Luyện Thành Tuyệt Học


Người đăng: PhongBa

Kể từ lúc đó hai người hằng ngày luyện tập Thiên Địa Thần Công, những khi rảnh
rỗi thì đi ngắm cảnh đẹp nơi thâm sơn cùng cốc. Kể từ lúc tu luyện đến giờ đã
hai năm nhưng Thiên Địa Thần Công có năm tầng họ chỉ luyện được mới hai tầng.
Vì không có người chỉ dạy và cả hai đều nhỏ tuổi nên nhiều lúc đến chỗ trong
bí kíp ghi không hiểu hai người lại dừng lại nghiên cứu cả tháng trời. Thiên
Phong vốn thiên tư cao hơn Tiểu Hoài Hoài nên nhưng chỗ khó hiểu đó cũng đều
do cậu giải.

Cũng trong thời gian đó Tiểu Hoài Hoài dựa vào y thư chế rất nhiều thuốc bồi
bổ nên cả hai người công lực tăng không tệ. Vốn khi rơi xuống đây hai người
rất lo lắng sẽ không có đường lớn nhưng sao nhiều lần khảo sát thì phát hiện ở
phía Đông cốc là một khu rừng dày đặc, chứ không phải là vách núi treo leo.
Nhờ vậy cả hai rất yên tâm luyện tập, bất kể đông lạnh, mưa gió cả hai đều cố
gắng tập luyện sớm ngày rời đây hành tẩu giang hồ. Có nhiều lúc Thiên Phong
thấy nhớ mẫu thân, nhớ thúc thúc, nhớ muội muội nhưng cậu vẫn cố chịu đựng vì
cậu đã từng phát thệ rằng khi nào cậu có đủ khả năng bảo vệ người cậu yêu
thương cậu sẽ trở về gặp họ. Còn Tiểu Hoài Hoài kể từ lúc rơi xuống đây, y
cũng rất nhớ mẫu thân nhưng y lại không nỡ bỏ Thiên Phong ở lại đây một mình
nên cũng nén nhớ mong.

Thêm hai năm nữa trôi qua trong năm tầng Tiền, Hạ, Trung, Thượng, Tông thì hai
người đã luyện tới tầng Trung rồi dừng hẳn chỗ đó. Không như những lần trước
cái khúc mắc này không tài nào rỡ được, thông minh như Thiên Phong khi đọc vào
câu khẩu quyết đầu tiên của tầng thượng "tâm tâm tâm tâm, nhã nhã nhã nhã"
cũng không hiểu gì. Kể từ đó cả hai chán nản ngồi luyện lại các tầng trước khi
thì hái thuốc chế dược liệu quý, khi lại đi săn thú, ngắm cảnh.

Phải nói vực cốc này dược liệu vô số, ngay cả những dược liệu trong Vân Nhạc Y
Thư đã ghi khó tìm nhưng nơi đây lại nhiều không kể siết. Hôm nọ, khi đi săn ở
rừng phía Đông nhân lúc rảnh rỗi Thiên Phong đề nghị Hoài Hoài đối chiêu. Kể
từ lúc học Thiên Địa Thần Công tới giờ đây là lần đầu hai người họ đối chiêu
nên không khí rất căng thẳng. Quyền qua cước lại được mươi chiêu Hoài Hoài đã
tỏ ra yếu thế bỗng Thiên Phong song chưởng tung ra tấn công Hoài Hoài, Hoài
Hoài trước nay chưa học chưởng pháp nên không biết hoá giải thế nào đành đưa
hai tay đón đỡ. Chỉ nghe "chát" một tiếng Hoài Hoài lui lại một bước lảo đảo,
Thiên Phong hốt hoảng chạy lại đỡ Hoài Hoài miệng rối rít:
- Xin đại ca thứ lỗi, đệ không biết huynh không biết võ công, thường ngày đệ
thấy huynh kể chuyện cao thủ giang hồ giao đấu rất hay, đệ cứ tưởng...
- Tưởng ta biết võ chứ gì, hề hề. - Y cười cười nói.
Thiên Phong tròn mắt:
- Huynh không sao thật à khi nãy...
Hoài Hoài tươi tỉnh nói nhanh:
- À ta vận Thiên Địa Thần Công nhưng lại quên thủ vững hạ bàng. Đệ...
Tiếng đệ vừa ra khỏi miệng chỉ nghe sao lưng Hoài Hoài tiếng rắc rắc đột ngột
vang lên. Hoài Hoài hoảng sở vội nhắm mắt, mắt mở chạy về phía trước, rồi bỗng
sau lưng vang lên tiếng "ầm" rồi im bặt. Hoài Hoài quay đầu nhìn lại thì thở
phào một tiếng hoá ra chỉ là cái cây đỗ y định mắng mình nhát gan thì khi nhìn
kĩ lại chỗ cái cây y mới giật mình. Cái cây đó không phải bị đỗ do chốc rễ hay
mục mà là do chưởng phong của Thiên Phong gây nên. Thiên Phong không ngờ
chưởng lực mình mạnh như vậy, tuy cây đó chỉ to bằng bắp tay người lớn nhưng
khi nãy y chỉ vận ba thành công lực.

Cả hai người đâu biết với võ công hiện giờ thì trên giang hồ hai người đã là
cao thủ hạng nhất hạng hai. Chỉ thấy Hoài Hoài và Thiên Phong im lặng nhìn
nhau giây lát rồi không hẹn mà công la lên sung sướng:
- Thiên Địa Thần Công thật lợi hại, chúng ta như vầy cũng xem như là đã có
thành tựu, thật là vui quá!
Sau một hồi hưng phấn, Thiên Phong đưa ra đề nghị:
- Nội công chúng ta luyện tới đây xem như trên giang hồ cũng không thua bao
người, hay là chúng ta ngưng ở đây thôi.
Hoài Hoài gật đầu cho là phải nói:
- Phong đệ nói phải cao nhân có dạy làm người nên biết khi nào là đủ, cố quá
không khéo lại thành quá cố thì khổ.
Thiên Phong lại nói tiếp:
- Tuy rằng nội công chúng ta đã có căn cơ nhưng công phu ngoại công còn quá
kém, hay là chúng ta học thêm công phu quyền cước và kiếm pháp trong Thiên Địa
Chân Võ đi.
Hoài Hoài gật đầu nói thêm:
- Đúng vậy, nhưng mà chúng ta không có nhiều thời gian nếu đợi khi luyện
thành các môn công phu đó mà chúng ta ở lại đây hai ba mươi năm thì khổ. Đệ
biết khi đó chúng ta đã hai mấy, ba mấy tuổi đệ bảo ta làm sao mà cưới vợ sinh
con đây ta là con một đấy. Huhu.
Thiên Phong nghe y nói vậy thì bật cười phì:
- Cũng tốt, huynh không lấy được vợ thì ta khỏi phải lo tiền sính lễ, đợi tốn
một khoảng chi phí. Hehe.
Hoài Hoài mắng:
- Đệ đúng là tên đại keo kiệt chỉ một phần tiền sinh lễ mà cũng tính với ta.
Ta đúng là xui xẻo khi kết nghĩa với đệ.
Nói rồi cả hai bật cười ha hả, Hoài Hoài nói tiếp:
- Về vấn đề học ngoại công ta có chủ ý này không biết hợp ý đệ không?
- Huynh cứ nói. - Thiên Phong tiếp lời.
- Khi trước lúc đệ bị ngã xuống đây hôn mê sắp chết, lúc ấy ta không biết làm
thế nào nhưng nhờ mảnh vải công phu quyền cước đã gợi ý ta phát giác ra bí mật
Thiên Địa Chân Võ nhưng mảnh vải chứa kiếm pháp ghi cách chữa nội-ngoại thương
đã cứu đệ ta nghĩ đây cũng là duyên số của chúng ta. Bây giờ như vầy ta sẽ học
Thiết Long Cước và Bạch Hổ Quyền còn đệ sẽ học Phong Vân kiếm pháp khi nào học
xong chúng ta sẽ rời khỏi đây sau này khi nào cần chúng ta có thể trao đổi với
nhau. Còn Thiên Địa Chân Võ chúng ta học thuộc khẩu quyết hao tầng cuối Thiên
Địa Thần Công rồi hủy nó đi kẻo tin tức bị truyền ra lại gây họa cho giang hồ.
Thiên Phong ngẫm nghĩ cho là phải nói:
- Quyết định vậy đi, võ công trong Thiên Địa bí kíp thâm sâu khó lường học
được một trong số đó đã đủ chúng ta lăn lộn một đời huống hồ chúng ta đã học
được Thiên Địa Thần Công.

Kể từ đó hai người chăm chỉ luyện tập võ công không hề lơ là như trước nữa.
Thiên Phong tính tình trầm ổn, bình tĩnh lại có vẻ lạnh lùng nên luyện kiếm
pháp đúng là hợp lý. Hoài Hoài lại có sức mạnh, ý chí lại kiên cường, chịu khó
hơn người nên việc luyện quyền cước lại rất thích hợp. Phong Vân kiếm pháp quả
là diệu kì kiếm chiêu nhanh nhẹn, thanh thoát còn kiếm ý vững vàng tinh diệu.
Bạch Hổ Quyền và Thiết Long Cước thì ngược lại trầm hùng, mạnh mẽ nhưng lại
thoát tục nếu kết hợp quyền cước lại thì phòng thủ càng thêm chặt chẽ, khó có
chỗ sơ hở.

Luyện thêm ba năm thì căn bản Thiên Phong đã học nhuần nhuyễn Phong Vân kiếm
pháp, bây giờ mỗi khi Thiên Phong múa kiếm thì không thấy được hỉnh ảnh rõ
ràng của kiếm chỉ thấy những ảo kiếm bay lượn qua lại nhanh không ta nổi dù
rằng kiếm Thiên Phong sử dụng chỉ là một thanh tre.

Thêm một năm nữa thì Hoài Hoài cũng đã luyện thành Thiết Long cước và Bạch Hổ
Quyền chỉ thấy mỗi quyền tung ra kình phong ào ào như tràn giang đại hải, còn
mỗi cước tung ra như thần long lúc ẩn lúc hiện thần tốc vô cùng quả thật là
công phu thưởng đẳng.

Đến lúc này cả hai lại lần nữa so chiêu chỉ tiết là lần này cả hai tiếp giải
nhau gần năm trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng cả hai cùng
lăn ra đất cười phì. Hai người ở lại cốc tìm thêm dược liệu quý để sau này
mang ra khỏi bán lấy tiền tiêu xài, họ biết rằng con đường trả thù của họ rất
cần những thứ này.

Hôm đó trong lúc hai người đang săn ở phía Đông cốc bỗng có tiếng huyên náo từ
xa vọng lại chỉ thấy trong cánh rừng một lão nhân tóc bạc phơ chạy ra. Lão
nhân này tuổi trạc thất tuần, mặc y phục màu lam máu me đầy mình phía sau còn
có bốn tên toàn thân mặc đồ đen đeo mặt nạ quỷ đuổi giết. Thấy hai người lão
nhân thoáng kinh ngạc sau đó hô lớn:
- Hai vị trẻ tuổi này xin hãy chạy mau, tránh bị lão phu liên lụy.
Lão niên này nói tiếng Hán không rõ cho lắm rõ ràng không phải là người Trung
Hoa, nghe hơi thở của lão nhân biết lão nhân đã trọng thương. Thấy lão nhân
sắp nguy đến nơi mà vẫn lo cho an nguy của hai người, bọn họ cảm thấy rất kính
trọng vị lão nhân. Chỉ thấy thoáng một cái hai nhân ảnh đã đứng chặn trước bốn
tên mặt nạ quỷ. Hai nhân ảnh đó chính là Thiên Phong và Hoài Hoài chỉ thấy
Thiên Phong nhắc tay một cái một chiêu Tung Hoành Tảo Thảo tung ra thoáng thấy
cổ hai tên bên hữu bỗng có thêm lầm chỉ đỏ rồi ngã ập xuống đất, mũi nhọn trên
đầu thanh tre Thiên Phong cầm máu đào từng giọt rơi. Cũng trong sát na đó Hoài
Hoài phi thân người lên theo kiểu Uyên Ương Liên Hoàn Cước nhưng dọc đường lại
biến chiêu thành Lôi Đình Song Phi Cước trong Thiết Long Cước đá vào thiên
linh cái hai tên bên tả chỉ thấy hai tên vỡ đầu chết tươi.


Giang Hồ Loạn Đả - Chương #14