Người đăng: jenovacells
Tic tac
Tic tac
Tic tac
"Nhanh lên"….."Nhanh lên"
"Sắp muộn rồi"
"Khải huyền"
"Cần đón Ngài trở về"
"Ngài đang ở đâu ?"
"Rất xa"
"Cũng rất gần"
"Là nơi nào ?"
"Không tại đây"
"Không tại bây giờ"
"Vậy chúng ta nên làm gì ?"
"Chờ đợi…"
"…Và tìm kiếm"
"Đi thôi"….."Đi thôi"
Tic tac
Tic tac
Tic tac
................................
Một năm về trước, lễ tốt nghiệp trường Memories…
"Haha, đi trước nhé, nhớ học hành chăm chỉ đấy các em."
"Yên tâm đi, đợi đến lúc bọn này ra đi làm hết rồi thì chắc chắn ai đó vẫn
đang ăn bám mà thôi."
"Thôi đi, có mà không được ăn bám nên ghen tị chứ gì ?"
"Hự, trúng tim đen rồi !!!"
Tiếng cười vang lên.
"Đừng tranh luận về ăn bám với Gates, cẩn thận bị đồng hóa đấy !" Một giọng
nói từ phía sau đám đông vang lên.
Gates quay ra nhìn thấy người vừa nói chuyện, cậu vung tay thụi cho một cú rồi
cười nói :
"Ethan, đi đâu mà giờ này mới tới vậy ?"
"Muộn vậy Ethan, tình yêu của cậu kết thúc xong buổi lễ rồi." Đám đông cười
cợt.
"Vừa kịp để đi tăng hai còn gì." Ethan cười đáp lại rồi quay sang Gates :
"Cậu em đây dù đang đi học nhưng vẫn có công việc đàng hoàng nha, không hề có
cái lý tưởng ăn bám đấy đâu."
Ethan khoác vai Gates hỏi:
"Thế học xong rồi định thế nào ?"
"Cậu cũng vừa nói rồi đấy thôi, ăn bám là chân lý rồi, và con mồi thì ...." –
Gates cười hì hì nháy mắt về phía Ethan.
"…"
Ethan không biết phải nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào Gates. Cậu cảm thấy mình
giống như con dê sắp sa vào miệng cọp vậy, mặc dù con cọp này có vẻ giống con
mèo lười hơn. Thở dài một hơi, Ethan bắt đầu nói :
"Thôi được rồi, thêm một hay hai năm cũng có vẻ không khác nhau là mấy. Nhưng
liệu mà kiếm việc làm đi, không đến lúc đuổi ra khỏi nhà thì đừng kêu."
"Yên tâm đi, ăn bám cũng là một môn học vấn cần chuyên môn đấy. Cậu đã thấy
thằng ăn bám nào luôn có tiền như tớ chưa." Gates vui vẻ đáp.
Tất cả đều im lặng, muốn phản bác nhưng chỉ biết lặng lẽ khinh bỉ trong lòng.
Đấy là một sự thật không thể chối cãi được, thậm chí cậu ta còn giàu hơn đại
đa số những người đang đứng ở đây nữa.
"Muộn rồi đấy, chúng ta đi ăn thôi." nhìn chiếc đồng hồ trên tay đã hơn 6 giờ,
Ethan đề nghị.
"Ờ, mình cũng thấy đói rồi. Mà Gates này, hôm nay không cho ăn bám đâu đấy nhé
!"
"Tất nhiên, làm sao có thể bắt đầu công việc vĩ đại đấy vào thời điểm như thế
này được. Ít nhất cũng phải vào một buổi sáng tuyệt với như ngày mai chứ !
Đúng không. Ethan ?". Gates quay sang nhìn Ethan nháy nháy mắt.
Đẩy Gates ra, Ethan nhìn tất cả rồi hắng giọng :
"Tôi tuyên bố, hôm nay Gates bao hết !"
"Hoan hô !"
"Không được chạy đâu đấy Gates."
"Xác định là nhẵn túi đi, tên ăn bám !"
….
Tiếng cười vang lên kèm theo những tiếng vỗ tay kịch liệt. Còn nạn nhân xấu số
thì đang bị quây vào chính giữa, không còn bất kỳ đường chạy nào để con dê béo
có thể thoát khỏi bầy sói đói này được. Chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo trên
khuôn mặt đang cứng ngắc và gật đầu chấp nhận với số phận bi thảm này.
Sau khi quyết định án phạt cho tù nhân, cả nhóm kéo nhau hòa vào dòng người đi
lại trên phố rồi biến mất.
Một ngày nữa lại sắp trôi qua trên thị trấn bình yên này…