- Dùng Tiền Để Mua Sự Tiện Lợi, Cô Không Muốn Tốn Tiền Thì Tùy Cô Thôi


Người đăng: Bithien123456

Tiêu Hòa Nhã xoay người, trước đó không lâu mới chia tay với người đẹp bây giờ
lại thấy người nào đó mang vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt, dđlqd
đây coi là oan gia ngõ hẹp sao? Tiêu Hòa Nhã trầm tư.

Thượng Quan Ngưng rất là nghi ngờ: “Cô chạy tới đây tắm sao?"

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, cô không hào phóng như vậy, dám can đảm tắm ở bên ngoài.
Chỉ là. . . . . ."Hiệu Trưởng đại nhân, thầy có thể phát huy một cái gọi là
phẩm cách* ưu tú của một người thầy hay không?"

(*Phẩm cách: phẩm chất + tính cách)

"Hả?" Thượng Quan Ngưng nhíu mày, dđlqd lại nói anh mới lên làm Hiệu Trưởng,
phẩm cách ưu tú thì anh thật đúng là không có nhiều.

"Em có chút lạnh!" Tiêu Hòa Nhã nói, quần áo ướt chèm nhẹp dính vào trên
người, gió thổi lại càng thêm lạnh.

Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, suy tư trong chốc lát mới cởi áo vest của
mình đưa tới. Nhìn cô mặc vào sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Một vạn tám!"

"Sao?" Tiêu Hòa Nhã hoảng sợ.

Tâm tình của Thượng Quan Ngưng rất tốt,hh_dđlqd vô cùng phối hợp chỉ chỉ áo
vest nam trên người cô, "Tôi nói cái này một vạn tám, ngày hôm qua ở Rosa vừa
mới đưa tới một mẫu mới. Cô tính toán trả tiền mặt hay là chuyển khoản ngân
hàng?"

"Kiếp trước thầy làm thổ phỉ sao?" Tiêu Hòa Nhã như có điều suy nghĩ cuối cùng
có chút đau lòng nói.

Thượng Quan Ngưng lắc đầu một cái, "Chuyện kiếp trước tôi không nhớ, chỉ là
kiếp này tôi có mục tiêu rõ ràng, lại nói từ nhỏ tôi chỉ muốn làm thổ phỉ!"

Mặt Tiêu Hòa Nhã đen lại, không nghĩ tới người này lại có mặt thú nhận như
vậy, thôi, thoát khỏi nỗi khổ này trước rồi nói. "Được, em sẽ để ở trong lòng,
chỉ là thầy có thể đưa em ra ngoài được không? Tới trước lớp học của chúng em
cũng được, không thì dẫn tới con đường đi đến lớp học cũng được!"

"Không rãnh!" Thượng Quan Ngưng vô cùng dứt khoát trực tiếp cự tuyệt. Từ trước
đến giờ anh không bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi ích.

"Thầy là Hiệu Trưởng của trường này sao? dđlqd Tại sao có thể như vậy chứ?"
Tiêu Hòa Nhã không chịu nổi, thật sự rất muốn đạp một cước đá người này vào hồ
quá, coi như không dìm chết anh ta cũng phải cho anh ta chết lạnh đi, không
chết vì lạnh cũng phải bị cảm vì lạnh. . . . . ."Hắt xì! . . . . . . Hắt xì!"
Quả nhiên con người không nên có ý nghĩ xấu.

"Cô đã thấy qua Hiệu Trưởng nào vì học sinh dẫn đường chưa?" Mặc kệ cô có tin
hay không, dù thế nào đi nữa anh cũng chưa từng thấy qua.

Hai mắt Tiêu Hòa Nhã trừng lên giận dữ: "Hắt xì! Cái này không phải là tình
huống đặc biệt sao? Chẳng lẽ Hiệu Trưởng có thể thấy chết mà không cứu sao?"

"Đã chết rồi thì còn cứu có tác dụng gì?" Thượng Quan Ngưng không hiểu.

"Thầy. . . . . . Hắt xì! Hắt xì!" dđlqd Mẹ nó, Tiêu Hòa Nhã thật muốn khóc, cô
đây là trêu chọc vào người nào, công chúa người ta gặp rủi ro không phải sẽ có
hoàng tử tiến tới cứu sao? lê@quý@đôn Tại sao cô gặp khó khăn không có ai cứu
thì thôi đằng này còn ngược lại nhiều ra một đồ khốn nạn bỏ đá xuống giếng* là
sao? dđlqd Tiêu Hòa Nhã yên lặng cầu nguyện trong lòng, Thần Linh ơi, thu
người này lại đi, giữ anh ta ở trong điện thoại di động là được, A Di Đà Phật,
Thiện Tai Thiện Tai!

(*Bỏ đá xuống giếng (lạc tỉnh hạ thạch): có thể hiểu là có người rơi xuống
giếng nhưng không đi cứu người ta còn ném đá xuống. Câu này là 1 trong 36 kế
của Binh Pháp Tôn Tử.

"Được rồi, xem như vì sợ cô sẽ cảm mạo, tôi liền gắng gượng đưa cô đi ra
ngoài! Lệ phí dẫn đường là hai ngàn!" Gương mặt của Thượng Quan Ngưng bình
thản nói.

Một vạn tám thêm hai ngàn, tiền tiêu vặt một năm của cô cũng chỉ có ngần ấy,
Tiêu Hòa Nhã mặt xám như tro tàn, dđlqd hôm nay đúng là gặp cướp rồi.

"Không đồng ý tôi liền đi trước, cô nên biết, vì mới nhậm chức nên có rất
nhiều chuyện phải làm!" Thượng Quan Ngưng nói rất là nghiêm túc, cũng không
đợi cô trả lời liền trực tiếp xoay người bước đi.

"Vậy em đi theo thầy thì sẽ tới đâu?" Tiêu Hòa Nhã hỏi.

"Thành giao! Mục tiêu của tôi là bãi đậu xe, cô đến bãi đậu xe thì có thể tìm
được đường rồi!" Thượng Quan Ngưng vân đạm phong kinh nói, có một lời thuyết
minh đơn giản là tiền để mua sự tiện lợi, cô không muốn tốn tiền thì tùy cô
thôi.

"Nếu không, hắt xì. . . . Thầy cho em mượn điện thoại dùng một chút được
không?" Tiêu Hòa Nhã nhượng bộ để cầu xin chuyện khác, nếu cô là người có tiền
thì cô khẳng định không nói hai lời trực tiếp dùng chủ tịch Mao đè chết anh
ta, đáng tiếc trong nhà cô ai cũng là phú ông chỉ có cô là một tên ăn mày. Cha
là một Tiểu phú ông, ba anh trai thì càng không cần phải nói rồi, tuyệt đối là
nghề nghiệp có lương cao nhất ở Đông Phương. Một đám người này không phải
không tốt với cô, cung cấp thức ăn ngon, áo quần loại tốt, mà, chính là số
tiền tiêu vặt quá ít.dđlqd Một đám vì lão ba mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Năm ngoái tiền tiêu vặt một tháng chỉ có 1000 tờ chủ tịch Mao, năm nay theo
giá cả tăng lên liền thành 2000 tờ chủ tịch Mao. (Bi: woa, ngưỡng mộ chị Nhã
quá, tiền tiêu vặt một tháng 7 triệu.)

Thượng Quan Ngưng dừng bước, mắt nhìn chằm chằm cô. Trong mắt có vẻ hứng thú.
"Tôi. . . . . ."

"Tôi dùng bao nhiêu thì sẽ trả cho anh bấy nhiêu không được sao?" Tiêu Hòa Nhã
uất ức, ngẫm lại liền không chịu nổi, người trẻ tuổi bây giờ không còn ngây
thơ chút nào!

Thượng Quan Ngưng than thở, "Haiz, trong thế giới này cũng chỉ có phụ nữ và
tiểu nhân là khó nuôi nhất!" Lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho
cô. "Vậy cô gọi đi, làm Hiệu Trưởng thì chút tiền lẻ đó tôi sẽ không so đo
cùng cô!"

Tiêu Hòa Nhã uất ức cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ
trên màn hình điện thoại di động. Rất đẹp, chỉ là rất quen, hình như cô đã gặp
qua người phụ nữ trên hình này, nhất định là gặp qua ở đâu đó rồi.

"Này này. . . . . . Không gọi thì đưa điện thoại cho tôi, trời tối rồi không
nhìn thấy sao?" Thượng Quan Ngưng thúc giục. dđlqd Bản thân bị bệnh quáng gà,
khi trời tối cũng không nhìn thấy gì, đến lúc đó. . . . ..

Tiêu Hòa Nhã tỉnh lại từ trong suy nghĩ, sau đó nhìn điện thoại bắt đầu vắt óc
suy nghĩ, số điện thoại của ba anh trai cô là gì nhỉ? 12345. . . . . . Mẹ nó,
sẽ không phải ở thời khắc mấu chốt này cô không nhớ chứ. Thử lần thứ hai rốt
cuộc cũng có người nghe.

"Alo, Xin chào, đây là điện thoại của Mặc Tân, Mặc Tân đang tham gia chương
trình không tiện nghe điện thoại, bạn điện lại sau hoặc là . . . . ." Bên kia
một người phụ nữ rất lễ phép nói.

"Không được!" Cô gặp khó khăn như vậy anh ấy còn dám tham gia chương trình
sao? Tiêu Hòa Nhã cắt đứt lời nói của người ta: "Cô nói cho anh ấy biết, nếu
như anh ấy không tới đón tôi tôi liền! Tôi liền đi tìm mẹ anh ấy!" Sau đó cúp
điện thoại chờ đợi.

Cô trợ lý bên kia sững sờ, đây là điện thoại cá nhân của Mặc Tân, người có thể
gọi điện thoại tới khẳng định không thể khinh thường, dđlqd vậy cô nên nói hay
là không? Nhưng mà đây là chương trình quan trọng. . . . . . Rốt cuộc, trợ lý
đi vào phim trường. . . . ..

"Này! Đã gọi điện thoại rồi có phải nên trả lại điện thoại lại cho tôi hay
không?" Thượng Quan Ngưng vòng tay trước ngực, mắt phượng liếc xéo cô từ trên
cao nhìn xuống.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, cô tin tưởng anh trai nhất định sẽ gọi lại, mặc
dù keo kiệt tiền tiêu vặt, những gì cần quan tâm thì sẽ quan tâm rất nhiều!

Đúng lúc này, điện thoại di động thật sự vang lên, Tiêu Hòa Nhã nhìn cũng
không nhìn trực tiếp kết nối, vô cùng hưng phấn mở miệng: "Alo!"

"Cô là ai?" Bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng mà xa lạ.

Tiêu Hòa Nhã sững sờ, lúc này mới phát hiện ra không phải là điện thoại
của"anh trai" liền không chút suy nghĩ trực tiếp ngắt kết nối!

Thượng Quan Ngưng tức giận, "Lá gan của cô rất to nhỉ, lại dám ngắt điện thoại
của tôi!"

Tiêu Hòa Nhã liếc anh ta một cái, "Chút nữa thầy gọi điện thoại lại giải thích
là được mà!" Lúc này điện thoại di động lại vang lên, lần này xác nhận là anh
trai mình mới bấm kết nối.

"Này, Tiểu Nhã, đã xảy ra chuyện gì? Em bây giờ ở đâu?" Bên kia Tiêu Mặc Tân
không để ý chương trình đang thu hình được một nửa, nghe trợ lý báo cáo liền
vội vã chạy ra ngoài.

Nghe được bên kia quan tâm cùng lo lắng, trong lòng chợt cảm thấy uất ức, "Hu
hu hu. . . . . .Anh, em rớt xuống sông! Thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ!
Hu hu hu. . . . . ."


Em Là Gì Trong Tim Anh - Chương #12