Huynh Đệ Gặp Nạn


Người đăng: PhongBa

Hôm đó như những ngày trước, Ngũ Sắc Quái hú dài một tiếng trước khi vào động,
hai tay còn cắp theo ba đứa trẻ một gái hai trai. Khi lão bước tới cửa động
thì nghe thanh âm trò truyện rất nhỏ:
- Hoài huynh, huynh nói trong tay huynh đang cất giữ tấm bản đồ kho báu của
người Kim, là thật à? - Thanh âm của Thiên Phong.
- Đúng vậy, bảy năm trước Tống - Nguyên giáp kích nước Kim, mẹ nuôi ta đường
đường là Vương Phi của vua Kim nhờ La Sinh bá bá liều mình cứu nên đã chốn
thoát được, sau đó được Vương chân nhân Toàn Chân phái đưa về Vân Nam ẩn cư,
chờ thời cơ phục quốc. - Tiểu Hoài Hoài thấp giọng.
- Sao huynh lại nói cho ta nghe bí mật này? Không sợ lão quỷ nghe thấy à? -
Thiên Phong thắc mắc.
- Chúng ta là huynh đệ tốt ta mới nói cho đệ nghe dù sao chúng ta cũng sắp
chết rồi, còn chuyện lão nghe thấy ư? Thật nực cười, ta nghe tiếng hú của lão
còn xa mới tới đây, vả lại chúng ta nói nhỏ như vầy cho dù lão đến gần ba
trượng còn chưa chắc đã nghe được nữa là.

Lão nghe thấy lời Tiểu Hoài Hoài thì cười thầm, bụng bảo dạ: "Đúng là một oắt
con không biết trời cao đất dày, dù sao ta cũng là một trong ngũ đại cao thủ,
bọn người nói nhỏ thì không nghe thấy à? Hắn nói hắn là con nuôi của Hoàng
Kiều Vương Phi chắc là sự thật, năm xưa giang hồ đồn Vương mũi trâu đưa thị về
phía Nam nhưng không biết đưa đi đâu, té ra là ở Vân Nam". Nghĩ vậy lão vội bỏ
ba đứa bé đang mang trên vai xuống, xông vào động lớn tiếng quát:
- Tiểu tử mau đưa bản đồ kho báu cho ta, nếu không ta giết ngươi chết ngay.
Tiểu Hoài Hoài ấp úng:
- Bản đồ... bản đồ nào ta đâu có.
Lão quỷ hừ lạnh:
- Hừ. Lời các ngươi vừa nói ta đã nghe hết rồi.
Mặt Tiểu Hoài Hoài tái mét:
- Sao ông nghe được... - Nói tới đó chợt nhận ra mình lỡ lời vội im bặt.
- Haha người đã lô tẩy, ngươi chối nữa đi. Hứ các ngươi tưởng ta là hạng gì?
Ngoài lão Vương mũi trâu của Toàn Chân và con lừa trọc Ngộ Trí của Thiếu Lâm
ra thì nội công thiên hạ này ai qua nổi ta? Để ta nói cho các người biết,
người có nội công thâm hậu cho dù các ngươi có nói truyện xa trăm trượng họ
còn nghe thấy huống hồ khi nãy ta đứng ở cửa động. - Lão Sắc Quỷ dương dương
tự đắc nói.

Mặt Hoài Hoài và Thiên Phong cất không còn giọt máu. Hoài Hoài rung rung đáp:
- Soái đại ca ý lộn đại tiền bối, tiểu nhi nhỏ tuổi hiểu biết nông cạn. Có
mắt mà không có thái dương, không biết người lợi hại như vậy. Tiểu nhi nguyện
nói ra tung tích của bản đồ nhưng đại tiền bối phải hứa sẽ tha chết cho bọn
cháu.

Ngũ Săc Quỷ bụng bảo dạ: "Vốn dĩ mình đâu định giết tiểu tặc hắn, mình sẽ thả
hắn cho về gặp mẹ nuôi hắn rồi lén theo dõi hắn tìm tung tích y thị, sau đó
báo quan phủ lại xiềng y thị đị, cái đầu y thị chắc tiền thưởng rất lớn
hahaha. Cuối cùng mình lại bắt hắn về luyện ma công, thật là hảo kế sách, nhất
tiễn tam điêu".

Nghĩ vậy hắn mỉm cười nói:
- Người thật biết làm mát lòng người ta, được ta hứa với ngươi.
Tiểu Hoài Hoài nghe vậy khẽ cựa mình, tỏ vẻ rất khó chịu nhìn hắn. Hiểu ý lão
phất tay một cái sợi dây thừng đứt ngay. Được cởi trói Hoài Hoài vươn vai tỏ
ra rất thoải mái. Lão quỷ giục:
- Xú tiểu tử mau nói tung tích bản đồ kho báu ra nhanh.
- Được rồi, được rồi. - Vừa nói y vừa lôi trong áo ra một tấm vải lớn đưa cho
lão.
Lão nghĩ bất mãn nói:
- Hoá ra ngươi giấu trong mình, xú tiểu tử dám lừa ta.
Hoài Hoài cười hì hì:
- Mẫu thân bảo nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người giữ thì
không tiện, nên đưa tiểu nhi giữ, nếu may này hành tung bại lộ thì đâu ai tin
rằng một tiểu khiếu hoá như tiểu nhi lại mang trong mình một bản đồ báu vật cả
gia tộc Kim Quốc.
Ngũ Sắc quỷ nghe y nói liền cho là phải, thầm nghĩ ả Vương Phi này dụng tâm
thật chu đáo. Lão lật tới, lật lui tấm vải chỉ thấy hình một con rồng từ một
vùng biển đỏ đi lên nào có kho báu gì. Lão tức giận quát:
- Xú tiểu tử ngươi dám lừa lão tử à?
Hoài Hoài Bình tình đáp:
- Tiểu nhi nào dám lừa đại tiền bối, chỉ là muốn nhìn thấy bản đồ trong đó
cần phải dùng một ít thủ thuật bản đồ mới hiện ra.
Giọng lão quỷ dịu đi một chút:
- Nói mau!
Tiểu Hoài Hoài hướng về phía Thiên Phong nói:
- Xin lão thả đệ đệ kết nghĩa này của con ra.
- Hừ, tốt nhất ngươi đừng có giở trò, không thì ta cho hai ngươi chết không
toàn thây. - Lời vừa dứt, kình phong ập tới sợi dây thừng trên người Thiên
Phong đứt đôi.

Thiên Phong nhìn Tiểu Hoài Hoài cười nham hiểm, ẩn chứa ý đồ xa xăm. Lão quỷ
bị Hoài Hoài chiếm tiện nghi hai, ba lần lúc này không kiềm chế tức giận quát:
- Hai ngươi muốn liếc mắt đưa tình thì đợi ta nhìn thấy kho báu thì muốn làm
gì thì làm, bây giờ mau nói ra bí mật giải tấm bản đồ này.
Thiên Phong nghe không hiểu ý gì, còn Tiểu Hoài Hoài bụng rủa thầm: "Con ba
nhà lão, ta với nghĩa đệ đường đường khí chất nam tử như vầy mà lão cho rằng
chúng ta như vậy được thôi, lão muốn sớm chết ta cho lão tội nguyện". Tuy bụng
rủa như vậy nhưng miệng lại tươi cười đáp:
- Được rồi, đại tiền bối chỉ cần lấy lọ máu này thoa lên bản đồ sao đó lại
thoa lên mắt đem ra ánh mặt trời soi là sẽ thấy bản đồ. Lọ máu này chính là
máu của mẹ nuôi tiểu nhi.

Nói rồi chìa trong tay ra lọ thuốc độc màu đỏ lấy được trong giày Thiên Phong
đưa cho lão. Ngũ Sắc Quỷ cầm lo thuốc lên xem, chép miệng:
- Quả nhiên là máu. Cái bản đồ này bảo vệ kĩ lưỡng như vậy, không biết kho
báu này chứa bao nhiêu báu vật nữa.
Nói xong lão nhỏ máu từ trong lọ ra hai bàn tay, thoa đều lên tấm bản đồ, sau
đó nhỏ vài giọt lên mắt, rồi hí ha hí hửng ra khỏi động. Nhưng khi được vài
bước thì sực nhớ ra chuyện gì lão quay lại bảo:
- Hai ngươi phải đi theo ta, đến khi nào ta nhìn thấy được bản đồ thì sẽ cho
các ngươi đi.
Nghe lão nói vậy, hai người đành lẽo đẽo theo lão, ra ngoài cửa động chỉ thấy
nơi đây là một đỉnh núi cao hùng vĩ, lớp lớp mây bao phủ, xung quanh đều là
vực thẳm chỉ có ở phía Nam là có một thông đạo nhỏ dẫn lên đỉnh núi này. Vì
đang là gần giữa trưa nên muốn bắt được ánh nắng chiếu vào thì bản đồ thì phải
qua hướng Tây đứng. Thiên Phong và Hoài Hoài lần đầu đứng ở nơi cao mà sát vực
thẩm thế này bất giác không lạnh mà run. Ngay thời khắc lão đưa tấm vải lên
soi thì cũng chính là lúc Hấp Huyết Tử Sa đơn phát tán, lão chỉ cảm thấy hai
mắt và hai tay nóng bừng sao đó toàn thân đau nhức như hàng vạn mũi kim đâm
vào. Như hiểu ra chuyện gì Ngũ Sắc Quỷ tức giận xé toan mảnh vải, chỉ nghe
"xoạt" một tiếng mảnh vải rách ra làm bốn mà kì lạ là cả bốn phần đều vuông
vức như nhau. Sau đó lão nhét ba mảnh cầm trên tay trái vào ngực áo Thiên
Phong đang đứng gần đó, miệng quát:
- Hai xú tiểu tử dám hạ độc ta, ta sẽ đem độc của ngươi trả cho ngươi.
Lão ra đòn rất nhanh còn hiểm Thiên Phong làm sao né kịp chỉ thấy trước ngực
nóng buốt, còn chưa kịp định thần thì song chỉ của lão đã tiến tới trước mặt
Thiên Phong, Thiên Phong chỉ cảm nhận mắt phải bị vật gì đó đâm vào đau thấu
tận tâm can, cậu "a" lên một tiếng đau đớn và bi thương rồi ngất đi.

Hoài Hoài bên cạnh nhìn thấy nghĩa đệ bị lão nhét ba mảnh vải tẩm độc vào
người nghĩa đệ sau đó là nghe tiếng kêu thảm của Thiên Phong. Khi định thần
nhìn kĩ thì chỉ thấy mắt phải của Thiên Phong máu chảy đầm đìa tròng mắt thì
nằm trên ngón tay lão quỷ. Hoài Hoài lúc này tâm thần hoảng loạn không còn
biết gì nữa lao vội lại liều mạng với lão. Chỉ nghe "vù" một tiếng bóng lão đã
lao tới bên cạnh Hoài Hoài tay trái lão vươn ra nắm cổ Hoài Hoài bóp chặt, sau
đó dùng sức ném Hoài Hoài xuống vực, tiếp đó lão đá một cước vào thân hình
Thiên Phong đang nằm trên đất một cái, tức thời thân hình của Thiên Phong cũng
rơi xuống vực.

Xử lý xong hai đứa trẻ cũng là lúc Ngũ Sắc Lão Quỷ ngã khuỵu xuống đất, chất
độc giờ đã thấm vào máu lão vả lại đôi mắt lão cũng đã mù, chứng tỏ mệnh lão
đã tận. Sắc Quỷ lão bật tràng cười dê tự giễu:
- Aha ha, Ngũ Sắc quỷ ta cả đời tung hoành giang hồ không biết giết bao nhiêu
trẻ con nhưng không ngờ hôm nay lại chết trong tay hai đứa trẻ này thật đúng
là báo ứng mà. Ta không cam tâm! Ta không cam tâm...
Khi lão vừa nói xong bốn từ đó thì thân xác lão đỗ sầm xuống lăn ra thảm cỏ
xanh chết tươi.

Bỗng một bóng hình nho nhỏ len lén đi tới, sau khi thăm dò hơi thở của lão
chắc chắn lão đã chết rồi người đó lấy cây khều vật lão đang nắm chặt trong
tay ra. Người đó chính là bé gái trong ba đứa trẻ lão vừa bắt về, chỉ thấy bé
gái đó độ bảy tám tuổi khuôn mặt rất khả ái, xinh xắn. Bé gái và hai bé trai
khác nãy giờ vẫn bị lão quỷ điểm nguyệt để ở ngoài cửa động nhưng không biết
bé gái này sao giờ lại đi lại được. Chỉ thấy bé gái đó khều khều mảnh vải đọc
lẩm nhẩm rồi con ngươi bỗng sáng bừng lên, sau đó lấy áo ngoài gói mảnh vải đó
lại cất vào người, cuối cùng nhân ảnh mất hút tại thông đạo phía Nam. Còn mảnh
vải bé gái đó lấy được mang đi chính là một trong bốn mảnh của tấm vải hoạ
hình con giao long của Tiểu Hoài Hoài.


Giang Hồ Loạn Đả - Chương #11