Người đăng: PhongBa
Sau khi bị lão ném xuống núi, Tiểu Hoài Hoài chỉ cảm thấy bên tai gió ù ù,
nhắm mắt chuẩn bị đối mặt với diêm vương uống trà tâm sự. Nhưng khi y còn cách
mặt đất chừng mươi trượng thì may mắn đã mỉm cười với cậu vì bên dưới chỉ toàn
là dây leo, Hoài Hoài bị mấy sợi dây mây quấn lấy treo lủng lẳng vì thế mà
thoát nạn nhưng chính lúc đó lại có vật gì nặng nặng rơi trúng người y khiến
mấy sợi mây chịu không nổi đứt thế là y tiếp tục ngã xuống đất mặt mũi tối sầm
ngất đi còn vật kia vẫn tọa ngay ngắn trên người y.
Khi Tiểu Hoài Hoài mở mắt tỉnh dậy thì đã là ban đêm, mình mẩy đau nhức. Đêm
nay trăng sáng soi trên đỉnh đầu, chiếu xuống rất rõ, Hoài Hoài đỡ vật nặng
trên vai xuống, chỉ nghe tiếng rên khẽ. Hoài Hoài nhìn lại thì giật mình người
đó chính là Thiên Phong, mặt trái y nhắm nghiền còn mặt phải thì đã bị móc ra
trong rất đáng sợ. Hoài Hoài run run thăm dò hơi thở, thì Thiên Phong vẫn còn
thở yếu ớt. Hoài Hoài nhớ trước lúc bị móc mắt, lão quỷ có nhét mấy mảnh vải
tẩm thuốc vào ngực áo Thiên Phong nên vội vàng lôi ra, bây giờ máu đã khô nên
độc tính đã không còn nữa.
Lôi ba manh vải ra xong, nhìn vào chỗ vết thương trên ngực Thiên Phong thì
thấy vết thương bị bỏng chứ không hề trúng độc. Hoài Hoài rất ngạc nhiên,
nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần ứng phó chuyện trước mắt, y nhớ Thiên
Phong có nói y có mang trong người thuốc trị thương độc môn của Bạch Y giáo
nên lục lọi tìm kiếm. Tìm một hồi cuối cùng cũng tìm được, hoá ra Thiên Phong
để trong thắt lưng, y xoa lên vết thương ở ngực và mắt của Thiên Phong.
Tuy rất vết thương có thể lành lại nhưng cần phải thời gian lâu, đợi đến đó
chắc cũng là ngày giỗ Thiên Phong rồi. Vết thương ở mắt Thiên Phong mắt máu
khá nhiều cầm cự đến giờ đã là kì tích rồi. Trong lúc y đang thần trí bất an
thì liếc mắt thấy ba mảnh vải mà trước kia y xem như báu vật kia, rồi ánh mắt
dừng hẳn ở đó. Y vội nhặt lên xem chỉ thấy bức tranh vẽ giao long đã không còn
thay vào đó là chi chít chữ và đồ hoạ trên đó những chữ lớn nổi bật lên như:
Thiên Địa Thần Công, Thiết Long Cước, Bạch Hổ Quyền, Vân Nhạc Y Thư, Phong Vân
Kiếm Pháp.
Hoài Hoài tròn mắt kinh ngạc, rồi cả mừng nhảy cẩn lên với vội mảnh vải đề bốn
chữ Vân Nhạc Y Thư xem. Y không ngờ rằng mảnh vải mình mang trong người bao
năm nay chính là Thiên Địa Chân Võ trong truyền thuyết. Y đọc từng câu từng
chữ tìm cách xử lí vết thương của Thiên Phong nhưng trên đó chỉ ghi tên vị
thuốc và công dụng y chán nản vứt mảnh vải. Nhưng khi y định bỏ cuộc mặt cho
tạo hoá trêu ngươi thì y thấy hai mảnh vải kia một mảnh đề Thiên Địa Thần Công
mảnh con lại thì chi chít chữ hai nét chữ khác nhau rõ ràng không phải một
người viết. Y hiếu kỳ lật ra xem thì hiểu ra mọi chuyện, hoá ra một mặt của
tấm vải là viết võ công, mặt còn lại là viết y thư.
Y dò mặt sau của mảnh vải đề bốn chữ Thiên Địa Thần Công thì chỉ thấy trên đó
ghi tên các chứng bệnh và cách chữa chứ không có ghi cách chữa ngoại thương. Y
lo lắng vứt sang bên, bởi vì ở đây chỉ có ba mảnh mảnh còn lại thì còn ở trên
đỉnh núi, nếu mảnh thứ ba này không có cách chữa thì Thiên Phong tiêu đời.
Nhưng may thay mảnh thứ ba ghi toàn bộ cách chữa trị ngoại, nội thương, y mừng
rỡ như điên vội đọc kỹ từng chữ một.
Chiếu theo y thư y đến bên Thiên Phong cầm máu cho vết thương của cậu. Rồi đi
tìm Hồi Xuân thảo, Liên Tâm Đới và Hoạt Huyết thảo. Y theo hình dạng của các
vị thuốc đó trong y thư mà đi tìm kiếm, suốt hai canh giờ sau y mới tìm đủ.
Theo y thư thì Hồi Xuân thảo giúp vết thương mau chóng hồi phục, Liên Tâm Đới
giúp giảm đau và giải độc còn Hoạt Huyết thảo giúp máu lưu thông và kích thích
sản sinh máu nhanh hơn. Y dùng đá nghiền nát rồi lấy nước thoa lên vết thương
ở mắt và ngực Thiên Phong sau đó đắp bã thuốc lên mắt rồi xé vạc áo dùng mảnh
vải mới xé được băng mắt Thiên Phong lại.
Thiên Phong hôn mê đã được một ngày, đến khi tỉnh lại thì cảm thấy mắt phải và
ngực đau nhói, y "a" khẽ một tiếng. Hoài Hoài vốn chăm sóc Thiên Phong cả đêm
vừa mới chợp mắt một chút nghe tiếng la vội bật dậy. Chỉ thấy Thiên Phong đang
thất thần sờ lên vết thương nơi mắt phải, miệng lẩm bẩm:
- Ta bị móc mắt rồi sao? Ta còn sống hay chết? Ta... Ta
Hoài Hoài thấy Thiên Phong như vậy thì đau lòng rơi lệ, dù sao Thiên Phong mới
có bảy, tám tuổi đã bị mù một mắt cam sao thấu? Hoài Hoài vội chạy tới nắm
chặt vai Thiên Phong nói:
- Phong đệ, Phong đệ hãy nhìn rõ ta là ai, đệ chưa chết cho dù thế nào sao
này đại ca sẽ không để cho đệ gặp nguy hiểm nữa.
Thiên Phong ngẩng độc, nâng độc nhãn nhìn người trước mặt, rồi lệ chảy dài:
- Hoài huynh chúng ta còn sống à nhưng... nhưng đệ chỉ là một phế nhân.
Hoài Hoài lớn tiếng:
- Đệ không phải phế nhân, đệ chính là Triệu Thiên Phong là nghĩa đệ của ta là
người bày mưu hạ độc lão già ác ôn Ngũ Sác Quỷ, đệ cơ trí hơn người, anh hùng
dũng cảm không ai sánh kịp, mất một con mắt thì có là gì!
Thiên Phong lấp bấp:
- Ta là Triệu Thiên Phong... đúng ta là Triệu Thiên Phong, ta phải trả thù
cho phụ thân, còn chưa trả ơn sinh thành của mẫu thân sao ta có thể quẩn trí
được, ta phải sống, ta là Triệu Thiên Phong...
Tiếng hét vang vọng khắp vực thẩm, ngân ong ong. Hoài Hoài mừng rỡ nói:
- Phong đệ cuối cùng đệ cũng lấy lại được tình thần, thật tốt quá!
Thiên Phong sực nhớ ra chuyện gì, vết thương của đệ là...
Không để Thiên Phong nói hết câu Hoài Hoài đã chen vào kể lại mọi chuyện hai
người đã trải qua cho Thiên Phong nghe. Chỉ thấy Thiên Phong càng nghe miệng
càng há to, mắt càng ngày cũng càng sáng hẳn lên nói:
- Thiên Địa Chân Võ đâu huynh lấy ra cho đệ xem thử.
Hoài Hoài lấy ba mảnh vải đưa cho Thiên Phong rồi hai người cùng xem, lúc này
mới kịp xem kĩ tấm vải thì ra tấm vải này chia làm bốn phần mặt trước là ghi
võ công còn mặt sao là đề y thư nên cả bốn mảnh vải đều có chứa Vân Nhạc Y
Thư. Xem được một lúc cả hai không hẹn mà cùng nhìn vào phía trên bốn chữ
Thiên Địa Thần Công trên đó có ghi vài hàng chữ nhỏ như sau:
"Linh Uý Tuyệt Bút. Ta là Ôn Linh Uý truyền nhân duy nhất của Tuyệt Đại Võ
Thánh Vân Nhạc Thư, ta để lại tuyệt bút này nhằm nhắn với hậu nhân một số
điều:
Đầu tiên người phát hiện ra di thư này của ta chắc hẳn là người tốt, ta vốn
theo Vân ân sư học y chứ không học võ vì thể chất ta sinh ra đã dị bẩm, kinh
mạch xáo trộn vì thế ân sư chỉ truyền cho ta Vân Nhạc Y Thư. Đến cuối đời ân
sư lo lắng khi người mất những kẻ có dã tâm sẽ đến cướp Thiên Địa Chân Võ nên
đêm trước khi người mất đã đem Thiên Địa Chân Võ cho ta đem tiêu hủy và bảo ta
trốn đi sống cuộc sống mai danh ẩn tích để tránh gặp đại họa. Theo lời sư phụ
ta lên núi Ô Lan, dựng một cái miếu nhỏ để ở. Nhưng không nỡ tiêu hủy võ công
cả đời của sư phụ nên đem Thiên Địa Chân Võ và Vân Nhạc Y Thư chép hết vào
mảnh vải này còn bản gốc ta đã đốt bỏ, rồi bọc mảnh vải này bên ngoài chiếc
hộp đặt trong tượng Phật đặt giữa miếu. Những kẻ tham lam chắc chắn sẽ không
nghĩ mảnh vải này là Thiên Địa Chân Võ vì chúng chỉ nhìn con người bằng vẻ bề
ngoài con nhìn đồ vật thì ngược lại huống hồ muốn nhìn thấy những chữ này phải
dùng máu và cho ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Thứ hai Thiên Địa Chân Võ không phải là một võ công mà là tên gọi chung của
nhiều môn tuyệt kĩ của sư phụ ta và một số tuyệt học đương thời. Ta chia mảnh
vải này thành bốn mảnh và khâu chúng lại với nhau thành một mảnh mặt trước là
võ công mặt sau là Vân Nhạc Y Thư bao gồm: mảnh thứ nhất là nội công tâm pháp
Thiên Địa Thần Công và tên các loại bệnh và cách chữa trị; mảnh thứ hai là
công phu quyền cước Thiết Long Cước, Bạch Hồ Quyền và tên các dược liệu và
công dụng; mảnh thứ ba là thân pháp khinh công, ám khí Ảo Hư Thân Pháp, Bách
Biến Phi Tiêu và tên các loại độc, cách phối chế và giải độc; mảnh cuối cùng
là kiếm pháp Phong Vân và cách chữa trị nội, ngoại thương.
Thứ ba người có duyên đọc được di thư này sau khi luyện thành võ công xin hãy
tạo phúc cho giang hồ và bá tánh, Ôn Linh Úy này xin đa tạ.
Cuối cùng ta có hai câu thơ tặng người có duyên:
Hồng huyết hợp ánh dương
Thần Long lại tái xuất. "
( Tác giả: phần này đọc không rõ thì xem lại chương 1 nhé. )