Người Căm Hận Cả Thế Giới


Người đăng: vlkh017118

Chương 1 : Người căm hận cả thế giới

Nắm chặt cây rìu

Vung lên cao

Bổ xuống

Có thể đó chỉ là một chuỗi hành động đơn giản, nhưng nếu phân tâm dù chỉ một
chút, thì phản lực từ lớp vỏ cứng sẽ dội lại không ngớt về hai cánh tay. Hơi
thở, thời điểm, tốc độ, chuyển dịch trọng lượng, tất cả phải được kiểm soát
hoàn hảo ngay từ đầu mới truyền được sức mạnh ẩn chứa trong lưỡi rìu nặng nề
đến thân cây, tạo ra âm thanh rõ ràng, dễ chịu, the thé, có thể nói làm việc
gì cũng vậy đều phải có nghệ thuật của nó không có gì là dễ dàng cả.

Mặc cho công việc cần sự chính xác như vậy, nhưng những nhát bổ rìu của cậu cứ
liên vang lên đều đặn suốt 3 tiếng đồng hồ, mỗi nhát đều vô cùng uy lực và đầy
kinh nghiệm. Cứ như vậy tiếng vung rìu cứ vang vọng không dừng khắp khu rừng.
Cứ mỗi cú vung rìu của Jin bổ xuống là một cây ngã ngụy xuống nền rừng nên
chẳng mấy chốc cả một quả đồi trước kia được bao phủ bởi những cây gỗ to lớn
nay trơ chịu toàn những gốc là gốc, có những gốc cây rộng cả mét cũng phải
chiu thua uy lực từ cây rìu của cậu.


  • "Một ngài năm trăm hai mươi mốt…..Một ngàn năm trăm hai mươi hai……."

Kengggggggggggg

Một âm thanh trầm đục vang lên báo hiệu sự kết thúc của công việc. Hôm nay Jin
có nhiệm vụ phát ngọn đồi lớn bên ngoài ngôi làng để trồng lúa mì, nó sẽ giúp
làng cậu có đủ lương thực trong cả năm mà không lo đói như trước đây.


  • "Với chừng này thì làng sẽ không phải lo đói hay mất mùa nữa"

Như tự hào với thành tựu của bản thân, Jin ngồi ngắm ngọn đồi cũng như mơ
tưởng về sự phát triển của ngôi làng trong tương lai nơi mọi người đều hạnh
phúc no đủ.

Mông lung một hồi, cuối cùng Jin cũng vươn vai đứng dậy trở về làng vì nhớ ra
đã hơi muộn giờ ăn trưa. Cứ thế cậu hớt hải thu dọn đồ đạc chạy theo con đường
mòn về làng mà không hề thấy cột khói bốc lên nghi ngút từ cuối chân trời.

Đối mặt với cô gái trẻ, tên thổ phỉ mỉm cười thô bỉ.

Như thể tâm trí bị lu mờ bởi dục vọng hắn không ngừng run rẩy vì vui sướng,
bởi lẽ đã quá lâu rồi hắn mới có một phi vụ ngon ăn như vậy.

Có thể nói với một thủ lĩnh nhóm thổ phỉ, công việc chính của hắn là cướp
những đoàn xe thương nhân đi qua tuyến đường nơi hắn đặt đại bản doanh. Tuy
nhiên từ khi Đức Vua cho tiến hành xây dựng tuyến đường mới lớn hơn cũng như
an toàn hơn thì lượng xe thương nhân qua đây ngày càng hiếm hoi, mà nếu có đi
nữa thì cũng được bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng bởi những hiệp sĩ tinh nhuệ từ các
thành phố.

Vì những lí do trên nên đã vô cùng lâu rồi hắn chưa làm được phi vụ nào khiến
những tên đàn em trong nhóm bắt đầu rục rịch đói ăn không nghe lời gã nữa,
chúng cứ đổ hết lỗi cho hắn vì những điều sảy ra. Vậy nên ngay khi phát hiện
một ngôi làng nằm lẻ loi ở nơi hoang vu xa các thành phố này thì không đời nào
hắn bỏ qua nó.

Lúc này đứng trước mặt hắn bậy giờ là một cô thôn nữ vô cùng xin đẹp khiến bất
cứ tên đàn ông nào cũng phải xiêu lòng. Thân thể hắn run bần bật như người
sốt, đôi môi dày xấu xí liên tục nở nụ cười ghê tởm.

Như thể không thể đợi lâu hơn để được làm nhục cô nữa, hắn lao cô mang tên
Alice với một tốc độ vũ phu.

(Tại sao điều này lại xảy ra cơ chứ ?, chúng tôi đã làm điều gì cơ chứ để rồi
phải gánh chịu tai họa này cơ chứ ?)

Những cậu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu Alice khi cô chứng kiến cái khung cảnh
ngôi làng bị thiêu cháy trong ngọn lửa.

Ngôi làng Woodin xinh đẹp thanh bình trước kia nay đang chìm trong biển lửa
cùng tiếng kêu khóc tuyệt vọng. Khắp mọi nơi cảnh cướp phá, cảnh chém giết
diễn ra không dừng lại, những người cha bị chém chết tại chỗ, những người vợ
người chị bị bắt rồi bị hãm hiếp để rồi bị bán đi làm nô lệ cùng với trẻ con
trong làng.

Đúng vậy đây chính là dấu chấm hết cho một ngôi làng nhỏ vùng biên ải, nơi gần
như hoàn toàn bị bỏ quên bởi triều đình.

Đứng trước khung cảnh tan hoang Alice không cầm được nước mắt trước sự bất lực
của mình bởi chính cô lúc này cũng đang lâm vào cảnh hiểm nguy. Lúc này cô chỉ
còn biết khóc bên cạnh xác một người phụ nữ già, đó chính là mẹ của Jin, bà đã
giết trong nỗ lực cố gắng cứu cô.

Mọi hy vọng đã bị dập tắt, mọi nỗ lực đều vô vọng bởi lẽ trong thời khắc này
lúc mà mọi việc đã rồi điều kì diệu sẽ không bao giờ xảy ra, con người chỉ có
thể chấp nhận nó mà thôi.

Alice không còn có thể làm gì nữa rồi ngoài việc than khóc cho người đã chết
cũng như những người sống, cô không thể chạy trốn mặc dù mẹ của Jin đã hi sinh
mình để bảo vệ cô.

Từng tàn lửa bay trong gió và một trong số chúng bám vào làn da trắng muốt của
Alice. Sức nóng của chúng ngay lập tức đưa cô về thực tại, lúc này cô nhận ra
mình đã bị tên cướp đè xuống, bàn tay to bản của hắn bóp chặt lấy hai tay cô.
Trong tâm trí Alice lúc này hiện lên một tất yếu là cô sẽ bị hắn làm nhục tại
đây và cuối cùng kết thúc là cuộc đười nô lệ, nếu thế thì chẳng thà cô cắn
lưỡi tự sát ngay tại nơi này, ngay tại giờ phút này.

Như thể quyết tâm tìm đến cái chết để giúp mình thoát khỏi địa ngục tàn khốc,
tâm trí cô giờ đây thật thanh bình, cô nhớ đến hình bóng người bạn thơ ấu của
mình, người mà cô luôn thầm yêu.


  • "Chỉ lần cuối thôi, chí ít em cũng muốn gọi tên anh lần cuối cùng chàng
    trai của em......Jin…..!!!!"

Alice thì thầm lần cuối cùng tên cậu, nhờ nó mà cô có đủ dũng khí tự tước bỏ
mạng sống của chính mình.

Tuy nhiên điều kì diệu cũng xảy ra, bởi trong tầm mắt cô lúc này là một cậu
trai mảnh khảnh với làn da sạm đi vì ánh mặt trời.

Đi nhanh trên con đường mòn trong rừng, Jin thầm trách mình vì mải mê quá mà
quên cả thời gian.


  • "Ngu quá! biết thế không cố chặt mấy cái cây nhỏ nữa, giờ này đã quá giờ ăn
    trưa rồi kiểu gì mình cũng bị mẹ với Alice dần cho một trận quá
    !!.....Kuaaaaaaa…...đen quá là đen."

Chạy được một hồi bỗng một bóng người nằm dưới nền rừng khiến cậu chú ý mà
tiến lại. Một cảm giá bất an bỗng ập đến trong cậu mà khiến Jin không khỏi
rùng mình khi tiến đến.

Cuối cùng cậu cũng có thể nhìn kĩ được người đó, toàn thân toàn máu là máu,
máu chảy ra như suối từ cánh tay bị chặt đứt, từng hơi thở của người đó thốt
nặng nhọc cùng từng ngụm máu đen ngòm. Và người đó khiến Jin ngay lập tức nhận
ra nhờ bộ râu cũng như thân hình to lớn :


  • "Không thể nào !!......Bác Wodi, bác Wodi, tỉnh lại đi bác Wodi, điều gì
    xảy ra với bác vậy ? Sao bác lại ra nông nỗi này ? "

Jin hớt hải chạy tới cầm máu, cũng như nâng người của Wodi lên lay ông tỉnh
lại.


  • "Jin ?....Đúng là cháu rồi, mau mau chạy đi….làng…..bị cướp tấn
    công…...mọi…..người….chết hết rồi…..mau….chạ..y………….đ.i………."


  • "Không tỉnh lại đi bác Wodi, bác Wodi…….chết tiệt chuyện gì đang diễn ra
    vậy ??"


Dù Jin có lay thế nào đi nữa con người tên Wodi đã chết,giờ không ai có thể
cứu ông cả bởi lượng máu chảy quá nhiều.

Đặt người đàn ông mất đi một cánh tay dựa vào một gốc cây, Jin đưa hai bàn tay
lên ôm đầu như để bản thân bình tĩnh lại sau cái chết của một người thân cũng
như nhớ lại những lời cuối cùng đó. Bỗng một hình ảnh hiện lên trong đầu cậu,
đó là hình ảnh của mẹ cậu, hình ảnh của Alice.

_ "Mọi người xin đừng xảy ra chuyện gì ? Con cầu xin những vị thần hãy đừng để
họ có mệnh hệ gì."

Với lời cầu khẩn bình an cho những người thân của mình, Jin lấy hết sức lực
chạy về làng.

Và chẳng mấy chốc ngôi làng cũng hiện ra trong mắt của cậu. Tuy nhiên những gì
cậu thấy lúc này không phải ngôi làng thanh bình trước kia là một một ngọn lửa
lớn, những ngôi nhà bị thiêu rụi, thây người ở khắp mọi nơi vẽ lên một khung
cảnh địa ngục.

Tuyệt vọng ập đến khi cậu nhận ra một cái xác người nằm bất động trên nền đất
lạnh, đó chính là xác người mẹ của cậu. Từng giọt nước mắt rỉ từ đôi mắt đã đỏ
hoen vì khói bụi của cậu, cảm giác mất mát ập đến như dày xéo từng phần cơ thể
của chàng trai, tuy nhiên giờ không phải lúc đau thương cậu còn phải tìm Alice
nữa. Cứ như vậy, Jin lại hớt hải tìm kiếm người bạn thơ ấu của mình.

Nhưng cậu chẳng phải cần tìm đâu xa, bởi lẽ Alice ở ngay gần đó, lúc này cô
đang bị một tên cướp đè xuống không chế, từ xa Jin có thể thấy được ánh mắt
của cô, đó chính là ánh mắt của một người tuyệt vọng và chuẩn bị từ bỏ cuộc
sống.

Như thể bị một cái gì đó kích thích tâm trí, cơ thể Jin nóng lên nhưng không
phải vì ngọn lửa xung quanh mà là ngọn lửa hận thù trong con tim cậu lúc này.

(Nếu không thể bảo vệ được mẹ thì chí ít mình cũng có thể cứu được Alice !)

Tự thì thầm với bản thân, Jin ngay lập tức vớ lấy chiếc cuốc sắt gần đó mà lao
đến tên thổ phỉ.

Như thể bị tần công bất ngờ tên cướp ngay lập tức buông tay ra khỏi Alice, mặc
dù vậy hắn cũng ăn chọn một cái bổ từ Jin. Nếu bình thường một người sẽ chết
ngay lập tức nếu nhận phải cú bổ đó, tuy nhiên trong thế giới Frenjock thì
“Bảng trạng thái” sẽ không để điều đó diễn ra. Bởi lẽ Jin mang chức nghiệp
(Class): Nông dân một chứng nghiệp không phải để chiến đấu nên mọi đòn tấn
công của cậu sẽ ngay lập tức bị Report bởi “Bảng trạng thái” khiến cho đòn tấn
công của cậu vào tên cướp không có tí lực nào cả chứ đừng nói đến làm bị
thương hắn.

(TG: Giống kiểu một thằng tanker chém mãi không chết con crep ấy )


  • "Mau chạy đi Alice, Tớ sẽ cầm chân hắn, mau chay đi….!!!"

Jin hét lên đập tới tấp vào tên thổ phỉ

Mặc dù bị bất ngờ cũng như ồ ạt sau đó bởi Jin, tên cướp ngay lập tức lấy lại
bình tĩnh, bởi hắn nhận ra không có gì phải sợ cả bởi lẽ đòn tấn công từ một
tên nông dân như Jin sẽ không bao giờ làm bị thương được hắn.

Như thể nhận ra điều đó hắn mỉm cười thô tục buông lời chế diễu:


  • "Hahaha….Một tên nông dân lại dám tấn công kẻ mang Chức nghiệp: Chiến Binh
    như tao ư?.....Ku..hahaahaha….mày còn có não không vậy?..Yên tâm sau khi giết
    mày tao sẽ thưởng thức nó ngay trước xác mày, cuối cùng khi tao chơi chán tao
    sẽ bán nó cho mấy tay buôn nô lệ….Kuhahahaaaaaa"

Tên cướp vừa cười như điên vì thích thù vừa tiện tay tung một cú đấm vào bụng
cậu đánh bay cậu ra xa. Đòn tấn công được gia tăng sát thương bởi Chức Nghiệp
Chiến Binh ngay lập tức khiến Jin phải cúi đầu ôm bụng vì đau đớn tột độ. Đây
chính là kết quả tất yếu được vạch ra bởi “Bảng trạng thái” khi một nông dân
đánh với chiến binh, mặc dù biết rõ điều đó nhưng Jin không hề dừng lại mà cứ
tiếp tục lao lên. Bởi lẽ mục tiêu của cậu không phải là chiến thắng mà là kéo
dài đủ thời gian để Alice có thể trốn thoát.


  • "Hahaaaa…..Ngu ngốc!, mày nghĩ có thể thắng được tao ư, hay mày sợ quá hóa
    rồ rồi….Được thôi nếu mày muốn chết đến thế tao sẽ hóa kiếp cho mày…..Skill -
    Vung Kiếm."

Nói đoạn tên thổ phỉ rút gươm đánh bay chiếc cuốc trên tay Jin và giờ đây lưỡi
gươm đó đã quay lại hướng thẳng vào người cậu mà chém tới. Chính Jin lúc này
cũng đã nhận ra cái chết của mình đang tới gần vậy nhưng cậu lại không hề sợ
hãi nó một chút nào:


  • "Dù mình có chết thì ít nhất Alice cũng được an toàn chốn thoát…..thứ lỗi
    cho mình Alice."

Tôi tự nhủ những lời cuối cùng, những lời mà không ai có thể nghe thấy nữa.


  • "Kết thúc tại đây thôi tên nhóc ngu ngốc…."

Tên cướp vung thanh kiếm của mình lên. Một tia sáng đỏ thẫm phản chiếu từ lưỡi
kiếm. Sau đó, thanh gươm màu đỏ như máu chém xuống người tôi.

Lúc này một giọng nói mạnh mẽ, trong trẻo vang lên trong đầu tôi.


  • "Tôi sẽ bảo vệ Jin…!!!"

Một bóng người lao thẳng vào giữa thanh kiếm màu đỏ thẫm vì dính máu của tên
cướp và tôi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Mái tóc vàng nhảy múa trong gió
ngay trước mắt tôi.


  • "Alice…..Làm thế nào mà……?"

Cô ấy đang đứng trước mắt tôi, ưỡn thẳng ngực và dang rộng hai cánh tay đầy
quả cảm.

Vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt tên thổ phỉ. Nhưng không ai có thể cản cú
chém được nữa. Tất cả như chuyển động chậm lại khi thanh gươm đâm xuống, rạch
xuyên qua vai Alice đến tận ngực mới dừng lại.

Tôi đưa cả hai tay ra đỡ lấy Alice khi cô ngã ngược về phía tôi. Cô vô thanh
vô tức đổ gục vào vòng tay tôi.

Khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, Alice chỉ cười một cách yếu ớt. Chỉ số
sinh mệnh của Alice – đã cạn kiệt.


  • "Đây chỉ là một trò đùa thôi, phải không Alice…..Đây chỉ là một cơn ác mộng
    đúng không !"

Tôi hét lên và cố gắng lay cô tỉnh lại thế nhưng những gì có thể cảm nhận được
chỉ là một sự lặng im vĩnh cửu.


  • "Chết tiệt, con điếm ngu ngốc, tự dưng lại đi đỡ cho tên nhãi này, khốn
    kiếp tao sẽ giết mày, nhãi con."

Tên cướp nổi điên vung kiếm chém thẳng vào Jin. Từng giọt máu chảy ra như
suối, tuy nhiên còn chẳng thèm quan tâm đên nó, cậu chỉ ngồi ôm lấy xác của
Alice và cứ như vậy nhìn cô để mặc cho tên cướp chém tới tấp vào mình.


  • "Tên nhãi này là cái giông gì vậy, chém như vậy rồi mà nó không chết, được
    rồi đã thế trước khi chết tao sẽ cho mày thấy địa ngục thực sự."

Nói đoạn hắn đạp bay Jin ra một bên, tiến tới xác của Alice dùng thanh gươm
của mình chặt đầu cô, đoạn dí sát nó vào trước mặt Jin.

Thế nhưng không lâu trước đó, tâm trí cậu bắt đầu xuất hiện những điều dị
thường. Nói cho đơn giản thì, thâm tâm Jin vừa truy cầu sự sống và cái chết,
vừa chờ mong nỗi đau đớn như chốn địa ngục rồi sẽ qua đi, khiến trái tim nguội
lạnh của cậu dần sục sôi trở lại.

Nó như một thứ bùn đen đặc quánh nhớp nháp bám dính lấy vết nứt bên trong trái
tim nứt nẻ vì sự sợ hãi và đau đớn của cậu, từng chút từng chút một xâm thực
vào sâu thẳm bên trong con người Jin.

(Tại sao mình lại phải chịu khốn khổ như vầy... mình đã làm gì sai ư...)

(Tại sao lại phải trải qua chuyện này chứ... rốt cuộc căn nguyên là thế
nào...)

(Thế giới này thật đầy phi lý...)

(Mình đã không thể bảo vệ được Alice...)

(Kẻ nào đã gây ra chuyện này...)

(Kẻ nào đã tạo ra thế giới phi lí này…)

Suy nghĩ của Jin dần nhuộm màu đen tối kỳ lạ. Như tấm vải trắng chìm ngập
trong thứ mực đen, trái tim đẹp đẽ của cậu đã bị vấy bẩn.

(Là lỗi của ai, là kẻ nào đã áp đặt sự vô lý lên mình, là ai nào chứ... trong
tiềm thức Jin bắt đầu tìm kiếm kẻ thù của riêng mình. Cảm giác đói khát cồn
cào và cơn đau khủng khiếp, cùng bóng tối sâu thẳm không lối thoát xung quanh
như những con côn trùng gặm nhấm lấy tâm hồn cậu. Những cảm xúc tăm tối được
dịp nảy nở với một tốc độ chóng mặt.

Tại sao không ai đến cứu cơ chứ...

Không phải làng thường xuyên đóng thuế cho triều đình để đổi lại sự bảo vệ ?

Làm thế nào để xua tan đi nỗi đau đớn này?)

Trong tiềm thức, suy nghĩ của Jin đã bắt đầu muốn phá vỡ tình cảnh hiện tại.

Mong muốn được giải thoát khỏi sự đau đớn cùng cực, cậu bắt đầu loại bỏ những
tác nhân thừa thãi như lòng căm thù và sự tức giận ra khỏi trái tim mình.

Đây không phải là lúc để cậu tức giận và căm thù. Dẫu trái tim có bị nhuộm đen
đến cỡ nào thì nỗi đau đớn mà Jin phải chịu đựng sẽ không vì thế mà sẽ vơi đi
đôi chút. Để thoát khỏi tình cảnh quá sức phi lý này, để có thể tiếp tục sinh
tồn, cậu buộc lòng phải từ bỏ những thứ không cần thiết trước mắt.

Mình mong muốn《・・》chứ?

Mình muốn được "sống."

Ai là kẻ cản trở điều đó?

Kẻ cản trở mình là kẻ thù.

Kẻ thù là gì?

Là những thứ cản trở mình, bằng cách áp đặt toàn bộ sự phi lý này.

Đã vậy tốt nhất mình phải làm gì?

Mình phải... Mình phải...

Trái tim Jin đã sạch bóng nỗi giận dữ và lòng căm thù. Sự vô lý áp đặt bởi
Thần linh, kẻ đã gây ra tấm thảm kịch này... gương mặt tươi cười của ai
đó……..tất cả giờ đây đã không còn đáng bận tâm đến nữa.

Nhìn xa hơn, để có sống sót và đoạt lấy quyền lợi sinh tồn, những thứ như vậy
thật sự rất nhỏ nhặt. Ý nguyện của Jin giờ đúc kết lại chỉ có một; như thanh
kiếm được rèn giũa sau những ngày trải qua bể lửa, chỉ bằng một đường kiếm đã
xẻ đôi và tiêu diệt vạn vật, đầy sắc bén và cũng hết sức mạnh mẽ.

Đó là...

Giết.

Không phải là sự thù địch, ác ý hay thù ghét.

Đó là sát ý thuần khiết giết sạch tất cả nếu cần chỉ để tồn tại để xóa tan mọi
sự bất công.

Toàn bộ những ai dám đe dọa sự sinh tồn hay áp đặt của bản thân cậu đều là kẻ
thù. Và với kẻ thù thì,

Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết,
giết, giết, giết, giết, giết, giết.

Để thoát khỏi cảm giác mất mát và đau khổ này. Như cơn sóng ập đến cậu, ngay
lập tức vớ lấy thanh gươm thứ hai đặt bên hông của tên cướp vung đến bằng một
động tác y hệt hắn dùng trước đó.


  • "Skill - Vung Kiếm"

Như thể tự tin rằng cậu sẽ không thể làm bị thương hắn, nên tên cướp không
thèm đỡ hay né tránh đòn tấn công của cậu. Tuy nhiên, thanh kiếm không hề bị
Report mà vẫn lao đến cắt phăng đầu hắn.

Cuối cùng thì kẻ mang tên Jin Whater – một con người hiền lành chỉ biết mỉm
cười cay đắng mỗi khi phải đối diện với khó khăn – đã hoàn toàn biến mất khỏi
thế gian.

Một Jin Whater mới đã được sinh ra, một người vì sự sống còn của bản thân sẽ
tiêu diệt những kẻ dám cản trở mình không khoan nhượng.

Trái tim vỡ vụn giờ đã liền lại thành một. Không, đó không phải là trái tim lỗ
chỗ những mảnh ghép chắp vá. Đó là một trái tim mới đầy kiên cường, được trui
rèn và nun đúc bởi nỗi đau đớn cùng cực và bản năng, bởi sự tuyệt vọng khôn
nguôi cùng bóng tối trong vực thẳm của đau khổ.

Hai mắt lấp lánh, Jin lấy tay quệt đi cái miệng sũng nước, để lộ một nụ cười
đầy hung hiểm cùng những chiếc răng nanh bóng lẫy lấp loáng ở phía sau khóe
miệng méo mó. Đó là một vẻ mặt hoàn toàn khác biệt so với trước đây, có thể
nói là như cậu vừa mới lột xác. Lúc này nếu có ai nói cậu đã hóa điên vì đau
khổ thì thì ai cũng đồng ý với lời nói đó.

Một cơn đau khôn xiết đột ngột bùng phát lan tỏa khắp thân người Jin, kèm theo
một cảm giác ghê sợ len lỏi như thể có một tác nhân đang xâm thực vào bên
trong cơ thể. Cơn đau càng lúc càng trở nên khốc liệt khó lường.


  • " Guaaaaaa! C-Cái gì thế này- Guuuuuuu!"

Đó là một sự đau đớn vượt ngoài sức chịu đựng của bản thân. Chắc chắn là có
một thứ gì đó đang xâm thực toàn bộ cơ thể cậu. Cơn đau không bút mực nào có
thể hình dung đã nhanh chóng xóa nhòa triệu chứng đau nhức ảo tưởng hoành hành
trước đó không lâu.

Phải đó là điều sẽ xảy ra khi một người phá bỏ nguyên tắc của “Bảng trạng
thái” phá bỏ thứ cốt yếu tạo nên thế giới này.

Jin lăn mình quằn quại trên mặt đất, vừa kêu thét thảm thiết vừa dộng đầu liên
hồi vào tường trong cơn bĩ cực bị hành xác trong địa ngục không có lối thoát.
Thà bị giết quách đi còn hơn phải sống khổ như thế này, song chẳng có ai có
thể giải thoát cậu khỏi bề trầm luân nên cậu chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Cả cơ thể của cậu bị thiêu cháy bởi một ngọn hắc hỏa. Đầu tiên là da cậu bị
thiêu cháy, rồi đến cơ, rồi đến thịt và nội tạng.


  • "Đừng tưởng ta sẽ chịu thua, cơn đau này chẳng là gì so với nỗi đau mất
    người thân của ta cả - TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ CHỊU THUA !!!!"

Jin hét lên với tất cả sức lực của mình không ngừng nghỉ cho đến khi cơ thể
cậu chỉ còn một bộ xương.

Tuy nhiên một điều đặc biệt ở nó đó là ánh đỏ lập lòe như hai đốm lửa đục
ngầu, bập bùng trong hốc mắt của một đầu lâu trắng hếu.

Nó lạnh lùng nhìn về ngôi làng đang bị thiêu rụi bởi ngọn lửa, đoạn giơ tay
lên trời lẩm bẩm một cái gì đó. Và ngay lập tức mọi vật trong bán kính 5 km
biến mất.


  • "Thế giới này thật dơ bẩn, những kẻ tạo nên nó còn dơ bẩn hơn vạn lần, đã
    vậy ta sẽ phá hủy nó đến mức những kẻ mang tên thần linh kia không còn làm ngơ
    được nữa…..và lúc đó ta sẽ giết chúng và xây dựng lại mọi thứ một lần nữa."

BẢNG TRẠNG THÁI:

Tên: Jin Whater

Chủng tộc: Ender Lich

Tuổi: 17

STR : Unknow

Agi : Unknow

End : Unknow

Int : Unknow

Res : Unknow

Ability : Unknow

Danh hiệu: - Nông dân chăm chỉ

Người căm hận cả thế giới ( Mở khóa )

Kẻ phá bỏ phong ấn thần linh ( Mở khóa )

Đồ tể ( Mở khóa )


Frenjock - Chương #2