Người đăng: PhongBa
Thấy hai thiếu niên trước mặt hiển lộ công phu chỉ trong vòng một chiêu đã
giết chết bốn tên ác nhân, lão già tròn mắt kinh ngạc, sau đó lão ngã khuỵu
xuống. Thiên Phong và Hoài Hoài hốt hoảng vội chạy lại đỡ lão nhân dậy, chỉ
nghe lão rung rung nói:
- Không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc lại có hai thiếu niên võ công cao như vậy,
ta cuối cùng cũng có thể ra đi thanh thản rồi.
Hoài Hoài khó hiểu:
- Lão bá nói thế là có ý gì?
Lão nhân tóc bạc mỉm cười nói:
- Lão phu vốn bị trúng độc Mị Huyễn U Linh của Ám Hoa Hội sớm đã không sống
thêm được bao lâu, khi nãy hai người không cứu lão phu, lão phu cũng sẽ vong
mạng
Hoài Hoài nói:
- Tiền bối yên tâm giản bối biết chút y thuật để giản bối xem cho tiền bối.
Hoài Hoài định xem mạch cho lão nhưng lão nhân đã nói:
- Vô ích thôi cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi ta, độc này đã sớm ăn
sâu vào xương tuỷ ta rồi.
Hoài Hoài cố chấp bắt mạch cho lão nhân, chỉ thấy khi bắt xong Hoài Hoài nhìn
Thiên Phong vẻ mạch rất khó coi. Thấy y như vậy lão nhân mỉm cười nói:
- Sống chết có số hai vị thiếu hiệp chớ nghĩ nhiều, lão phu sớm xem sống chết
là hư không rồi nhưng trong mình mang sứ mệnh nên mới cố gắng chạy đến đây.
Thiên Phong bây giờ mới lên tiếng:
- Độc công này đã lợi hại như vậy thì người hạ độc chẳng phải tốt lành gì.
Tiền bối Ám Hoa hội ở đâu? Ai là người hạ độc tiền bối nói cho bọn giản bối
biết, chúng cháu sẽ trả thù cho tiền bối.
Hoài Hoài thêm vào:
- Giản bối nghe nói trên giang hồ chỉ có Ám Mị Hội chứ không hề có Ám Hoa
Hội, tiền bối chuyện này là sao?
Lão nhân ho khan hai tiếng nói:
- Hai người hà tất vì ta mà lao vào nguy hiểm, giang hồ hiểm ác tránh xa được
thì nên tránh. Còn Ám Hoa Hội là gì chắc hai vị thiếu hiệp ở đây lâu nên không
biết chuyện trên giang hồ. Ám Mị Hội năm năm trước đã phân thành Ám Hoa Hội và
Ám Minh Giáo, hai phái này luôn đấu đá với nhau, Ám Mị hội trước vốn chỉ là
một hội nhỏ nhưng kể từ lúc phân thành hai giáo hội này thực lực tăng vượt
bậc.
- A là vậy chúng giản bối đã bị người ta đánh rơi xuống đây đã hơn tám năm,
chuyện giang hồ giản bối không biết gì.
Lão nhân thở ra một hơi nói:
- Giang hồ gần đây xuất hiện rất nhiều kẻ có dã tâm thâm hiểm. Kể từ lúc bị
trúng độc đến nay cũng đã gần ba canh giờ, có lẽ khí số ta cũng sắp tận rồi.
Nhưng trước khi chết ta có một chuyện muốn nhờ xin hai vị xuất sơn một chuyến,
lão phu cảm kích vô cùng.
Hoài Hoài giải không được độc cho lão nhân nãy giờ cảm thấy rất khó chịu nghe
lão nói vậy vội nói:
- Tiền bối có việc gì cứ căn dặn, nước sôi lửa bỏng chúng giản bối quyết
không từ nan. Nhưng không biết cao danh quý tánh của tiền bối là gì?
Lão nhân tóc bạc mắt sáng rỡ nói:
- Lão phu xin đa tạ hai vị thiếu hiệp trước, lão phu là Trần Chi Vương Trưởng
môn Thiên Động môn ở Tam Giang, Đại Việt. Sáng nay trong lúc trên đường từ
Thiên Độc phái ở Vân Nam trở về Đại Việt thì bị Đường chủ Ám Hoa Hội Từ Bằng
cùng Lục Tử Quỷ Sai truy đuổi nhờ một hắc y nhân bịt mặt giúp đỡ dẫn dụ Từ
Bằng và hai tên khác đi nhưng bốn tên này lại theo ta không buông. Ta vốn có
thể đối phó với bốn tên này nhưng không biết đã trúng Mị Huyễn U Linh này khi
nào nên bị chúng dồn đến đây.
- Tiền bối là người Đại Việt à? Vậy đây là đâu? - Hoài Hoài hỏi.
Trần trưởng môn tròn mắt:
- Hai thiếu hiệp không biết à? Đây là đỉnh Vũ Đô của ngọn Lâm Phong Sơn ở
Chân Đằng, Đại Việt đây là ngọn núi nằm giữa ba nước Tống, Đại Lý, Việt.
Thiên Phong nói:
- Hoá ra ở đây là Đại Việt. Không biết việc tiền bối muốn nhờ là gì?
Lão trưởng môn Thiên Động nói:
- Bọn chúng muốn giết ta chỉ vì ta mang trên người bức thư của Giáo chủ Ám
Hoa hội Lâm Kinh Tiết gửi cho Thanh Hải bang ở Hà Bắc, Đại Việt nhằm âm mưu
chia rẽ võ lâm Đại Việt, để cho Bang chủ Thanh Hải bang Đinh Mộ Huy thừa cơ
hội từng bước trở thành Minh chủ Võ lâm Đại Việt. Ngoài ra ta còn muốn viết
một bức thư gửi cho sư đệ ta muốn nhường ngôi vị chưởng môn cho đệ ấy và kêu
đệ ấy liên kết quần hùng ngăn chặn âm mưu này.
Thiên Phong nói:
- Chuyện lớn như vậy bọn giản bối sẽ nhất định sẽ giúp lão nhưng bọn giản bối
ở đây không có bút mực.
- Ta có mang giấy bút bên mình, hai vị chịu giúp là tốt rồi.
Sau khi nói xong lão lấy bút mực ra việc một bức thư sao đó lấy ra một vật
tròn tròn giống như đồng tiền gói vào bức thư. Rồi lão lại lấy ra một bức thư
khác đưa cho Thiên Phong nói:
- Tất cả đều nhờ hai vị, từ đây đi theo hướng Đông Nam khoảng hai dặm có một
con đường lớn. Sau đó hại vị đi theo đường lớn hai mươi dặm khi nào thấy phía
trước có hai ngã rẽ hai vị rẽ hướng Tây Nam đi thêm ba dặm sẽ thấy Lâm Tây
khách điếm, chỉ cần đưa cho trưởng quầy hai bức thư này là được. Nhớ lấy khi
gặp trưởng quầy hãy nói "có ơn không trả, uống nước nhớ nguồn" khi nào trưởng
quầy nói lại "Thiên Sơn linh động, nước chảy thành dòng" hai ngươi hãy đưa bức
thư. Lâm Tây khách điếm là tổ chức thu thập tin tức của Thiên Động phái, hai
câu đó là mật ngữ của ta với bọn họ, chỉ cần đưa thư chuyện còn lại hai vị
không cần quan tâm nữa.
Thiên Phong và Hoài Hoài đồng thanh đáp:
- Được. Tiền bối yên tâm bọn giản bối nhất định làm được.
Lão nhân mỉm cười lấy thanh kiếm trong tay đưa cho Thiên Phong nói:
- Ta thấy kiếm pháp thiếu hiệp tinh diệu nhưng lại không có kiếm, thanh Trí
Dũng kiếm này đã theo ta ba mươi năm tuy không phải là thần khí gì nhưng cũng
được xem là bảo kiếm thiếu hiệp hãy giữ lấy xem như là lời cảm ơn của lão phu.
Nói tới đó lão ho lên sù sụ. Thiên Phong vội nói:
- Không cần đâu, thanh kiếm này tiền bối cứ giữ lấy.
Lão già thều thào đáp:
- Ta sắp chết rồi còn mang theo làm gì, nếu thiếu hiệp không nhận lão phu
chết cũng không nhắm mắt.
Thiên Phong biết không thể chối từ nữa rưng rưng nói:
- Giản bối xin nhận, tiền bối phải cố cầm cự.
Lão mỉm cười, rồi hai mắt rũ xuống, tay chân buông lỏng. Thiên Phong và Hoài
Hoài vội lay lão nhưng người đã chết rồi làm sao tỉnh lại được. Chỉ rằng từ
lúc gặp lão nhân này nụ cười của lão luôn nở trên môi cho hai người họ cảm
giác thật thân thiện. Cho đến lúc chết cũng vậy nụ cười vẫn trên môi lão, đúng
là một người đặc biệt.
Hoài Hoài sau khi chôn cất Trưởng phái Thiên Động xong lấy một tản đá khắc
dòng chữ "Trưởng môn phái Thiên Động Trần chân nhân Trần Chi Vương chi mộ,
Triệu Thiên Phong và Tiểu Hoài Hoài lập". Hai người quỳ lại trước mộ Trần lão
ba cái xong sau đó buồn bã về động dọn hành lí lên đường đi Lâm Tây điếm thực
hiện lời hứa với lão nhân.
(Tg: sau chương này có lẽ mình sẽ ngưng viết một thời gian vì truyện mình viết
xem chừng không hay lắm, nếu bạn nào có thích truyện thì thông cảm nhé, thanks
all)