Đôi Song Sinh Và Chiếc Đầu Nàng Công Chúa


Người đăng: jenovacells

RẦM !!!

Hai bóng đen từ trên tầng hai lao vụt xuống bám vào hai cánh tay của Gates
khiến cậu mất đà ngã ngửa về phía sau. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì
giọng nói của Jin quát lên :

"Kon ! Yun ! Chào hỏi đàng hoàng đi nào."

Gates bắt đầu nhìn kỹ thứ vừa đâm vào người mình, hai cô bé giống nhau như hai
giọt nước đang bắm chặt trên người cậu ta. Bên cánh tay trái là một cô bé có
mái tóc dài màu bạc cùng với một bộ váy gothic trắng như tuyết, còn bé bên
phải với mái tóc vàng thắt bím hai bên cũng mặc một bộ váy giống hệt như vậy
nhưng lại có màu đen tuyền như gỗ mun vậy.

Nghe thấy giọng cằn nhằn của Jin, lúc này chúng mới chịu buông tha Gates và
đứng lên.

"Kon(Yun), chào mừng ngài đến với khách sạn này." Hai đứa đồng thanh.

Từ dưới sàn đứng lên, phủi phủi bộ quần áo trên người Gates cười nói :

"Không cần phải gọi ngài đâu, anh tên là Gates. Từ nay về sau chúng ta sẽ làm
việc chung với nhau đấy."

Chớp chớp đôi mắt một cách ngạc nhiên Kon quay lại hỏi :

"Thật vậy sao, Jin ?"

Jin gật đầu :

"Đúng vậy đấy, từ nay Gates sẽ bắt đầu làm việc ở đây. Mà tiện hai đứa ở đây
thì dẫn Gates đi làm quen xung quanh đi nhé."

"Hoan hô."……"Hoan hô." Hai đứa lại phi vào bám lấy tay Gates một lần nữa khiến
cho cậu quay vòng vòng giống như một chiếc đu quay vậy.

"Ha ha ha… Thật hiếm khi thấy Kon và Yun như thế này, chằng thấy chúng bám lấy
vị khách nào như thế này đâu. Chắc chúng thích cậu lắm." Jin bật cười.

Gates cũng bất đắc dĩ cười :

"Được rồi mà, xuống khỏi người anh đi."

"Không đâu." Hai đứa kêu lên rồi trèo lên vai Gates, Yun cười hi hì nói :

"Cứ như thế này mà đi đi."

Lắc đầu một cách bất lực trước vẻ đáng yêu của hai đứa, Gates cũng hết cách :

"Vậy cũng được, bám chắc nhé. Mà này Jin, ông có muốn đi cùng không ?"

Lắc đầu, Jin cười cười :

"Thôi, để người trẻ đi với nhau đi, tôi ở đây được rồi. Mà còn phải đón nếu có
vị khách nào tới nữa chứ."

"Tiến lên nào, điểm đến đầu tiên !" Yun chỉ tay về phía chiếc cầu thang hứng
khởi nói.

Tiến lên tầng hai với hai chú mèo vắt vẻo trên vai, Gate hầu như không cảm
thấy một chút sức nặng nào đè lên vai cậu ta cả. Như những chiếc lông vũ vậy,
thậm chí Gates hoài nghi chúng sẽ bay mất ngay khi có một cơn gió nhẹ thôi
qua.

Càng đến gần cánh cửa phía trước, Gates càng cảm thấy được sự to lớn của nó.
Cánh cửa được làm bằng gỗ với chiều cao gấp ba lần so với cậu ta, giống như nó
được thiết kế không chỉ dành riêng cho con người, Gates ngước lên hỏi :

"Tại sao riêng cánh cửa này lại được thiết kế lớn như vậy ?"

"Thì nó được thiết kế để tất cả đều có thể đi vừa qua được mà." Kon đáp.

"Có cả động vật đi qua đây sao ?"

Đột nhiên Yun cười phá lên :

"Không phải động vật, mà là sinh vật, cũng đôi khi cả tử vật nữa. Những vị
khách của chúng ta đâu chỉ có từ hiện thưc mà còn cả thiên đàng và địa ngục.
Mà ngay cả hiện thực nơi anh từng sống thì cũng có vô số loài to gần bằng thế
này nhưng anh không biết mà thôi."

"Vậy ư. Nhưng mà chiếc thang máy anh vừa dùng để đến đây thì chỉ đủ để anh
đứng mà thôi. Làm sao có thể nhét ai to như thế này vào được ?"

Kon mở miệng giải thích :

"Chiếc thang máy đó mỗi lần hoạt động sẽ tùy vào từng vị khách đến đây mà điểu
chỉnh khác nhau, không hề có một kích thước nhất định nào cả. Nó được chủ nhân
khách sạn này thiết kế lên, bọn em cũng chỉ là quản lý nên không rõ ràng lắm
về bên trong của nó."

"Đại khái là vậy đi. Thế phòng này là phòng gì vậy ?"

Lần này lại đến Yun đáp, khiến cho Gates quay đi quay lại chóng hết cả mặt :

"Phòng bếp này, phòng ăn, phòng nghỉ, khu vườn,…"

"Thôi thôi, em dẫn anh đi từng phòng đi. Nghe em nói anh càng chóng mặt."
Gates xoa xoa đầu choáng váng.

"Vậy đầu tiên là thư viện nha, dù nó chán chết đi được nhưng trông anh có vẻ
sẽ thích nó đấy."

Yun cười cười nhảy xuống rồi tiến đến bên cạnh cánh cửa, nơi mà giờ đây Gates
nhìn kỹ mới để ý thấy một chiếc cần gạt nhỏ. Yun vung tay gạt xuống rồi chạy
thoăn thoắt như một chú sóc quay trở lại trên vai Gates. Hai cánh cửa gỗ kéo
sang hai bên, một luồng khói mở ảo thoát ra từ trong cánh cửa phả thẳng vào
cậu. Gates đưa tay che lại đôi mắt, có thứ ánh sáng gì đó từ phía bên trong
cánh cửa hắt ra khiến cho cậu không thể trông thấy bất cứ thứ gì đằng sau nó
cả. Gates tiến về phía trước, bước vào trong ánh sáng chói lòa rồi biến mất.

"Anh mở mắt ra được rồi đấy Gates." Tiếng Kon lanh lảnh vang lên bên tai
Gates.

Không gian nơi đây dần xuất hiện trong đôi mắt của Gates. Sách ! Rất nhiều
sách. Chúng tràn ngập khắp cả nơi đây, giống như đây là một thế giới được tạo
nên bởi sách vậy. Từng giá sách cứ nối tiếp nhau trải dài kéo theo những tia
nắng từ những chiếc cửa sổ, ánh lên đủ loại màu sắc từ những cuốn sách. Sách
văn học, chiêm tinh học, hồi ký, lữ trình,… Gates không thể đếm được có bao
nhiêu loại sách ở đây nữa. Đa số sách ở đây được viết lên bằng giấy bản bình
thường, có những cuốn lại được viết bằng các loại da thú như dê, ngựa… Thậm
chí cậu còn chứng kiến cả những cuốn thẻ tre và những bản khắc đá nữa, tất cả
đều thấm đẫm dòng lịch sử. Chúng được viết bởi rất nhiều loại ngôn ngữ khắp
trên thế giới, đấy chỉ là những ngôn ngữ mà Gates từng được biết thôi, ở đây
còn có hàng vạn loại ngôn ngữ khác mà cậu không thể nhận ra nổi chứ đừng nói
đến chuyện đọc được nó.

Gates tin chắc rằng dù mình có bỏ ra hàng trăm hay hàng nghìn năm đi chăng nữa
cũng không thể nào đọc hết được một phần triệu chỗ sách nơi đây. Đặt chân bước
vào nơi này cậu mới thấy những kiến thức mà mình đã từng biết giống như giọt
nước trên sa mạc được trở về với biển cả, trước đây ai cũng cần nó nhưng tại
đây thì lại chẳng là gì hết, bé nhỏ và yếu ớt.

Lối kiến trúc thư viện nơi đây cũng vô cùng đặc biệt, Gates cảm thấy mình
giống như đi ngược lại dòng lịch sử vậy. Từ thế kỷ 19 cho đến thế kỷ 18 chuyển
dần về thế kỷ 17, mà cậu vẫn chưa thể nhìn thấy điểm cuối cùng đâu nữa. Thư
viện này chắc chắn phải có từ rất lâu rồi mới có thể bảo tồn được nguyên vẹn
những kho tàng quý giá như thế này.

"Liệu mình mà biết hết chỗ này thì có thể thống trị thế giới không nhỉ ?"
Gates lẩm bẩm.

"Có chứ. Thậm chí anh còn có thể hủy diệt tất cả thế giới nếu như anh muốn."
Dường như nghe thấy điều Gates vừa nói, Yun lên tiếng khẳng định.

Sột soạt, sột soạt…

Âm thanh bé nhỏ vang lên cách đây không xa.

"Ồ, nơi đây có một vị khách à ?" Gates tò mò hỏi.

Kon nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp :

"Nếu là ở thư viện lúc này thì chỉ có một người thôi. Đi thôi Gates, qua đó
rồi bọn em sẽ giới thiệu với anh vi khách đấy, khá là đặc biệt nha."

Nghe thấy tiếng chân đến gần, vị khách ngoảnh lại nhìn ba người bước tới hồ
hởi cất tiếng :

"Ô kìa, Kon, Yun. Thật hiếm khi được gặp hai vị tiểu thư ở đây. Cơn gió nào
mang hai em đến nơi này vậy. Mà chàng trai này là ai ?"

Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng với mái tóc dài màu hạt dẻ có phần mạnh
mẽ và hoang dại xuất hiện trước mắt Gates. Đôi môi, ánh mắt,… Cậu không còn
biết dùng từ ngữ gì để miêu tả nữa, dường như nó quá hoàn mỹ để bất kỳ ngôn
ngữ nào có thể diễn đạt được nó.

Yun vẫy vẫy tay chào lại rồi quay sang Gates giới thiệu :

"Đây là Gates, nhân viên mới đến ngày hôm nay, sau này có việc gì cần chị cứ
gọi anh ấy giúp. Còn đây là Eris…"

Yun ngừng lại cười một cách bí ẩn rồi nói tiếp :

"…Một Dullahan."

"Sao !?" Gates thốt lên "Anh tưởng Dullahan là một nam kị sĩ không đầu mà ?"

Yun và Kon cùng cười vang lên :

"Biết ngay anh sẽ kinh ngạc mà ."

"Thật khiếm nhã đó chàng trai. Dullahan chúng ta là một chủng tộc chứ không
phải là một vị nào đó như loài người các cậu hay kể lại đâu. Còn về bản thân,
xin được phép tự giới thiệu. Ta là Eris, một nữ kỵ sĩ dòng chính của chủng tộc
Dullahan, hay có thể hiểu là hoàng tộc theo ngôn ngữ của loài người." Eris
không hề tức giận mà cười giải thích.

"Một vị công chúa sao !?" Gates không thể tin vào tai mình nữa.

"Ừm, cậu có thể gọi là như vậy cũng được." Eris nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Gates nghi hoặc nhìn sang Eris :

"Xin lỗi vì câu hỏi có thể hơi khiếm nhã nhưng không phải Dullahan không có
đầu sao ? Tại sao cô lại có vậy ?"

Khuôn mặt của Eris đột nhiên xuất hiện vẻ buồn bã, cô đáp :

"Chính xác thì Dullahan luôn đem theo chiếc đầu của mình bất kỳ lúc nào, chỉ
là nó không được đặt trên cổ thôi. Còn như ta đây, cậu có thể thấy đấy, ta đã
mất đi cơ thể của chính mình, chỉ còn lại mỗi chiếc đầu như bây giờ."

Gates đi đến bên cạnh Eris thì phát hiện dưới chiếc đầu của cô chỉ là một
chồng đệm được đặt bên dưới chứ không có bất kỳ cơ thể nào cả. Cậu cảm thấy
dường như mình đã hỏi một vấn đề không nên nhắc đến, lập tức thốt lên :

"Tôi vô cùng xin lỗi."

Eris mỉm cười:

"Không cần xin lỗi gì cả. Mà có phải ta mất hoàn toàn cơ thể đâu, chỉ là thất
lạc nó tại một nơi nào đó thôi. Chắn chắc một lúc nào đó ta sẽ lấy lại thứ ta
đã mất."

Gates gật gật rồi chuyển chủ đề :

"Mà có vẻ như cô rất thích đọc sách thì phải ?"

"Tất nhiên rồi, sách mang đến cho ta nguồn kiến thức vô cùng bao la mà. Ví dụ
như khi ta mất đi cơ thể khiến cho không thể làm được bất cứ công việc gì cả,
một cảm giác vô cùng bất lực. Nhưng những kiến thức nơi đây lại giúp ta một
phần nào đó cải thiện điều đó. Nó rất khó giải thích nhưng một cách đơn giản
nhất là nó giúp ta lật những trang sách này." Eris cười đáp lại.

Gates đột nhiên cảm thấy một sự rung động nhè nhẹ trong không khí. Đôi mắt cậu
trợn tròn lên khi nhìn thấy những cuốn sách đang từ từ lơ lửng trên không
trung, lần đầu tiên cậu được chứng kiến điều kỳ lạ như thế này. Eris mỉm cười
bắt đầu huy động chúng bay lượn khắp nơi, tất cả tạo thành một màn kỳ ảo giống
như là đang khiêu vũ vậy. Những tiếng vút lên trong gió, tiếng sột soạt của
giấy dần hòa quyện thành một bản giao hưởng đầy màu sắc với những vũ công là
những cuốn sách muôn màu muôn vẻ.

"Phép thuật thật kỳ diệu !" Gates thốt lên.

Kon đột nhiên lắc đầu nói :

"Nó không phải là phép thuật, phép thuật là từ ngữ của loài người gọi chung
cho tất cả những điều mà họ chưa thể hiểu được. Nó không thể giải thích hay
đặt tên được bởi không ngôn nào đủ mạnh mẽ để chứa đựng nó được, nhưng anh có
thể hiểu nó là một cách diễn tả bản chất của tất cả. Còn được gọi là sức mạnh
của Chúa."

"Vậy anh có thể học được nó không ?" Gates hứng thú hỏi lại.

Yun giở giọng châm chọc :

"Nữ kỵ sĩ Eris đây mặc dù tiếp xúc với nó từ rất lâu rồi, trước cả khi cô ấy
đến đây nhưng cũng đã mất hơn vạn năm trong thư viện này để học được điều vừa
rồi đấy, mà nó lại chỉ như một quyển sách nơi đây mà thôi. Liệu anh nghĩ anh
sẽ mất bao lâu !?"

Eris không phản bác gì mà gật đầu đồng ý :

"Nhưng ít nhất cậu cũng có thể thử xem, biết đâu cậu sẽ chỉ mất vài ngàn năm
thôi."

Gates cười khổ không đáp. Đến một Dullahan cũng mất hơn vạn năm, vậy một người
bình thường như cậu có khi phải mất hàng triệu năm cũng nên. Nhưng điều đó
không thể dập tắt ngọn lửa thích thú ánh lên trong đôi mắt Gates, cậu không
ngừng tưởng tượng cảnh đang vung vảy phép thuật bắn ra khắp nơi.

"Mà chúng ta rời khỏi đây thôi Gates. Em sắp chịu hết nổi sự nhàm chán này
rồi." Yun vỗ vỗ đôi bàn tay bé xíu lên người Gates bắt đầu thúc giục.

Gật gật đầu, Gates quay sang Eris :

"Tôi cũng không biết sẽ ở lại khách sạn này bao lâu, nhưng ít nhất thì sắp tới
có lẽ tôi sẽ tới đây thường xuyên. Nếu có vấn đề gì liệu tôi có thể qua đây
hỏi không ?"

Eris cười đáp :

"Dĩ nhiên là được rồi, ta vô cùng hoan ngênh cậu đến đây bất cứ lúc nào. Dù
sao hầu như ở đây thường chỉ có một mình ta nên có một người nào đó trò chuyện
vẫn tốt hơn."

"Mà bây giờ đi đâu tiếp đây ?" Gates quay sang Kon thắc mắc.

"Trước tiên anh cứ quay lại cánh cửa lúc nãy đã rồi chúng ta mới đi sang căn
phòng tiếp theo được." Kon chỉ chỉ về phía lối ra.

"Vậy hẹn gặp lại vào lúc khác nhé." Cả ba vẫy tay chào Eris rồi quay trở ra.

"Hẹn gặp lại." Eris nói rồi tiếp tục đắm chìm vào trong những cuốn sách.

Cánh cửa thư viện đóng lại, kết thúc hành trình kiến thức cùng cuộc gặp gỡ với
một nữ kỵ sĩ Dullahan vô cùng đặc biệt.


GATE - Chương #5