Người đăng: Bithien123456
"Em nói cái gì?" Tiêu Mặc Tân rống lớn, cảm giác mình vừa mới nghe nhầm.
Bên này Tiêu Hòa Nhã tiếp tục uất ức: "Hu hu hu. . . . . . Anh tuyệt không lo
lắng cho em, em biết ngay là không có em mọi người nhất định rất vui mừng vì
không còn liên quan nữa, hu hu hu. . . . . . . Mẹ ơi, tại sao số mạng của con
lại khổ như vậy, lúc người đi tại sao lại không dẫn con đi cùng? hu hu. . . .
. ."
Tiêu Mặc Tân giận, tiếp tục rống: "Em câm miệng cho anh, nói, rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?"
Một tiếng rống đầy uy lực này, cuối cùng cũng phá vỡ ranh giới mang bạn học
Tiêu Hòa Nhã trở lại thế giới thực tế, Tiêu Hòa Nhã khống chế bản thân, lúc
này mới thận trọng mở miệng nói: " Mấy trước phút em không cẩn thận rớt xuống
sông, thật may là có một người giúp đỡ mới bảo vệ được cái mạng nhỏ này, nhưng
em không cẩn thận tháo cái dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái của ân nhân
cứu mạng. . . . . .hu hu. . . . . . Muốn hơn hai vạn đồng! Hu hu . . . . ."
Nói xong lại uất ức.
Bên kia gương mặt Tiêu Mặc Tân đầy vạch đen, ngón tay cái? Người này giàu có
như thế nào, lại đeo dây chuyền vàng to như vậy? Nhưng khi nghe thấy em gái
mình khóc đến chết đi sống lại, rốt cuộc cũng không có bắt bẻ cái người ân
nhân cứu mạng kia.
"Không có việc gì, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, bây giờ em đang ở
đâu, ngoan ngoãn đợi ở đó anh sẽ đến đón em, đừng khóc, dây chuyền anh sẽ bồi
thường cho người ta!" Tiêu Mặc Tân nhỏ giọng an ủi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, "Ừ, em ở cửa trường học!"
"Được, em ngàn vạn lần không được đi loạn, anh lập tức đến liền!" Tiêu Mặc Tân
cúp điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài. Cũng không để ý đến việc trợ lí của
mình đang liều mạng đuổi theo. Chương trình quan trọng gì, có thể quan trọng
hơn em gái của anh sao? Không nghe thấy em gái của anh đang khóc sao? Đau đầu
quá!
Tiêu Hòa Nhã trả lại điện thoại cho Thượng Quan Ngưng "Làm ơn đưa tôi đến cửa
trường học! Cám ơn!"
Thượng Quan Ngưng nhận lấy điện thoại, vẻ mặt kì lạ liếc nhìn cô : "Tôi giống
như người đeo dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái sao?"
"Anh cũng không có cứu tôi, là tôi tự mình bò ra khỏi sông!" Tiêu Hòa Nhã liếc
anh một cái, nếu anh thật sự là ân nhân cứu mạng, không biết sẽ muốn vơ vét
bao nhiêu tiền của cô đây? Kém hơn việc đeo dây chuyền vàng nhiều! Theo cô
biết, bình thường nhà giàu mới nổi vẫn tính là tâm địa thiện lương, nhìn người
đối diện, chậc, người thì có bộ dạng dễ nhìn một chút, nhưng mà bây giờ xem ra
cũng chỉ là người không có văn hóa, không, không có văn hóa cũng không nhất
định là Grandet*, anh ta chỉ là một người tâm địa dã thú mà ra vẻ lịch sự.
(*Grandet: một thương nhân trong truyện ngụ ngôn, nổi tiếng keo kiệt bủn xỉn)
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng nở một nụ
cười, cũng không so đo trong lòng cô đã mắng anh thành cái dạng gì rồi, "Ngày
mai giặt áo vest cho tôi, Đại Nhất, đưa cô ta đến cửa trường học!"
"Dạ!" Lúc này Đại Nhất đi ra từ trong bóng tối, gật đầu một cái với Thượng
Quan Ngưng, lúc này mới nhìn mặt Tiêu Hòa Nhã, "Bạn học, đi thôi!"
Tiêu Hòa Nhã liếc Thượng Quan Ngưng một cái, mặc dù đối với việc anh hào phóng
có chút kỳ quái, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn biết lúc nào nên nói lúc nào thì
không nên nói, cô rất nghèo. Hơn nữa thường đặc biệt không có đạo đức đi lừa
gạt các anh trai, huống chi cô cũng muốn giặt áo vest giúp anh!
Mãi cho đến cửa trường học, Tiêu Hòa Nhã mới biết trước khi mình lạc đường có
gì đó rất kì lạ, "Cái kia, tại sao các anh lại đến phía Tây Bắc của trường
học?"
Đại Nhất liếc cô một cái, "Tôi nói cái người hiệu trưởng kia nhàm chán nên mới
tùy tiện đi dạo lung tung rồi đến nơi đó cô có tin hay không!"
"Tin!" Tiêu Hòa Nhã tuyệt không hoài nghi, người đó nếu không nhàm chán sẽ
không hành hạ cô lâu như vậy?
"Người thân!" Thiếu chút nữa Đại Nhất đã ôm cô lớn tiếng khóc rống rồi, "Cô
biết thời điểm anh ta nhàm chán thích làm cái gì nhất không? Đó chính là trêu
chọc người khác!"
Thật sự là thú vị! Nội tâm Tiêu Hòa Nhã cảm thán, nghĩ đến có phải bốn người
các anh đã bị trêu chọc thành thói quen rồi hay không?
"Bạn học, cô nhất định phải ghét anh ta, căm ghét anh ta, không có lúc nào là
không chán ghét anh ta!" Đại Nhất giống như hận người này đến tận xương tận
tủy, nếu như trong thành phố có rơm rạ, Tiêu Hòa Nhã cũng không hoài nghi
người này sẽ làm hình nộm đâm mỗi ngày để nguyền rủa.
"Tốt, tôi nhất định sẽ căm thù anh ta đến tận xương tận tuỷ!" Tiêu Hòa Nhã gật
đầu. Có trời mới biết cô cũng rất muốn viết ngày sinh tháng đẻ của anh lên
hình nộm rồi dùng kim đâm mỗi ngày để nguyền rủa.
"Ừm ừm ừm. . . . . ." Đại nhất, rất vui mừng, rốt cuộc cũng tìm được một người
có cùng kẻ thù."Ha ha ha. . . . . . Cô cứ từ từ chờ, tôi về trước!"
"Cám ơn!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu nói cảm ơn, thuận tiện còn tặng một cái hắt xì
thật lớn! lqd Xong rồi, xem ra lại muốn ngã bệnh!
"Tiểu Nhã, em không sao chứ!" Vừa xuống xe Tiêu Mặc Tân đã vội vàng chạy tới
bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, nóng nảy hỏi, nhìn thấy tóc và quần áo cô còn ướt càng
thêm lo lắng! "Tốt rồi, tại sao lại rớt xuống sông? Lên xe nhanh lên!" Thử đặt
bàn tay lên trán Tiêu Hòa Nhã, cảm thấy nhiệt độ hơi cao, vội vàng kéo cô lên
xe.
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh trai có chút bối rối, một chút giả bộ cũng không có!
Mình sẽ không bị đám chó săn chụp hình đúng không? Tiêu Hòa Nhã khẽ cười, có
khả năng là vì đã có nhiều người thương yêu như vậy, cho nên thượng đế cũng
không vừa mắt, mới để cho cô có nhiều thiếu sót như thế. Bây giờ nghĩ lại
những thiếu sót này cũng không phải là không thể chấp nhận.
Tiêu Mặc Tân đẩy cô vào trong xe mà mình cũng mau chóng lên xe, vừa khởi động
xe vừa gọi điện thoại cho chú ba.
"Anh cả, em thật sự đang làm phẫu thuật!" Bên kia giống như truyền đến âm
thanh của Tiêu Mặc Tinh từ rất xa.
"Đại khái phải mất bao lâu?" Tiêu Mặc Tân hỏi.
"Còn nửa giờ nữa!" Chỉ là phẫu thuật nhỏ, Tiêu Mặc Tinh nói.
"Được, chú thực hiện xong ca phẫu thuật này thì chạy về nhà cho anh!" Tiêu Mặc
Tân không nói thêm lời nào, để cho Tiêu Mặc Tinh tiếp tục làm phẫu thuật.
le^quy^don Liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía sau đã biến thành ổ của em gái, không
tự chủ tăng nhanh tốc độ xe.
Lại nói, kể ra trước thời điểm tiểu thư nhà họ Tiêu bị bệnh, cô đại tiểu thư
này không thể gặp mưa, gặp mưa một chút sẽ phát sốt, không kéo dài hai ba ngày
thì tốt, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ kéo dài một hai tuần, hiển nhiên nhìn
cái bộ dạng hiện tại, rớt xuống sông và bị mắc mưa tuy diễn ra khác nhau nhưng
kết quả lại giống nhau đến kì lạ.
Tiêu Mặc Tinh đang làm phẫu thuật nhìn điện thoại trong tay y tá, sửng sốt một
lát, ngay sau đó tiếp tục chuyên tâm làm phẫu thuật.
"Anh, đến đây đi!" Bác sĩ đang xem ở bên cạnh nói.
Tiêu Mặc Tinh liếc anh ta một cái, nhớ tới giọng nói lo lắng của anh cả nhà
mình hiển nhiên là có chuyện gì đó đã xảy ra, rốt cuộc nhìn người nọ gật đầu
một cái, "Tốt!"
Vừa về tới nhà đã nhìn thấy anh cả mình đang ôm em gái ddΞlequydon, "Anh cả,
tiểu Nhã thế nào?"
"Rơi xuống sông, hiện đang sốt cao!" Tiêu Mặc Tân nói xong, trực tiếp ôm em
gái mình đi lên trên lầu.
"Thiếu gia, tiểu thư thế nào rồi?" Dì Lâm, quản gia nhà họ Tiêu nhìn thấy tình
hình này vội vàng nghiêm túc hỏi.
"Dì Lâm, giúp tiểu Nhã tắm và thay quần áo!" Tiêu Mặc Tinh vừa nghe rơi xuống
sông, vội vàng nói với Dì Lâm.