Ngọc Diện Phu Thê


Người đăng: PhongBa

Chỉ còn ba ngày nữa là đến đại hội luận võ tranh bí kíp. Hôm nay trăng thật
tròn và sáng, trăng chiếu xuyên kẽ lá làm lá cây như tô thêm một lớp tráng
bạc; trăng chiếu xuống dòng sông Lương, trăng lồng vào nước như ảo như thật.
Giữa không gian yên tĩnh bỗng từ phía đông truyền đến tiến xào xạc như tiếng
cây bị đạp đổ. Phút chốc trước bến Cô Đông sông Lương xuất hiện hai nhân ảnh
trắng xoá. Nhìn kỹ là một nam, một nữ, nam thì thân thể cường tráng, mày rậm
mắt to, khuôn mặt chữ điền trông rất anh tuấn, phiêu dật; nữ thì mắt liễu mày
ngà, môi đào, mũi nhỏ, dáng người đoan chính, thướt tha, nước da trắng ngần,
quả là tuyệt sắc giai nhân, với thanh niên kia quả là một đôi thần tiên hạ
phàm.

Đôi nam nữ này tuổi ngoài hai mươi, bước chân vững vàng rõ ràng là người học
võ. Hai người tay nắm tay trông thân mật như vợ chồng, bỗng người nam cất
tiếng nói trầm trầm rất dễ nghe là thanh âm Giang Nam:
- Liễu muội, huynh thấy nơi này hoang vu vắng vẻ chắc không có khách điếm
nghỉ ngơi, đêm nay chúng ta phải nghỉ ngơi ngoài trời rồi, ta thật...
Thanh niên kia định nói tiếp gì đó nhưng đã bị cô gái Liễu muội chặn lời:
- Tĩnh ca ca không cần tự trách lỗi là do muội ham chơi nên làm lỡ hành
trình, không phải lỗi ca ca.
Thanh âm trong trẻo nghe rất êm tai chứa đầy nhu tình mật ý. Sau khi nói xong
còn chu cái mỏ anh đào lên trong rất đáng yêu. Nghe được những lời đó của nàng
thì rất vui vẻ ôm nàng vào lòng rồi đặt lên tráng nàng một nụ hôn ngọt ngào.

Thì ra họ là Ngọc Diện Thần Tiên Lữ Triệu Viên Tĩnh và Đào Ngọc Liễu. Hai
người này được người trong giang hồ đặt cho ngoại hiệu đó vì cả hai đều có vẻ
đẹp tuyệt mỹ không ai sánh bằng. Không ai biết lai lịch của đôi thần tiên này,
chỉ biết hai năm trước tại Quần Tiên Lâu cả hai đã đánh nhau long trời lỡ đất
suốt hai ngày hai đêm chỉ vì Triệu Viên Tĩnh vô ý chạm vào người Ngọc Liễu lúc
cố ấy đang ăn uống tại Quần Tiên Lâu. Sau trận đánh đó trên giang hồ ai ai
cũng thấy cả hai đi chung với nhau như hình với bóng, có lẽ đánh nhau nhiều
quá nên sinh tình cũng nên. Một năm trước Viễn Tĩnh và Ngọc Liễu tổ chức lễ
đường tại Lý gia trang ở Giang Nam. Hôn lễ được rất nhiều vị khách không mời
mà đến, và họ thống nhất đặt cho đôi phu thê này ngoại hiệu Ngọc Diện Thần
Tiên Lữ. Chủ trì hôn lễ là Bang chủ Cái Bang Phó Thiên Chính, đây là người duy
nhất quen biết với đôi Bạch Y Ngọc Diện này.

Sau khi cưới nhau Viên Tĩnh và Ngọc Liễu dẫn nhau du ngoạn khắp nơi từ Nam chí
Bắc, từ Đông sang Tây. Tuy cả hay võ công chỉ vào hạng bình thường nhưng mỗi
nơi họ đi đến đều thu hút sự chú ý của nhiều người vì hiếm thấy đôi phu thê
nào xứng đôi vừa lứa như vậy. Bốn tháng trước Viên Tĩnh và Ngọc Liễu giả vào
Toàn Chân phái thăm quang nhưng nhân lúc chưởng môn và chúng đệ tử không chú ý
lén lấy cắp thanh kiếm bằng đá trên tượng tổ sư phái Toàn Chân. Sau đôi phu
thê này chạy tới Thiểm Tây dùng dây xích sắt buộc thanh kiếm vào tay bức tượng
Gia Cát Lượng. Sự việc này gây náo động cả võ lâm, cuối cùng phái Toàn Chân
phải cử bốn đệ tử khiêng thanh kiếm từ Thiểm Tây về.

Sau đó hai tháng họ lại tới Thiếu Lâm Tự nói là muốn xám hối việc đã làm ở
Toàn Chân nên xin được ở tiểu xá ở chân núi niệm kinh ba ngày. Ngộ Trí thần
tăng vốn là người rất từ bi, nay thấy hai người trẻ này thành tâm hối cải nên
cho ở lại còn đích thân truyền đạt những chỗ Phật lý cao thâm. Ai ngờ tối hôm
thứ hai cả hai lén đột nhập lên đại tự vào phòng hai sự đệ Ngộ Trí thần tăng
là Ngộ Năng thiền sư và Ngộ Thiện thiền sư canh lúc họ ngủ say mà đánh thuốc
mê. Sau đó vẽ hai con rùa to tướng lên hai cái đầu trọc của hai lão tăng. Sáng
sớm hôm sau, Ngộ Năng thiền sư và Ngộ Thiện thiền sư kể từ lúc ra khỏi cửa gặp
đệ tử nào thì đệ tử ấy ôm miệng đỏ mặt tía tai, trông rất kỳ quái, hỏi thì
chúng đệ tử bảo không có gì. Hai vị thiền sư đâu biết các đệ tử nhìn thấy con
rùa trên đầu của hai vị sư thì đã muốn bật cười ha hả cho đã nhưng lại không
dám nên bịn miệng lại nuốt tiếng cười vào trong thành thử yếm khí làm đỏ mặt
tía tai. Đến lúc cả hai lão tăng cùng bước vào đại điện nhìn nhau thì suýt ngã
ngữa, rồi bất giác cùng cười ha hả Ngộ Thiện nói:
- A di đà Phật, Ngộ Năng sư đệ ta biết đệ xưa nay tính tình cổ quái nhưng
chúng ta là người xuất gia cần tu tâm dưỡng tính, đệ không cần thể hiện sự cổ
quái của mình bằng cách vẽ con rùa lên đầu thế kia! Thiện tai!
Ngộ Năng thiền sư lúc này mới kinh hoảng giật mình vội đưa tay vuốt cái đầu
trọc chỉ thấy mực dính vào lòng bàn tay đen như lọ. Nhưng rất nhanh lấy lại sự
bình tĩnh lão nói:
- A di đà Phật, sư huynh chớ vội đắc ý, huynh lại hồ nước trước điện xem xem,
con ô quy trên đầu huynh không chỉ có hai cái đầu mà còn tám cái chân nữa đấy.
Ngộ Thiện thiền sư bước vội ra hồ nước trước điện soi vào, tức thời mặt thiền
sự đỏ gay hai tay run run vội lấy vạt áo cà sa lau con rùa kia đi. Kiệt tác
trên đầu Ngộ Thiện là do Ngọc Liễu tạo nên, tối qua khi vẽ lên đầu Ngộ Thiện
thiền sư vì nhớ tới lúc hai người họ mới tới Thiếu Lâm Tự vị thiền sư này luôn
chắt vấn, không muốn cho hai người ở lại nên nàng ghi hận trong lòng nên cố
tình vẽ con rùa tám chân hai đầu trông rất buồn cười. Sau khi lau sạch con rùa
Ngộ Thiện đại sư quay phắt lại nhìn chằm chằm chúng đệ tử đang lấp ló, như
hiểu ý sư huynh, Ngộ Năng lên tiếng:
- A di đà Phật, sư huynh bớt giận chuyện này không phải do đại tử Thiếu Lâm
làm đâu.
Ngộ Thiện thiền sư cau mày rồi như chợt nhớ ra điều gì ông nói:
- Có khi nào là hai đứa đó?
Lời vừa dứt Ngộ Thiện liền quay phắt qua tiểu tăng đứng bên phải, thấy vẻ mặt
của sư phụ, Tĩnh Tâm nói:
- Thưa sư phụ, sáng nay khi đại tử mang cơm chay vào tiểu xá thì không thấy
họ đâu.

Hai vợ chồng Tĩnh Liễu hai người sớm đón được hai lão tăng khi phái giác
truyện này sẽ nghi ngờ là họ làm nên tối hôm qua khi hoàn thành xong kiệt tác
đã cao chạy xa bay.

Tức thời mặt Ngộ Thiện lại càng thêm đỏ, nghiến răng nghiến lợi, bụng bảo dạ:
"Hai đứa tiểu tặc, đừng để lão nạp tóm được các ngươi, nếu tóm được nhất định
ta sẽ không tha cho các ngươi.

Sự kiện đó không biết vì sao lại truyền ra giang hồ khiến võ lâm được môt trận
cười no nê. Kể từ lúc đại náo Thiếu Lâm đến nay đã hai tháng, không biết hôm
nay họ đến Vân Nam sẽ gây nên cảnh náo động gì nữa.


Giang Hồ Loạn Đả - Chương #2