Bày Mưu Tính Kế


Người đăng: PhongBa

Thiên Phong xưa nay lạnh lùng ít nói nhưng kể từ gặp vị nghĩa huynh này lại tỏ
ra hoạt bát lạ thường, y cũng không biết tại sao lại như vậy chỉ biết rằng khi
nói chuyện với vị nghĩa huynh này tâm trạng rất thoải mái. Rồi kể từ đó tới
sáng Tiểu Hoài Hoài kể cho Thiên Phong nghe không biết bao cảnh đẹp, bao nhiêu
truyện trên giang hồ nghe y kể nào là Toàn Chân trưởng môn đấu bảy cao thủ Tây
Vực ra sao, Phó Bang chủ của Cái Bang võ công cao siêu như thế nào, ngay cả
việc phụ mẫu Thiên Phong đại náo Thiếu Lâm Tự y cũng biết. Càng nghe, Thiên
Phong càng thấy phục vị nghĩ huynh của mình kiến văn quảng bát, nắm rõ tình
hình giang hồ trong lòng bàn tay.

Nghe y kể đến truyện tiền nhiệm Bang chủ Hắc Lang bang Hạ Tinh Quân sáng tạo
ra chưởng pháp Tử Dạ chưởng từng gieo rắc kinh hoàng cho võ lâm như thế nào,
rồi dường như sựt nhớ ra chuyện gì, Thiên Phong hỏi:
- Không biết huynh có biết đại hội tranh bí kíp Thiên Địa Chân Võ bảy năm
trước không?
Tiểu Hoài Hoài tỏ vẻ rất đắc ý nói:
- Ý đệ là đại hội ở Lưu gia trang vào rằm tháng sáu bảy năm trước?
- Đúng vậy. - Thiên Phong đáp lẹ.
- Xời tưởng truyện gì, hoá ra là chuyện đó mà ta thật hồ đồ chuyện lớn như
vậy mà quên kể cho đệ nghe.
Nói xong, kể lại toàn bộ sự việc ở Lưu gia trang tường tận như tận mắt chứng
kiến, nào hai hai cao thủ trong độc ra sao, ba người Thân Long môn đến như thế
nào, người áo đen cứu Lưu trang chủ đi như thế nào y kể rất rành rọt, mạch
lạc. Thiên Phong nghe y kể cũng rất ngạc nhiên, so với những gì người Bạch Y
giáo thám thính về báo với mẫu thân y thì truyện mà Tiểu Hoài Hoài kể con chi
tiết, chân thực hơn nhiều, không giấu được tò mò y hỏi:
- Sao huynh lại biết rõ chuyện này như thế?
Hoài Hoài mỉm cười nói:
- Sao ta không biết rõ cho được, chuyện này là do ta tận mắt chứng kiến.
- Huynh tận mắt chứng kiến? - Thiên Phong trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Đúng vậy! Bảy năm ta đến Lưu gia trang xem náo nhiệt nhưng tên gác cổng
không cho ta vào, ta đành chui lỗ chó vào, nhân lúc mọi người không để ý trèo
lên một cây cao ẩn núp nên đã chứng kiến được mọi việc.
- À, ra là vậy, huynh có biết tên hắc y nhân đưa Lưu lão hồ ly đi đâu không?
- Chuyện đó thì ta đành chịu, nhưng mà ta đã lấy được cái võ võ gì mà bọn họ
tranh giành. - Tiểu Hoài Hoài đắc ý nói.
- Là Thiên Địa Chân Võ, nhưng cái đó là giả. - Thiên Phong giải thích.
- Ta không biết thật giả ra làm sao, nhưng không như lời lão hồ ly nói miếng
vải trong hộp là vải rách, tuy nó hơi cũ kĩ một chút nhưng so với y phục ta
mặc hàng ngày còn đẹp hơn nhiều đặc biệt là bức tranh vẽ con giao từ trong
huyết hải bay lên rất đẹp. Vả lại miếng vải đó rất to có thể may được một cái
áo, mẫu thân nhiều lần muốn lấy mảnh vải đó may y phục cho ta nhưng ta thấy
bức hoạ đó đẹp nên không nỡ. - Tiểu Hoài Hoài nói.
- Bức tranh đó đẹp lắm à? Chắc huynh thích lắm? - Thiên Phong hỏi.
- Tất nhiên rồi, chỉ có điều chúng ta đều bị trói nếu không ta sẽ tặng nó cho
đệ, ta luôn mang theo mảnh vải đó bên mình. - Tiểu Hoài Hoài khẳng khái đáp.
- Không cần đâu, huynh đã thích như vậy thì giữ lấy đi.
- Đệ nói vậy không đúng rồi, huynh đệ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia
mà, nếu hai chúng có cơ hội sống sót ta nhất định tặng nó cho đệ.
Thiên Phong khẽ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng nghĩa thầm không biết còn cơ
hội để xem bức tranh đó không nữa, không biết lão quỷ này là ai sao bắt nhiều
thiếu niên đến đây như vậy. Nghĩ vậy liền hỏi Tiểu Hoài Hoài:
- Nghĩa huynh hiểu rõ chuyện giang hồ, huynh có biết lão quỷ bắt chúng ta là
ai không sao bắt nhiều trẻ con như vậy?
- Ta tưởng đệ đã sớm nhận ra lão rồi chứ, lão trên giang hồ danh tiếng rất
lớn, đệ có nghe 'Giang hồ ngũ thánh ca' chưa? - Hoài Hoài nói.
- Đệ nhỏ tới giờ chỉ ở Uyên Ương đảo luyện võ, đọc kinh thư, chuyện Giang hồ
không biết gì, xin huynh chỉ bảo.
- À, trên giang hồ gần đây xuất hiện bài ca như sau:
"Nhất kiếm Vương chân nhân
Một thân phá thất quỷ
Nhị quyền La Bất Tử
Song quyền loạn Trung Nguyên
Tam bổng Phó Thiên Chính
Một bổng lui trăm quân
Tứ tuyệt nhị Lang Lăng
Song Lý xuôi vạn mã
Ngũ Sắc Quỷ Diện Nhân
Thất Ma dọa trăm họ."
Nghe vậy, Thiên Phong nói:
- Bài ca này, đệ nghe hiểu vài phần: nhất kiếm Vương chân nhân, một thân phá
thất Quỷ có phải nhắc lại sự kiện trưởng môn Vương Thanh Viễn của Toàn Chân
phái đã dùng Trường Sinh kiếm phá Thất Trận Tu La Võng của bảy đại cao thủ Tây
Vực sau đó phế hết võ công chúng khiến người Tây Vực không dám đến vấy phá
Trung Nguyên nữa. Còn một bổng lui trăm quân chính là việc Bang chủ Cái Bang
Phó Thiên Chính một mình dùng Đả Cẩu Bổng giết một trăm hai mươi tên Thác Đác
dám giết chết dân lành ở Yên Than thôn đúng không?

Tiểu Hoài Hoài khẽ gật đầu rồi nói tiếp:
- Không tồi, còn ba sự kiện kia để ta giải thích cho. Nhị quyền La Bất Tử
chính là thủ lãnh của Vô Thần hội của người Mông ở phía Bắc. Hai năm trước hắn
vào Trung Nguyên chỉ trong vòng hai năm hắn đã giết 132 cao thủ võ lâm khiến
Trung Nguyên náo loạn. Tứ Kiếm nhị Lang Lăng, song lý xuôi vạn mã ý nói thế
lực to lớn của Thần Long môn mà cụ thể là sức ảnh hưởng của hai huynh đệ song
sinh Lý Lang và Lý Lăng trên giang hồ, nếu hai ngày điêu động nhân sĩ thì sẽ
có vạn người nghe hiệu lệnh. Còn Ngũ Sắc Quỷ Diện Nhân, Thất Ma dọa trăm họ
chính là lão già thối bắt chúng ta đây, giang hồ gọi lão là Ngũ Sắc Quỷ vì
luôn mặc y phục loè lẹt năm màu dọa mọi người, còn Thất Ma chính là Thất Tử Ma
Hình Công và Thất Tâm Ma Ảnh Chưởng của lão trúng hai độc công này của lão thì
chết còn hơn sống.


  • Vậy lão bắt chúng ta để làm gì? - Thiên Phong hỏi.

  • Luyện Thất Tử Ma Hình Công, ta nghe người giang hồ bảo lão muốn luyện công
    phu này đến cảnh giới cao nhất phải dừng máu của bảy thiếu niên, thiếu nữ đồng
    tử, hoặc đồng trinh mới luyện được. - Hoài Hoài đáp.

  • Vậy chúng ta phải ngăn chặn lão cho dù chết cũng không để cho lão sớm luyện
    được ma công đi hại người. - Thiên Phong kích động.

  • Phong đệ hãy bình tĩnh đã, chúng ta chết không đáng tiếc nhưng có điều phải
    chết một cách có ích. Cho dù hôm nay chúng ta chết lão cũng sẽ kiếm hai người
    khác như vậy lại khiến thêm hai người trở thành nạn nhân chết dưới tay của
    lão.

  • Vậy thì phải làm sao? - Thiên Phong cau mày nghĩ ngợi đăm chiêu.
    Rồi bỗng la lên một tiếng nói:

  • "A" có cách rồi nhưng có điều... Hoài huynh không biết huynh có thể lăn lại
    gần đệ không? Đệ bị trói chặt rồi không di chuyển được.

  • Được ta sẽ cố gắng, nhưng không biết đệ đã nghĩ ra diệu kế gì? - Hoài Hoài
    tò mò.

  • Từ đệ sẽ nói cho huynh nghe, bây giờ huynh lăn đến chân đệ đi đã.
    Tiểu Hoài Hoài cố gắng lắm mới lăn lại gần được chân Thiên Phong, hỏi:

  • Rồi sao nữa?
    Thiên Phong ấp úng nói:

  • Ta biết chuyện này có hơi bất nhã nhưng huynh có thể dùng răng tháo giày ta
    ra được không?
    Hoài Hoài mắt chữ o mồm chữ a nói:

  • Được nhưng để làm chỉ?

  • Trong giày đệ cho một lọ thuốc màu đỏ, đó chính là Hấp Huyết Tử Sa đơn mà
    năm xưa cha đệ đã dùng nó để cứu mẹ đệ nhưng người cũng đã tử nạn, sau đó mẹ
    đệ đã chế tạo lại nên cách dùng dễ hơn và độc tính cũng mạnh hơn.
    Hoài Hoài nghe vậy thì yên tâm cắn giày của y tháo ra, quả nhiên có một lọ
    thuốc màu đỏ, y làu bàu:

  • Phong đệ, giày đệ không giặt hay sao mà thối chết đi được?
    Thiên Phong thành khẩn trả lời:

  • Đâu có ngày nào đệ cũng giặt giày đều đặn mà chỉ có điều vớ đệ mang một
    tháng rồi chưa thay ra.
    Hoài Hoài: Hả!?!
    Thiên Phong thấy thái độ ngô nghê hiếm có của nghĩa huynh thì đắc y cười rằn,
    còn Hoài Hoài thì tức đến muốn xì máu mũi.

Sau đó Thiên Phong trình bày kế hoạch cho Tiểu Hoài Hoài nghe, chỉ thấy mỗi
lần Thiên Phong khẽ gật đầu một cái. Vẻ mặt cả hai rất nghiêm túc như hai ông
cụ non đang bàn đại sự. Cuối cùng cả hai nhìn nhau thâm hiểm rồi cùng phá lên
cười, nếu không bị trói chắc hai tay này nhảy cẩn lên làm sập cái động này
mất.


Giang Hồ Loạn Đả - Chương #10