Tâm Bão


Người đăng: jenovacells

Oáppppp…..

Ngáp một cái, Gates lồm cồm bò dậy trên chiếc giường đệm êm ái trong căn hộ
của Ethan, nơi mà cậu ta đang thực hiện lý tưởng ăn bám của mình.

Từ lễ tốt nghiệp đến nay đã hơn một năm trôi qua, cái nắng chói chang của mùa
hè đã qua đi và thị trấn đang bị bao phủ một màu trắng xóa. Cơn bão tuyết lớn
nhất trong lịch sử từ trước tới giờ đang quét qua nơi đây. Mọi sự sống đều
phải cúi đầu ẩn mình trước thiên nhiên, và tất nhiên loài người không có gì
ngoại lệ cả.

Gates nhìn chằm chằm vào đôi dép dưới giường, một cuộc đấu tranh tư tưởng vô
cùng kịch liệt đang diễn ra, giữa một bên là chiếc giường ấm áp và một bên là
cái bụng đang kêu như tiếng kèn tù và báo hiệu cuộc săn. Cuối cùng, để ngăn
chặn chiến tranh, Gates quyết định quấn chiếc chăn quanh người rồi đi theo
tiếng gọi của tự nhiên.

"Dậy rồi à, có muốn ăn trưa luôn không ?" GIọng Ethan vang lên từ trong bếp.

Gates ló đầu vào trong, hít lấy hít để rồi cười :

"Thơm thế, trưa nay có món gì vậy ?"

"Ít súp, bánh mỳ kèm theo ít rau thôi, có ăn không ?" Vung vẩy cái muôi, Ethan
ngẩng đầu lên hỏi lại.

"Đương nhiên là ăn rồi, bếp trưởng cho một suất nào."

Gates ôm theo cái chăn tiến về phía bàn ăn ngồi xuống. Bão tuyết đã kéo dài
một tuần nay mà vẫn chưa có dấu hiệu tan đi, mọi kế hoạch đi chơi đều bị hoãn
lại đến lúc nào vẫn chưa biết. Chán nản gục xuống bàn, Gates nhìn về phía cửa
sổ lẩm bẩm:

"Tuyết ơi, bay lên đi, đừng rơi nữa được không !?"

Cạch.

"Ăn luôn đi cho nóng." Ethan kéo ghế ngồi xuống phía đối diện rồi nhâm nhi ly
cafe hỏi: " À, mai có lịch gì chưa ?"

"…."

"Tất nhiên là có rồi, sáng mai dậy sớm chạy bộ này, đi làm này, à có khi mai
đi biển lại đẹp ấy nhỉ ?" Gates đáp lại một cách nghiêm túc.

"Ừ, vậy là tốt. Mai hai cô bạn phòng đối diện qua chơi nhé." Ethan nói một
cách hờ hững.

Đôi tai Gates nhảy nhảy vài cái cái, hai mắt Gates sáng quắc lên như hai chiếc
đèn pin :

"Phòng đối diện có hai cô bạn á ? Bao giờ vậy ?"

Ethan cau mày càu nhàu:

"Ăn bám trong nhà đến mức chẳng biết cái gì luôn. Chuyển đến được hơn hai
tháng rồi, cùng trường mình nên sáng nào đi học mà chả gặp chứ."

"Vậy xinh không ? Xinh không ?" Chớp chớp mắt, Gates nhìn Ethan một cách chăm
chú.

Cười một cách thần bí, Ethan nói:

"Mai chẳng phải là biết rồi ư ?"

Ngước nhìn trần nhà suy tư một lúc, Gates gật đầu :

"Vậy cũng được. Thế bây giờ làm gì đây ?"

"Không biết làm gì thì ngồi tận hưởng thôi." Bưng ly cafe nhìn ra ngoài cửa sổ
đầy tuyết rơi, Ethan bình thản trả lời.

Gates ngán ngẩm dọn bàn ăn rồi vác chiếc laptop của mình lại đây. Bấm bấm một
lúc chẳng thấy có tin tức gì ngoài bão tuyết vẫn đang tiếp tục hoành hành.
Cũng đúng thôi, thời tiết thế này thì còn ai chạy đi lấy tin hay có sự kiện gì
được chắc ?

Thôi vào game giết thời gian vậy… Gates tự nhủ.

Let it go, let it go

Can't hold it ba…………

Đột nhiên âm thanh vang lên ngay khi Gates tham gia phòng chat nhóm.

"A, đông vui nha ? Có sự kiện gì mà hát hò kinh thế ?" Gates ngạc nhiên.

"Aaaaaaaaa……"

"Anh bám xuất hiện kìa ~~~"

"Đâu đâu, bám đâu ? Bám đâu ?"

"Event hiếm ! Boss bám xuất hiện !!!"

…..

Bám !? Biệt danh từ bao giờ thế này ?

Gates phát lên biểu tượng cười gượng, cố gắng lái sang chuyện khác :

"Sao tụ tập hết vậy ? Mọi khi có thấy mấy đứa lên đâu ?"

"Tuyết thế này không ở nhà chơi game thì còn đi đâu được nữa ~"

"Chẳng bù cho ai đó hú hí với tình nhân suốt ngày trong phòng nhỉ ?"

"Đúng rồi, Ethan đâu ? Kêu lên đây nốt đi nào."

Quay sang Ethan, Gates gõ gõ ngón tay vào màn hình :

"Bọn nó đang hỏi này ?"

"Thôi, ngồi đây cũng nghe được rồi. Nhắn lại với bọn nó: chào các con chiên
ngoan đạo, chúa của các con đang bận rồi, có gì cứ nói, chúa có thể nghe nhưng
chưa chắc đáp lại nhé !" Nói xong Ethan từ từ thưởng thức cốc cafe.

"Nghe được hết đấy nhé Ethan !!!"

"Ngồi đấy mà xàm ngôn nhé ! Khinh bỉ !"

"Khinh bỉ +1"

"Khinh bỉ +2"

"…."

Môt lúc sau Ethan đứng lên nói:

"Đi làm bữa tối đây. Muốn ăn gì không ?"

Ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, Gates đáp:

"Hơn 5 giờ rồi ? Nhanh vậy. À được thì cho món gì đó nóng nóng đi."

Cẩn thận kiểm tra lại thực phẩm còn sót lại trong tủ lạnh, nghĩ nghĩ rồi Ethan
quay ra:

"Gà sốt nhé ? Mà thức ăn trong này chắc không đủ đến được tuần sau đâu."

"Vậy cũng được. Hy vọng bão tan nhanh một chút, đừng đến mức tất cả ngồi chết
đói ở đây."

Hai người nhanh chóng chuẩn bị rồi bắt đầu chế biến bữa tối. Bỗng dưng Ethan
kêu lên:

"Chết, quên mất là hết tiêu rồi. Chạy đi xin một ít đi Gates."

"Vậy đợi một lúc nhé, để xem xem có xin được phòng nào không." Gates bỏ tạp dề
xuống và chạy ra ngoài.

Ngay khi vừa mở cửa ra thì ánh mắt Gates bị cánh cửa phòng đối diện thu hút
không sao dời đi được, trong đầu cậu cừa nhớ đến hai cô bạn mà Ethan nói lúc
nãy. Suy nghĩ, phân vân… Cuối cùng cậu quyết định gõ cửa.

Cộc… Cộc….

"Ai vậy ?"

"À, mình ở ngay bên phòng đối diện, bên mình hết mất tiêu, liệu cậu có thể cho
xin một ít được không ?"

Cạch…

Cánh cửa mở ra, một người con gái vô cùng xinh xắn với mái tóc vàng óng cùng
khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mặt Gates, khiến cho cậu sững sờ đến mức
không thể thốt lên được. Tất cả mọi vật dường như đều trở nên lu mờ trong mắt
Gates. Đang bối rối không biết phải như thế nào thì nghe thấy một giọng nói
nhẹ nhàng, êm ái :

"Ừm… Gates có phải không ?"

"Đ…Đúng. Mình là Gates. " Gates lắp bắp.

"Vậy chờ một tí nha, để mình chạy vào lấy."

"Ừ, ừ, không vội, không vôi…"

Gates cảm thấy áp lực vô cùng to lớn đang đè nặng lên trái tim bé nhỏ của
mình. Cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch vang lên trong đầu
cậu ta ! Chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì cái giọng ngọt ngào kia lại vang lên :

"Cầm lấy này. Mà mai bọn mình qua chơi nhé ? Vậy có được không ?"

"Không !" Chưa kịp suy nghĩ gì Gates đột nhiên thốt ra. Hai tay cứ vung loạn
xạ lên, luống cuống đến mức suýt đánh rơi lọ tiêu xuống rơi đất. Lấy tay vuốt
mặt một cái lấy lại bình tĩnh, Gates cố chữa lại: "Ý mình là không có vấn đề
gì. Bọn mình vô cùng hoan nghênh các cậu đến chơi bất cứ lúc nào."

Cô gái cười nắc nẻ:

"Cậu ngộ thật, vậy mai gặp lại nhé !?"

"Ừ, mai gặp."

Cánh cửa đóng lại, Gates vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào nó, cậu đứng một cách
ngẩn ngơ dường như vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra nữa. 1 phút, 2
phút,… 5 phút trôi qua. Như nhớ ra cái gì đó, Gates đưa tay lên gõ cửa lần thứ
hai.

"Ai đó ?"

"Lại là mình đây !"

Vẫn cô gái đó ra mở cửa với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:

"Ủa, Gates, có chuyện nữa gì thế ?"

Gates lúng túng nói:

"Quên mất chưa hỏi, tên cậu là gì vậy ?"

"Mình đến hơn hai tháng rồi mà vẫn chưa biết tên à !?" cô gái chống hay tay
vào hông nhìn chằm chằm vào Gates cười tinh nghịch hỏi.

"Xin… Xin lỗi…"

"Đùa vậy thôi, mình tên Alisa. Hân hạnh được gặp nhé… Hì hì…"

"Mình là Gates. Hân hạnh… Hân hạnh…"

"Biết rồi mà, vậy còn chuyện gì nữa không ?" Alisa cười hỏi.

"Không, hết rồi. Vậy… Mai gặp ?" Gates hỏi lại.

"Ừm, mai gặp."

Cánh cửa đóng lại lần nữa. Thở phào nhẹ nhõm, Gates quay trở lại phòng với lọ
tiêu trên tay. Thật không ngờ trong cái rủi lại có cái may, may mà có cơn bão
tuyết nếu không thật chẳng biết bao giờ mình mới gõ cửa phòng bên kia mất.

Cạch.

Vừa nghe tiếng đóng cửa, giọng Ethan vang lên:

"Về rồi à, sao đi lâu vậy ?"

Gates tiến vào bếp đặt xuống lọ tiêu rồi đáp:

"Vừa sang bên phòng đối diện xin."

"Gặp rồi à, thấy sao ?" Ethan ngẩng lên nở nụ cười kiểu như chúng ta đều hiểu
đấy.

Dường như không nghe thấy, Gates lẩm bẩm:

"Thật chờ mong ngày mai !"


GATE - Chương #2