không ?

– Cô tìm đại ca có chuyện gì ??

– Tôi.. .có chuyện… mà anh ta ở trong này à ??

– Thằng Tèo, canh giữ cẩn thận, còn cô đi theo tôi…

Lòng vòng thêm một đoạn nữa, Dương Phương Linh mới tới được nơi ở của Hải
“khùng”, đó là một khu nhà khá rộng, Hải lúc này đang ngồi làm ván cờ tướng
với số anh em…

– Đại ca, có khách…

– Ai vậy ? – Gã vẫn không nhìn lên, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ…

– Là… tôi… !!! – Dương Phương Linh cướp lời của Hoàn “kim”…

Nghe thấy giọng con gái cả lũ đàn em quay ra nhìn, nơi này từ xưa đến nay chỉ
có lũ đàn ông lui đến, chưa bao giờ thấy có chuyện lạ kỳ thế này…

Mà lại còn là một cô gái rất trẻ, rất xinh nữa chứ, Dương Phương Linh hôm nay
mặc chiếc áo phao đỏ, tóc cô nàng xoăn vàng, chiếc quần tất màu đen và một đôi
giầy búp bê xinh xắn….

Hải “khùng” không thèm nhìn, vẫn đánh cờ, giọng hỏi tỉnh bơ :

– Sao biết chỗ này, cô đến đây làm gì ?

– À thì… Dương Phương Linh cũng đáp lễ, tôi hỏi quanh mấy ông xe ôm gần nhà,
tưởng phải tìm vài ba ngày mới ra anh, hóa ra, anh cũng nổi tiếng phết nhỉ…

– Nếu không có chuyện gì, Hoàn “kim”, tiễn khách…

– Khoan khoan… tôi đến là có chuyện đàng hoàng, mà anh bỏ cái thái độ đấy đi…
có biết nơi này là nơi nào không ?

– Cô nói xem…

– Đây là dẫy nhà đang làm của chú Phương, em kết nghĩa của ba tôi, các anh mà
không cẩn thận tôi kêu chú tôi cho ra ngoài ở hết đấy !!

Dương Phương Linh lên giọng tinh tướng…

Hóa ra cô nàng vẫn chưa biết mối hiềm khích của Dương Hùng và Phương “bụi” bấy
lâu nay….

– Hết chuyện chưa ? Nếu xong rồi mời cô về…

– Ơ kìa đại ca, mấy khi nhà có khách, ít ra cũng phải mời người ta vào nhà
uống nước đã chứ ạ ? – Là giọng nói của Chính “béo”, gã này thấy gái là tít
mắt…

– Đấy ít ra thì ở đây cũng có 1 người biết đến phép lịch sự, không như ai đó….

– Hoàn “kim”, đã bảo tiễn khách… – giọng của Hải “khùng” trở nên đanh thép
hơn…

Bất đắc dĩ, Hoàn “kim” buộc phải mời Dương Phương Linh ra về….

– Buông ra… anh kia… tôi đến đây… là để đòi lại một thứ…

– Thứ gì ?

– Là… chiếc găng tay, hôm nọ, anh cầm nhầm của tôi…

– Tôi ném nó đi rồi, vả lại cô cũng bảo là không cần còn gì ??

– Có thật không đấy ??? – Dương Phương Linh tỏ ý nghi ngờ…

Chính “béo” đột nhiên lôi ở đầu giường một chiếc găng tay mầu lông chuột,
giọng trêu đùa :

– Đại ca, có phải cái này của người ta không ? Thế mà khoe với tụi em là được
đan tặng, lại còn dịch 3 chữ này là “Đã phải lòng” nữa chứ…

Hải “khùng” đỏ mặt…

– Đúng… đúng cái găng tay ấy là của tôi… tôi đan… nhưng 3 chữ ấy là Dương
Phương Linh tên của tôi chứ không phải là đã phải lòng đâu nhé !!!

Nghe nhắc đến 3 chữ Dương Phương Linh… tất cả bọn đàn em đều giật mình… hóa ra
cô gái này chính là con gái của lão Dương Hùng mà bọn chúng được giao nhiệm vụ
bắt cóc nhằm ép lão ta phải hủy mọi hành động chống phá… Chính “béo” nghe thấy
vậy cũng sợ, không dám trêu trọc nữa…

Đúng lúc này… có giọng người ở trên đi xuống, tiếng thằng Tèo như cố ý trả lời
hơi to :

– Giám đốc Phương… giám đốc tìm anh Hải ạ ???

Ngay lập tức và nhanh như một con sóc, Hải “khùng” bật dậy, lao vội đến, ôm
chầm lấy Dương Phương Linh đồng thời kéo ngay cô vào nhà tắm, đóng cửa lại…
đúng lúc lão Phương đi xuống :

– Cậu Hải có nhà không ?

– Dạ… dạ… anh Hải… – giọng Hoàn “kim” run run….

– Cậu nay sao thế ? Tôi gặp có chút chuyện…

– Dạ… anh Hải… vừa ra ngoài có chút chuyện ạ….

– Vậy sao ? Tôi định bàn với cậu ấy… thế vụ bắt con bé, các cậu làm đến đâu
rồi ?

Trong nhà vệ sinh, Hải “khùng” quàng một tay bịt miệng Dương Phương Linh khiến
cô nàng khó thở, giẫy dụa…

– Ai trong nhà vệ sinh thế ? – Lão Phương “bụi” nghi ngờ…

– Dạ… dạ… là thằng mập… nó bị tào tháo đuổi từ nãy đến giờ…

– Hừm… thảo nào… hôi quá, kêu nó dội nước đi…

– Dạ vâng ạ…

– Con bé Dương Phương Linh ấy rất tinh ranh, các cậu cần phải cận thận, tránh
đụng độ với bọn lão Hùng, thôi cậu nhắn với cậu Hải, tôi qua thăm, có gì bảo
cậu ấy liên lạc với tôi…

– Dạ vâng, giám đốc Phương, ông đi mạnh giỏi…

Phương “bụi” quả thực là một kẻ lọc lõi trong giới giang hồ, gương mặt, ánh
mắt gã vô cùng nham hiểm, Hải “khùng” trước đó cũng đã dặn dò anh em, cần phải
cảnh giác với con người này….

Đợi cho Phương “bụi” đi xa, Hải “khùng” mới buông tay… Dương Phương Linh suýt
chút nữa đã bị ngộp thở dưới cánh tay rắn chắc của Hải… dù vậy lúc này cô nàng
đang cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng… có chuyện gì xảy ra vậy ? Tại sao chú ấy lại
muốn bắt cóc mình để đe dọa ba … đôi mắt cô nhìn Hải “khùng” như cầu cứu 1 sự
thật…

– Hoàn “kim” đóng cửa lại… nếu cô muốn nghe, thì để tôi cho cô biết…


Giang Hồ - Chương #93