Nơi Dừng Chân


Người đăng: jenovacells

Đôi mắt nhắm nghiền dần hé ra.

"Đến rồi sao ?"

Người đàn ông trung niên cố gượng dậy nhưng một cảm giác suy nhược tràn ngập
trong người ông. Ông không thể nào điều khiển cơ thể mình, giống như vừa trải
qua một giắc ngủ kéo dài hàng trăm năm vậy. Ngã gục trở lại giường, không thể
làm bất cứ điều gì khác ông bắt đầu quan sát xung quanh.

Có vẻ như ông đang trong một căn phòng khách sạn, nhìn qua ông cũng có thể
thấy được bề dày lịch sử của nó. Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ
từ thể kỷ 19 nhưng cũng không kém phần sang trọng và lộng lẫy. Vách tường được
làm bằng gỗ màu nâu của chocolate, dường như nó được làm thủ công và gia công
một cách vô cùng kỹ lưỡng. Xung quanh được trang trí bởi các đồ dùng với tông
màu vàng là chủ đạo như những chiếc rèm xếp, những tấm sofa hay những chiếc
đèn đứng gần cửa sổ. Đặc biệt nổi trội hơn cả là bức tranh lớn được treo đối
diện với chiếc giường ông đang nằm. Khung tranh màu vàng sẫm nổi bật trên màu
nâu của gỗ, không gian của bức tranh hoàn toàn là một màu đen kỳ bí, cả căn
phòng như bị hút vào trong đó vậy. Nhưng đó không phải là điều khiến người ta
có thể nhìn chăm chú không rời mắt khỏi nó mà chính là thứ được điểm lên trên
đó, những cánh bướm bằng vàng với từng dải bụi phía sau đang dập dờn bay lượn
khắp bức tranh. Đúng vậy, nó thật sự đang bay lượn đấy ! Ông không còn tin vào
mắt mình được nữa, nó giống như đang sống. Có lúc là năm con, có lúc lại là
sáu, bảy cánh bướm cùng bay ra. Như có một thế giới ẩn sâu trong bức tranh
vậy.

Một lúc sau ông bắt đầu khẽ cử động được, từ từ bước xuống giường, ông loạng
choạng tiến về phía cánh cửa phòng tắm.

Một bóng hình chợt xuất hiện với khuân mặt hốc hác, bộ râu ria xồm xoàm cùng
dáng vẻ tiều tụy. Ông ta lẩm bẩm :

"Đã bao nhiêu năm trôi qua thế này !?"

Vươn tay lấy chiếc dao cạo râu ngay bên cạnh rồi ông bắt đầu chỉnh chu lại vẻ
ngoài của mình.

"Cũng tương đối rồi đấy. Mà có vẻ mình gầy đi một ít." Gates đưa tay bóp bóp
khuôn mặt của mình.

Quay trở lại gian phòng chính. Gates mở tủ quần áo, thay đổi bộ trang phục đã
bạc phếch của mình. Một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần âu màu đen tuyền,
một đôi giày da cùng một chiếc áo gilê đen và chiếc caravat màu bạc.

"Không đến nỗi nào, mỗi tội hơi già một tí." Đứng trước gương soi ngắm nghía
một lúc, Gates mỉm cười nói.

Đi một vòng kiểm tra căn phòng, trừ một vài bộ quần áo ra thì cũng chỉ còn một
chiếc chìa khóa đánh số 3110 trên tủ đầu giường và một quyển sổ nhỏ bọc da
cùng một mảnh giấy kèm thôi. Gates rút mảnh giấy ra đọc chỉ thấy một lời nhắn
ngắn ngủi :

"Xin hoàn trả lại Ngài,
Con rối thứ 2."
Ai vậy ? Gates có thể chắc chắn rằng mình không biết người này, và đây cũng là
lần đầu tiên cậu trông thấy quyển số đó.

Có vẻ như căn phòng không còn vật gì nữa cả, Gates tiến tới cửa căn phòng rồi
ngừng lại. Hít môi hơi sâu, Gates bình tĩnh lẩm bẩm :

"Được rồi ! Để xem đây là thiên đàng hay địa ngục nào."

Cạch…Kétttttt……

Đằng sau cánh cửa là một chiếc buồng nhỏ, giống như một chiếc thang máy nhưng
có vẻ cũ kỹ lắm rồi.

Dù sao cũng không còn đường nào khác – Gates tự nhủ.

Mở chiếc cửa xếp làm sắt ra, Gates bước vào trong thang máy. Nguồn ánh sáng
duy nhất là chiếc bóng đèn sợi đốt màu trắng đang được treo lơ lửng ngay trên
đầu cậu ta. Nhiều vết hoen rỉ khắp mọi nơi khiến cho khó khăn lắm Gates mới có
thể nhìn rõ được vị trí của chiếc bảng điều khiển. Trên đó cũng không có gì
nhiều nhưng cũng vô cùng kỳ lạ, trên đó không hề có một nút bấm nào cả mà chỉ
có bốn ổ khóa nhỏ, một ổ chính giữa bên trên cùng mới ba ổ xếp thẳng hàng bên
dưới.

Gates lấy chiếc chìa khóa đánh số 3110 ra thử, có vẻ như nó khớp với cả ổ khóa
ở chính giữa. Không vội vã, cậu rút ra rồi tiếp tục thử với ba ở khóa còn lại.
Không có ổ nào vừa cả, vậy là chỉ có một cách thôi, Gates tra trở lại chiếc ổ
chính giữa.

Chiếc thang máy bắt đầu khởi động. Nó từ từ đi xuống bên dưới một cách chậm
rãi, chắc chắn, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ọp ẹp của nó.

Kịch.

Có vẻ như đã đến nơi, Gates kéo chiếc cửa xếp rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Phong
cách nơi đây đồng nhất với căn phòng mà cậu vừa trải qua với lối trang trí cổ.
Thứ thu hút ánh mắt đầu tiên là một chiếc đèn chùm được tráng lệ treo lên ngay
chính giữa căn phòng, chiếc đèn chùm hắt ra ánh sáng màu vàng kim, khiến cho
màu sắc của cả không gian trở nên hài hòa hơn. Bên phía đối diện căn phòng là
quầy lễ tân với thiết kế hình vòng cung khá bắt mắt cùng một bức tranh được
treo ngay phía trên nó. Nhân vật duy nhất của bức tranh là một cánh cổng với
những họa tiết rất phức tạp, dù không hiểu biết mấy về hội họa nhưng bức tranh
đem lại cho Gates một cảm giác vô cùng hoàn mỹ. Hai bên của căn phòng gần
những chiếc thang máy là hai cầu thang lớn dẫn thẳng lên tầng trên thẳng đến
duy nhất một cánh cửa phòng trên đó. Bên dưới hai chiếc cầu thang là những bộ
bàn ghế tinh xảo cùng với một vài chậu cây cảnh và những bức tranh trang trí
treo trên những bức tường. Và tất nhiên, cuối cùng là cánh cửa thang máy vừa
khép lại đằng sau lưng Gates, nơi cậu vừa bước ra.

Một giọng trầm chợt vang lên :

"Chào mừng ngài đến với khách sạn của chúng tôi. Tôi tên là Jin. Vô cùng vinh
hạnh khi được tiếp đón ngài tại đây, phiền ngài đi theo tôi đăng ký một lát có
được không ?"

Giật mình quay lại, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đột ngột
xuất hiện sau lưng Gates. Một bộ trang phục khá lạ mắt,nhìn thoáng qua thì nó
giống như một bộ đồng phục quản gia bình thường có thể thấy bất kỳ chỗ nào
nhưng riêng chiếc áo vest bên ngoài lại được thiết kế giống như một chiếc áo
khoác hơn.

"Xin lỗi, tôi chưa có ý định nghỉ tại nơi này. Mà nơi này là nơi nào vậy ?"
Gates đáp.
Jin chậm rãi trả lời :

"Đây là khách sạn của chúng tôi thưa ngài."

Gates bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa :

"Ý tôi là khách sạn này nằm ở nơi nào, thiên đàng hay địa ngục ?"

Jin ngạc nhiên nhìn lại :

"Nó không có vị trí cụ thể thưa ngài, ngài có thể hiểu rằng nó nằm ở giữa thế
giới."

"Vẫn còn trên thế giới ư, liệu có thể cho tôi biết rõ hơn rằng chúng ta đang ở
nước nào không ?" Gates ngạc nhiên, dường như có một hy vọng nào đó rằng cậu
vẫn còn sống, chỉ là được đưa đến nơi đây mà thôi.

Nở nụ cười, Jin bắt đầu giải thích :

"Có vẻ như đây là lần đầu tiên ngài đến với chúng tôi. Thực xin lỗi ngài, cho
phép tôi được giải thích rõ ràng hơn. Nơi đây không phải thiên đàng, cũng
không phải địa ngục, càng không phải là thế giới mà ngài từng tồn tại. Ngài có
thể coi đây là một trạm trung chuyển vậy, những người có liên quan đến cả hai
thế giới như ngài đây, mỗi khi vượt qua đều cần đi qua nơi này. Nó nằm giữa
thực tại, thiên đàng và địa ngục."

"Nhưng mà tôi làm gì có liên quan gì đến thế giới bên kia ? Có nhầm lẫn gì
chăng ?" Gates cảm thấy mình càng nghe lại càng chẳng hiểu gì cả.

Jin nghĩ nghĩ một lúc :

"Điều này thì tôi không biết rõ ràng lắm. Có thể là ngài đã quên mất hoặc ngài
vốn chưa từng biết, nhưng tôi có thể khẳng định điều đó thưa ngài."

Không đạt được câu trả lời mong muốn, Gates chán nản lắc đầu :

"Thôi được rồi, vậy bây giờ tôi cần phải làm gì để đi tiếp ?"

"Mời ngài đi theo tôi."

Rảo bước theo Jin tiến về phía quầy lễ tân, đột nhiên Gates nhớ đến cái gì đó
:

"Tôi lấy được chiếc chìa khóa này trên căn phòng vừa rồi, liệu có cần gửi trả
lại không ?"

Đang chăm chú kiểm tra danh sách, Jin ngẩng lên đáp :

"Ồ không thưa ngài, mỗi một vị khách đến đây đều có sẵn một chiếc chìa khóa
riêng biệt ngay khi họ đặt chân đến đây, không một ai khác có thể sử dụng nó.
Nó thuộc quyền sở hửu của ngài, và cả căn phòng đó cũng vậy. Chúng tôi không
lưu giữ bất kỳ một chiếc chìa khóa nào cả."

"Thật lạ lùng !" đột nhiên Jin thốt lên.

"Có chuyện gì xảy ra vậy ?" Gates quay phắt về phía Jin.

"Rất xin lỗi thưa ngài, mặc dù ngài có trong danh sách của chúng tôi, nhưng
tôi không thể nào tìm thấy được điểm đến của ngài ở đâu được cả." Jin cố gắng
lật đi lật lại cuốn sổ để tìm kiếm.

Thở dài một hơi, Gates nói :

"Vậy làm thế nào bây giờ ? Tôi cũng không thể ở đây mãi được."

Jin đóng cuốn sổ lại, lắc đầu :

"Tôi cũng không thể giải quyết vấn đề này. Mọi danh sách đều là do chủ khách
sạn của tôi viết lên. Tôi cũng không có cách nào giúp ngài được."

"Vậy tôi có thể gặp ngài ấy được không ?" Gates vội vàng hỏi.

"Hiện tại thì không thể thưa ngài. Ngài ấy hiện giờ không có mặt tại đây và
tôi cũng không biết bao giờ thì ngài ấy quay lại nữa." Jin cũng không biết làm
cách nào đáp.

"Không còn cách nào khác ư ?"

Jin nghĩ một lúc rồi cũng chỉ biết lắc đầu lần nữa :

"Không thưa ngài, nhưng tôi có thể đăng ký cho ngài ở lại tại đây để chờ ngài
ấy quay về. Ngài có muốn đăng ký không ạ ?"

Hết hy vọng, Gates gật đầu chấp nhận :

"Đành vậy, giúp tôi lấy một phòng đi."

"Của ngài hết 100 Hallow, sau một tuần nếu ngài muốn tiếp tục ở lại thì chỉ
cần trả thêm 85 Hallow cho mỗi tuần."

Gates ngạc nhiên nhìn Jin :

"Tôi phải trả tiền ư ?"

Jin cũng vứt ánh mắt ngạc nhiên trở lại Gates :

"Dĩ nhiên rồi thưa ngài. Đấy là lý do chúng tôi mở khách sạn mà."

"Nhưng… tôi không có bất kỳ một đồng nào ở đây cả." Gates ngập ngừng đáp.

"Thật sự ngài không mang theo một vật nào sao ? Thường thì những người đến đây
sẽ mang tới tiền tệ hoặc đồ vật có giá trị từ nơi họ sống rồi quy đổi ra đồng
Hallow của chúng tôi để chi trả."

Gatess ngượng ngùng :

"Thật sự tôi không mang theo thứ gì cả. Còn cách nào khác để tôi ở lại không
?"

Jin cũng không tỏ vẻ khó chịu, suy tư một lúc rồi nở nụ cười :

"Vậy liệu ngài có muốn làm việc tại chỗ chúng tôi không ?"

Gates cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức chấp nhận :

"Với một người không xu dính túi như tôi thì không còn gì tuyệt vời hơn nữa.
Anh có thể gọi tôi là Gates."

"Cũng được, Gates. Nếu không còn thắc mắc gì thì bây giờ tôi sẽ giới thiệu cậu
với công việc mà cậu cần làm." Jin vui vẻ gật đầu.

"À, có một điều mà tôi thắc mắc mãi. Khách sạn của chúng ta tên gì vậy ? Từ
khi đến đây tôi vẫn chưa hề nghe nhắc đến."

Jin suy nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu :

"Nói có thì cũng là có, nói không có thì cũng đúng. Chính xác nhất thì hiện
tại khách sạn của chúng ta vẫn chưa có tên."

"Không có ? Chủ khách sạn không đặt tên à ?" Gates nhìn xung quanh hỏi.

"Chưa phải bây giờ, về sau nó sẽ có." Jin cười một cách bí ẩn.

Gates cái hiểu cái không nhưng vẫn phải chấp nhận với câu trả lời lấp lửng
đấy.

"Tôi không còn câu hỏi gì nữa đâu. Chúng ta bắt đầu làm quen công việc thôi."

Jin gật gật định nói tiếp...

RẦM !

Một tiếng động vô cùng lớn đột nhiên vang lên….


GATE - Chương #4