Người đăng: PhongBa
Tối hôm ấy Viên Tĩnh và Ngọc Liễu ngủ tại một hang động nhỏ cách bến Cô Đông
hai trăm trượng về phía Tây. Nữa đêm canh hai, Viên Tĩnh giật mình tỉnh giấc
vì loáng thoáng nghe tiếng người trò truyện, một người nói:
- Mạc huynh, chỉ còn hai ngày nữa là đến đại hội tỷ võ, gia phụ có nói nếu kế
hoạch này thành công sẽ không bạc đãi huynh đâu.
- Lưu thiếu gia, nữa đêm canh hai hẹn tại hạ ra đây có điều chi sai bảo cứ
việc nói ra không cần phải vòng vo.
Thanh âm thứ hai vang lên, trầm thấp nhưng rất có uy thế, rõ ràng là người học
võ.
- Gia phụ nói, Mạc huynh là người thẳng thắn quả không sai, không giấu gì
huynh tối nay gia phụ kêu tiểu đệ hẹn huynh ra đây là muốn nhờ huynh một
chuyện.
- Chuyện gì cứ nói, chỉ cần có lợi cho liên minh giữa Lưu gia trang và Hắc
Lang bang ta sẽ làm.
Nghe tới đây, mặt Viên Tĩnh khẽ biến sắc, thì ra người họ Mạc là một trong tứ
đại đường chủ của Hắc Lang bang tên là Mạc Đĩnh, còn người kia chính là con
trai của Lưu Mậu Dịch ở Lưu gia trang - Lưu Tiến. Chẳng phải tháng trước một
trong tứ đại đường chủ của Hắc Lang bang, Cảnh Tử Nhạc đã bị Lưu Tiến giết ở
Trân Hồn điếm hay sao mà giờ Lưu gia trang và Hắc Lang lại liên minh với nhau,
chuyện này chắc hẳn có bí mật lớn, nghĩ vậy Viên Tĩnh càng chăm chú lắng nghe.
Chỉ nghe Lưu Tiến nói:
- Mạc huynh, vốn dĩ gia phụ định phối Âm Dương Tiêu Hồn Tán để hạ độc quần
hùng, nhưng mà lại thiếu mất một vị thuốc là Tử Diệp Lang, Hắc Lang người đông
gia phụ muốn nhờ Mạc huynh điều động người trong bang tìm giúp cho.
- Được, nhưng chẳng phải khi trước đã giao hẹn rằng dùng Tán Thiên Cốt để hạ
độc võ lâm, sao giờ lại dùng Âm Dương Tiêu Hồn?
Lưu Tiến giọng điệu rất đắc ý nói:
- Đúng là khi trước, gia phụ và Hạ Bang chủ bàn bạc là sẽ dùng Tán Thiên Cốt
làm người dự đại hội mất hết nội lực để dễ dàng không chế, kẻ nào thuận ta thì
sống chống ta thì chết nhưng mà làm như vậy các đệ tử chính phái chắn sẽ không
quy thuận, nếu ta giết chúng thì sư phụ của chúng chắc chắn sẽ tìm Hắc Lang và
Lưu gia luận tội.
- Chẳng lẽ chúng ta sợ bọn chúng? Mạc Đĩnh rằng giọng nói.
- Gia phụ biết Hạ Bang chủ võ công cao cường, nhưng một không địch nổi số
đông, không chỉ nói Tam đại phái Thiếu Lâm, Cái Bang, Toàn Chân đều có tuyệt
kỹ trấn phái mà võ công của các môn phái ở Đại Việt và Đại Lý cũng có phần độc
đáo, huống hồ gần đây giang hồ lại xuất hiện nhiều cao thủ võ công cao cường.
- Lưu trang chủ nói vậy cũng phải nhưng hạ Âm Dương Tiêu Hồn Tán thì có ý
nghĩa gì?
Vẻ đắc ý trên mặt Lưu Tiến càng lộ rõ hắn nói:
- Mạc huynh có điều không biết, ai trúng phải Âm Dương Tiêu Hồn Tán thì sau
một canh giờ sống không bằng chết, khi mới trúng độc thì toàn thân đau đớn,
lúc thì nóng như lửa đốt khi thì lạnh như băng huyền ngàn năm kéo dài suốt bảy
ngày. Độc Âm Dương Tiêu Hồn Tán tùy vào người phối chế mà thuốc giả cũng khác
nhau vì vậy rất khó để giải được độc này, vì vậy muốn sống chúng phải cầu xin
thuốc giải của gia phụ khi đó chúng ta muốn chúng làm gì chúng cũng sẽ nghe
theo. Huống nếu sau bảy ngày chúng không giải được độc tính thì thần trí sẽ
đại loạn gặp ai cũng giết, vô phương cứu chữa.
- Đúng là hảo kế sách! Các đệ tử chính phái trúng độc này chắc chắn sẽ quy
thuận chúng ta vì nếu chúng không đồng ý thì sau bay ngày khi về đến sư môn sẽ
gây nên một trường hỗn độn sao.... Ha ha ha...
Mạc Đĩnh nói xong buông tràng cười dài, Lưu Tiến lại nói tiếp:
- Không chỉ như vậy, Âm Dương Tiêu Hồn Tán là độc dược hộ môn của Thiên Độc
giáo ở Vân Nam, nếu chuyện này vỡ ra thì chắc chắn tai họa sẽ đổ lên đầu Thiên
Độc giáo, chúng ta sẽ ngư ông đắc lợi, ngồi xem hổ đấu.
Sau khi nghe Lưu Tiến nói, hai mắt Mạc Đĩnh sáng trưng thần chí mười phần phấn
khích:
- Hảo! Ta sẽ điều động bang chúng đi tìm Tử Diệp Lan. Cáo từ!
- Đa tạ Mạc huynh.
Nói rồi cả hai nhân ảnh thoáng cái biến mất trước bến Cô Đông.
Viên Tĩnh nghe xong trong lòng bấn loạn vì nếu không vô tình nghe được chuyện
này chắc ngày mai Viên Tĩnh và Ngọc Liễu sẽ bị trúng độc thủ vì họ định đến
Lưu gia trang xem náo nhiệt. Tuy hai người thích gây náo động nhưng lại là
người hành hiệp trượng nghĩa nên thấy chuyện này sao có thể làm ngơi. Vả lại
nếu để chúng thực hiện được kế hoạch này võ lâm sẽ không bi tránh khỏi một
trường mưa máu gió tanh.
Sau khi chắc chắn hai người kia đã đi xa, Viên Tĩnh đánh thức Ngọc Liễu và kể
lại sự việc cho nàng nghe. Nghe xong sắc mặt Ngọc Liễu đại biến, cố giữ bình
tĩnh nàng hỏi:
- Tĩnh ca bây giờ làm sao?
Viên Tĩnh hơi cau mày rồi nói:
- Đợi trời sáng, chúng ta tìm cách gửi thư cho Phó Bang chủ, kêu người nhanh
chóng đến đây tiêu diệt những kẻ đó. Sau đó chúng ta sẽ trực tiếp lên Lưu gia
trang ngăn chặn âm mưu của chúng.
- Tĩnh cả nói phải, tổng đàng Cái Bang ở đây quá xa không thể đến đây kịp,
chúng ta phải đi trước ngăn chặn chúng.
Viên Tĩnh "Ân" một tiếng rồi ôn nhu ôm Ngọc Liễu vào lòng giọng đùa cợt:
- Liễu nhi, chúng ta lấy nhau đã một năm mà nàng chỉ cho ta thân mật mới ba
lần, lần gần nhất cũng cách đây đã ba tháng ở Tứ Xuyên, hay là sau chuyện này
nàng sinh cho ta một tiểu hài nhi nhé!
Ngọc Liễu hai má đỏ bừng, không ngờ chuyện tế nhị như vậy mà tên này lại nói
ra một cách trắng trợn thật hết nói nổi. Biểu hiện e thẹn của nàng, càng nhìn
càng thấy động lòng người, Viên Tĩnh nhịn không được lại lần nữa hôn nhẹ lên
trán nàng rồi ôm nàng thật chặt vào lòng, sau đó cả hai cùng ngủ thiếp đi.
Cả hai người đâu biết tất cả hành động và nội dung cuộc trò chuyện của họ đã
bị một người núp sau cây đại thụ gần đó thu hết vào tầm mắt. Hắn nở nụ cười
nham hiểm rồi nhân lúc đôi phu thê ngủ say mà nhẹ nhàng đề khí dùng khinh công
bay mắt khỏi rừng cây. Khi tên này vừa đi trên cây đại thụ đó lại phóng xuống
một hắc y nhân, người này chắc rằng võ công cao hơn tên kia vì hắn núp trên
cây lâu như vậy mà tên kia ngồi bên dưới vẫn không phát hiện được. Hắn cười
khẩy một tiếng lẩm bẩm: "Hay cho câu: Ngư ông đắc lợi, ngồi xem hổ đấu". Rồi
thoắt cái bóng hắn cũng mất dạng khỏi rừng cây.