Người đăng: PhongBa
Sau khi đọc xong di thư của Ôn Linh Uý, Tiểu Hoài Hoài mới hiểu ra mọi chuyện,
và ý nghĩa của bức tranh giao long. Tiểu Hoài Hoài cảm thán nói:
- Không ngờ chúng ta chỉ bịa ra một câu chuyện gạt lão Ngũ Sắc Quỷ không ngờ
lại phát hiện ra bí mật động trời này. Đúng là trong rủi có may.
Thiên Phong khẽ gật đầu tán thành cho là phải nói:
- Nếu chúng ta đã được trời giao cho sứ mệnh này, thì ta phải thực hiện thôi.
- Ý đệ là? - Tiểu Hoài Hoài tròn mắt.
Thiên Phong thản nhiên:
- Đệ muốn học võ công trong Thiên Địa bí kíp.
Hoài Hoài hoảng hốt:
- Không được đâu, sức khỏe đệ giờ rất yếu, nếu luyện tập chỉ e nguy hiểm đến
tính mạng.
Thiên Phong mỉm cười:
- Huynh không cần phải lo, đệ đâu nói là luyện bây giờ, mọi việc bây giờ nhờ
huynh giúp vậy.
Hoài Hoài tỏ vẻ khó hiểu, đảo con ngươi hai ba vòng rồi rút ra kết luận:
- À là chuyện vết thương của đệ, ta sẽ cố đọc di thư tìm cách chữa cho đệ
nhưng mà mắt của đệ..l
Thiên Phong chặn lời:
- Ý của đệ không phải nói đến đệ mà nói đến thiên hạ.
Miệng của Hoài Hoài càng há to:
- Thiên Hạ? Là sao?
- Huynh không thấy di thư Ôn tiền bối dạy à? Ông ấy muốn người phát hiện ra
di thư tạo phúc cho ba tánh, huynh hãy nhân lúc chữa bệnh mà vận dụng học Vân
Nhạc Y Thư. Đệ là vật thí nghiệm cho huynh tự do khai thác.
Hoài Hoài nhăn mặt:
- Thì ra đệ muốn ta học Vân Nhạc Y Thư, nhưng mà ta xưa nay rất ghét học chữ
vả lại kêu ta mang đệ ra làm thí nghiệm, lỡ đệ có chuyện gì ta sẽ ân hận cả
đời.
Thiên Phong xụ mặt:
- Chẳng phải huynh đem ta làm thử nghiệm một lần rồi sao?
Hoài Hoài thầm trách ông trời sao cho y kết nghĩa huynh đệ với một tên cố chấp
như vậy. Y không muốn học cái y thư, di thư gì đó nhưng vẫn cứ một mực không
buông tha y. Hoài Hoài giải bày:
- Haiz. Cái đó là đệ tính mệnh bị nguy hiểm ta mới làm liều, đó là cứu người
lúc hoạn nạn gian khổ chẳng từ nan, mẹ ta nói vậy.
- Vậy đệ bảo huynh học y thư để giết người hay sao? Nếu huynh không đồng ý đệ
sẽ không nói chuyện và không cho huynh chữa mắt đêm nữa. - Thiên Phong hằng
hộc nói, nói xong còn ngoảnh mặt qua chỗ khác như chứng minh cho lời nói của
mình.
Tiểu Hoài Hoài bất đắc dĩ thở dài nới:
- Thôi được rồi ta sẽ cố gắng học y thư nhưng có một chuyện đệ phải nói thật
cho ta biết.
Thiên Phong mắt sáng rỡ đáp nhanh:
- Chuyện gì huynh cứ nói.
- Khi nãy đệ nói rằng phải trả thù cho phụ thân, chuyện này là sao? - Hoài
Hoài thắc mắc.
Thiên Phong biết không thể giấu nổi y nữa, đành kể hết sự thật thân thế của
mình cho y nghe. Không phải Thiên Phong không tin tưởng vị nghĩa huynh này mà
biết vị nghĩa huynh này rất có nghĩa khí nếu nói cho y biết y nhất định sẽ
không đứng ngoài xem cậu trả thù một mình. Quả như dự đoán Hoài Hoài nghe
Thiên Phong kể về thân thế của cậu xong y lạnh giọng nói:
- Chuyện lớn như vậy giờ huynh mới nói cho ta biết, giang hồ bảo rằng Ngọc
Diện Thần Tiên Lữ ẩn cư khỏi giang hồ sống cuộc sống an nhàn, hoá ra là không
phải. Còn đệ có ý giấu giếm ta rõ ràng không tin vị nghĩa huynh này rồi.
Thiên Phong vội thanh minh:
- Không phải đệ không tin huynh mà đệ lo...
Hoài Hoài chặn lời Thiên Phong:
- Mà đệ lo ta biết chuyện này sẽ nhảy vào, sợ ta bị đệ liên lụy đúng không?
Đệ không nhớ khi ta kết nghĩa huynh đệ đã nói gì à, nếu chẳng may khi đệ trả
thù xảy ra chuyện gì thì ta còn mặt mũi nào để sống trên đời nữa đây?
Thiên Phong cúi đầu vẻ hối lỗi đáp:
- Đệ xin lỗi, nhưng chẳng phải bây giờ đệ đã nói rồi sao. - Thấy Hoài Hoài vẻ
mặt lạnh tanh y vội chuyển đề tài. - Mà sao huynh biết truyện Kim Vương Phi
lưu lạc Vân Nam mà bày kế rạ lão Ngũ Sắc Quỹ trúng độc vậy?
Hoài Hoài nói:
- Đệ muốn trả thù cho phụ thân mà ngay cả một tí tẹo tin tức giang hồ cũng
không biết. Chuyện Hoàng Kiều Vương Phi của Kim Quốc được Trưởng môn Toàn Chân
giáo cứu thoát cả giang hồ đều biết chỉ có đệ là không. Đệ nghĩ ta là con nuôi
của y thị chắc?
Thiên Phong ấp úng:
- Không phải... Không phải đệ nghĩ huynh là con của thị, đệ đâu có ngốc đến
vậy, chỉ là để nể phục huynh hiểu biết sâu rộng nên muốn hỏi để có thêm tin
tức may này ra giang hồ không bị người ta gạt.
Hoài Hoài xí một tiếng rồi nói:
- Quen đệ, đây là lần đầu tiên ta thấy đệ có tài nịnh hót như vậy đó.
Thiên Phong đỏ bừng mặt, đúng là y chưa từng vỗ mông ngựa bao giờ đây là lần
đâu tiên. Chỉ nghe Hoài Hoài lại nói:
- Ngoan ngoãn nằm đây mà xám hối việc làm của mình, ta đi tìm thức ăn và hái
ít thảo dược.
Thiên Phong cười cười, biết y đã tha thứ cho mình cậu mệt mỏi chộp mắt rồi ngủ
thiếp đi.
Kể từ đó, hằng ngày Hoài Hoài đều vào rừng tìm thức ăn và thảo dược, có khi
lại săn được vài con thú nhỏ hai người sè khô để dành ăn vào mùa đông còn phần
da của chúng thì để làm quần áo. Đến nửa tháng sau Thiên Phong đã có thể đi
lại bình thường, Thiên Phong cũng học đọc chút y lý trong Vân Nhạc Thư nhưng
phần lớn các kĩ thuật châm cứu, đả mạch đều do Hoài Hoài làm.
Năm tháng sau, mảnh vải nơi mắt Thiên Phong đã được tháo ra, vết thương đã
không còn nguy hiểm. Tuy một mắt đã mù nhưng Thiên Phong không chỉ không xem
đó là nổi mặc cảm tự ti mà còn xem đó là một chiến tích hào hùng, bằng chứng
là ngày Thiên Phong mở mảnh vải che mắt, Hoài Hoài đã làm một cái bịt mắt bằng
da thú tặng cậu; không như bao người khác Thiên Phong không những không buồn
mà còn vui vẻ nhận lấy. Biểu hiện này của Thiên Phong làm Hoài Hoài rất vui
mừng, y cứ nghĩ cậu sẽ từ chối ai ngờ y lại đồng ý đeo.
Một ngày đẹp trời, chim ca réo rít, trong một hang động ở đáy vực cất ra một
tiếng ca trầm hùng mà ai oán, hài hước mà đau thương, yêu đời mà hận kiếp. Đó
là tiếng hát từ trong động nơi Thiên Phong và Hoài Hoài cư trú, tiếng hát đó
không phải tiếng ai khác mà là tiếng hai người, bài ca như sau:
"Một mình:
Ta cứ hỏi ta đời là gì?
Mà sao cứ yêu để rồi hận
Mà sao cứ cười để rồi âu
Cứ luyến lưu để rồi quên mất
Cứ yêu thương để rồi đau khổ.
Vậy nên:
Khi thanh xuân ta vẫn còn hãy
Chắp cánh yêu để thù hận bay
Chắp cánh cười để buồn lo biến
Cố nhớ phút giây ngọt ngào nhất
Cố gắng yêu say cho thành thật.
Nhưng mà:
Ta không biết yêu
Cười cũng đã nhiều
Chưa từng hối hận
Tình đáng bao nhiêu?
Ta muốn:
Là vật để vô tri vô giác
Là chim để mãi mãi bay xa
Là ma để không cần phải sợ
Là tiên để chẳng cần phải lo.
Nhưng ta:
Là người thật
Không phải mơ
Chẳng thể muốn
Chỉ phải sống!
Thế nên:
Dù đau khổ cũng vượt qua
Dù gian trá ta mặc kệ
Dù hối hận cũng đã qua
Dù cô đơn ta vần thế
Ta chỉ xin ta là ta.
Dù bị người ta trà đạp
Dù bị người ta khinh khi
Dù bị người ta lợi dụng
Dù bị người ta bỏ rơi
Tâm của ta trong sáng trong.
Tóm lại:
Tâm sáng, nhân thịnh
Nhân thịnh, lòng an
Lòng an, trí ngạo
Trí ngạo, thành công."
Đó chính là bài ca hai người sáng tác để ăn mừng một năm rơi xuống đây (tg:@@)
và mừng việc Hoài Hoài đã thuộc hết Vân Nhạc y thư. Tuy bài ca không hay nhưng
chưa đầy tư tưởng, hoài bão, quan niệm sống và ý chí của hai người trên con
đường trả thù và giúp đỡ bá tánh. Cũng trong hôm đó hai người đã thông nhất sẽ
tu luyện Thiên Địa Thần Công trước tiên vì có nội công tốt các môn công phu
sau sẽ tiếp thu nhanh hơn. Ngoài ra có nội công rất tốt trong việc thích nghi
với môi trường sống luôn luôn thay đổi này.
Tuy hai người cùng nhau luyện công nhưng phần lớn thời gian là đi du ngoạn
cảnh đẹp, săn thú quý hiếm. Có khi lại đi tìm kiếm dược liệu quý bào chế
thuốc. Sống chung lâu hai người vốn thân hơn tuy không nói nhưng trong lòng đã
xem nhau như huynh đệ ruột. Tuy vậy tích cách hai người lại trái ngược nhau,
Thiên Phong ít nói còn Hoài Hoài cứ bù lu bù loa suốt ngày. Vì thế khi luyện
tập được gần nữa năm thì nội công hai người đã kém nhau một trời một vực, sau
đó Tiểu Hoài Hoài cố gắng lắm mới đuổi kịp Thiên Phong.