Người đăng: Bithien123456
"Hừ!" Hai vợ chồng họ Thẩm hung hăng trừng mắt bọn họ một cái, dđlqd lúc này
mới thở phì phò phất tay áo rời đi. Lúc đi ra tới cửa còn trừng mắt liếc bọn
Tiêu Hòa Nhã một cái nữa.
Bất chợt Tiêu Hòa Nhã có chút áy náy, dđlqd chẳng lẽ mình quá hẹp hòi rồi, cho
nên mới làm chuyện ầm ĩ lớn như vậy? Không phải trước kia cô có thể nhịn được
sao? Chẳng lẽ theo tuổi tác tăng lên tính khí cũng tăng theo sao?
"Em còn không đi về phòng học định nghỉ hết giờ học buổi sáng hả?" Giọng nói
tà mị mà lười biếng ở gần trước mặt. Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc ngẩng đầu. Trừng
mắt nhìn vẻ mặt không sao cả của Hiệu Trưởng đại nhân.
"Hiệu Trưởng đại nhân, thật xin lỗi, để thầy rước lấy phiền phức rồi!" dđlqd
Tiêu Hòa Nhã cúi người thật thấp, mặc dù thỉnh thoảng càn quấy một chút, nhưng
trên tổng thể cô vẫn là một đứa bé ngoan.
Hai tay Thượng Quan Ngưng vòng trước ngực đứng tựa vào bên cạnh cửa, khóe
miệng nâng lên theo một đường cong đẹp mắt, "Cũng may, đối với ông lão như tôi
mà nói cũng không tính là phiền phức!"hh_dđlqd
Người ta nói người có chỗ dựa thì nói chuyện cũng rất khí phách ah! Chỉ là. .
. . . . Tiêu Hòa Nhã đi tới bên cạnh anh kéo vạt áo của anh, hh_dđlqd rất lo
lắng hỏi: "Đúng rồi, Hiệu Trưởng đại nhân, chỗ dựa của thầy có đáng tin không,
đến lúc đó có thể không chịu nổi áp lực liền ném thầy ra từ cửa sau hay
không?"
Gương mặt đẹp trai của Thượng Quan ngưng không nhịn được co giật, lê@quý@đôn
lúc nhìn thấy vẻ mặt cô rất lo lắng thì mới chậm rãi mở miệng nói: "Yên tâm,
chỗ dựa của tôi rất đáng tin, sẽ không ném tôi ra ngoài từ cửa sau đâu!"
"Vậy thì tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, lúc này mới yên tâm xoay người rời khỏi.
Mình không giết Bá Nhân cũng không thể khiến Bá Nhân bởi vì mình mà chết*.
(* Mình không giết Ba Nhân cũng không thể khiến Ba Nhân bởi vì mình mà chết
(Ta không giết Ba Nhân nhưng Bá Nhân bởi vì ta mà chết): có thể hiểu là mình
không giết người ta nhưng người ta vì mình mà chết.)
Thượng Quan Ngưng nghe cô lầm bầm lầu bầu nửa ngày liền không nhịn được mà đen
mặt lại. Cái gì mà cùng cái gì! dđlqd Bốn người khác ở một bên cười trộm, so
với nhặt được tiền còn vui hơn. "Thế nào? Hôm nay quét dọn vệ sinh xong rồi
hả?"
Nghe nói thế bốn người kia lập tức hóa thành pho tượng. Trong lòng ai oán,
thẹn quá hóa giận mà, trả thù trần trụi ah!
"Lão đại, có phải anh thích cô bé kia không? dđlqd Nếu anh thích cứ việc nói
thẳng, buổi tối chúng em sẽ bắt người lại. Mặc dù có chút bỉ ổi." Rất khó khăn
mới khôi phục lại trạng thái lưu thông máu bình thường đầu óc Đại Nhất mơ màng
hỏi một câu.
Ba người kia nghe xong trực tiếp vung nắm đấm tới. Lại bị Thượng Quan Ngưng
ngăn cản.
"Ngừng!" Thượng Quan Ngưng giơ tay lên, ba người dừng động tác lại, Đại Nhất
hậu tri hậu giác*, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
(*Hậu tri hậu giác: sự việc mà người khác đã phát hiện ra rồi, sau đó mình mới
phát hiện ra.)
"Tôi có sở thích luyến đồng sao?" Thượng Quan Ngưng cười như không cười nhìn
về phía bạn học Đại Nhất.
Đại Nhất lắc đầu vô cùng thành khẩn, "Không có! Tuyệt đối không có!"
"Tôi thích trâu già gặm cỏ non sao?" Thượng Quan Ngưng tiếp tục hỏi.
"Không có!" Đại Nhất lệ rơi đầy mặt a, hu hu. . . . . . Mình chỉ là thành thật
một chút thôi, sao phải bắt mình dối trá như vậy!
"Sau này những lời nói không có dinh dưỡng thế này nên ít nói đi!" Thượng Quan
Ngưng lạnh lùng nói xong liền trực tiếp xoay người đi vào.
Đại Nhất nói thầm, cũng không phải là không có dinh dưỡng, đây chính là lời
nói của một giáo sư đại học, theo số liệu phân tích, trung bình số tuổi giữa
các cặp vợ chồng kém nhau là mười hai tuổi, cho nên một người đàn ông hai mươi
bốn tuổi quyến rũ được một nữ sinh mười bảy tuổi thì vô cùng hợp lý.
Lần này Thương Quan Ngưng không để ý tới anh ta, mà là phất phất tay, ba người
khác đang bị đứng hình như được lệnh đặc xá, vì thế vung loạn nắm đấm, tức thì
một tiếng kêu thảm thiết từ phòng Hiệu Trưởng bay tới khu ký túc xá học viện
Nam Cực.
Khi Tiêu Hòa Nhã trốn vào ký túc xá rồi mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm
trọng, là có người dẫn cô tới ký túc xá rồi, nhưng mà cô làm thế nào để trở
lại lớp học đây? Trời mới biết cô vì có thể thuận lợi đi từ cửa trường học tới
lớp đã lôi kéo anh trai già của mình luyện tập biết bao nhiêu lần.
Đi nửa ngày cũng không biết mình đi đến chỗ nào, dđlqd nhìn thấy cách đó không
xa có một hồ nước liền đi tới. Liếc nhìn nước chảy trên hòn non bộ, rất muốn
dùng hai câu thơ tả ý cảnh, chỉ là kìm nén hồi lâu thật vất vả mới xuất ra một
câu Khô đằng lão thụ hôn nha, Tiểu kiều lưu thủy nhân gia*. Sau đó cùng cảnh
sắc so sánh từng cái một, Khô Đằng có sao, Hôn Nha có sao, Tiểu Kiều có sao,
nhân gia. . . . . . Áh. . . . . . Còn có sao? Cuối cùng chỉ có thể nói cái này
cũng có thể sao.
(*Hai câu thơ trên nằm trong bài thơ “Thiên Tịnh Sa – Thu Tứ” của tác giả Mã
Trí Viễn:
Khô đằng lão thụ hôn nha
Tiểu kiều lưu thủy nhân gia
Cổ đạo tây phong sấu mã
Tịch dương tây hạ
Đoạn trường nhân tại thiên nhai
Dịch nghĩa:
Con quạ buổi chiều đậu trên cây đằng già khô héo
Nhà ai ở gần chiếc cầu nhỏ bên dòng nước chảy
Con ngựa gầy đi trong gió tây trên đường cổ
Bóng tịch dương đã ngã về tây
Đứt ruột vì người ở chân trời
Haiz! Vốn là có ý tứ, lại tỏ ra vô lực, Tiêu Hòa Nhã nằm trên một tảng đá lớn
ở bờ hồ. Thật may là ánh nắng mặt trời tháng chín không tính là quá nóng đã
được cây liễu che khuất rồi.
Tiêu Hòa Nhã chưa bao giờ biết mình lại thiếu ngủ như vậy, vốn là muốn nằm
nghĩ một lát, không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi mất, nằm ngủ say sưa đến trời
đất tối đen luôn. Thật may là tướng ngủ cũng tạm được, nếu không ngủ tại chỗ
nguy hiểm như vậy thật đúng là. . . . ..
Cô ngược lại còn bình thản ngủ, chỉ là thầy giáo của cô tức giận tới mức có
chút hồ đồ, lớp một là lớp học ưu tú cỡ nào, sao có thể xuất hiện hiện tượng
trốn học? Tiêu Hòa Nhã, ngày mai em viết bản kiểm điểm cho tôi! Vậy mà cả ngày
không thấy bóng dáng đâu cả?
"Này này. . . . . . Tiểu Noãn, Hòa Nhã nhà chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì? Có phải ngày hôm qua bị Hiệu Trưởng khi dễ không?" Vẻ mặt Cố Ngộ Bắc lo
lắng, trong lòng cô, mặc dù thành tích học tập của Tiêu Hòa Nhã bình thường,
nhưng vẫn vô cùng tuân thủ kỷ luật, nếu không có chuyện gì lớn, sao cậu ấy lại
không đi học?
"Ngày hôm qua cậu ấy còn không phải là. . . . . ." Ôn Tiểu Noãn dừng lại chợt
lóe lên ý tưởng, "Sẽ không phải là choáng quá mà gượng cười chứ?" Vì vậy hai
người bắt đầu gấp gáp, không ngừng gọi điện thoại.
Bên kia Tiêu Hòa Nhã đang ngủ say sưa đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại di
động dọa sợ gần chết, một cái trở mình, chỉ nghe phịch một tiếng vô cùng hoa
lệ rơi vào hồ nước.
"A. . . . . ." Một tiếng hét thảm làm không ít con chim nhát gan giật mình.
Rất khó khăn mới bình tĩnh bám vào trên tảng đá lớn lại phát hiện bốn phía một
mảnh mơ hồ. Mẹ nó, kính sát tròng đụng rớt rồi. Hu hu hu. . . . . . Lại biến
thành người mù rồi! Về sau cô sẽ không bao giờ mang kính sát tròng nữa.
Tiêu Hòa Nhã ở trong lòng thề, lúc này mới cẩn thận bò lên trên tảng đá. Cẩn
thận mò mẫn tới dây đeo ba lô nhỏ của mình. Lại nói bên trong cặp sách của cô
không có sách, mà những thứ đồ linh tinh khác ngược lại rất nhiều. Từ sự kiện
mất mắt kính lần trước, bình thường khi cô ra cửa cũng sẽ mang nhiều hơn một
bộ mắt kính để đảm bảo.
Thật vất vả mới mò ra được mắt kính đeo lên, mới phát hiện sắc trời không còn
sớm, chắc là đã tan học hết rồi! Không trách được lạnh lẽo thế, lúc này chuông
điện thoại di động vừa đúng lúc vang lên. Vội vàng cầm lên muốn nghe nhưng bởi
vì tay trơn. . . . ..
Cứ như vậy Tiêu Hòa Nhã trơ mắt nhìn nó lạch cạch ở trên tảng đá lăn hai vòng
sau đó tỏm một tiếng tựa như cô vô cùng hoa lệ rơi vào trong nước. Tiêu Hòa
Nhã giận dữ, "Dám học tao? Ah, tao có thể từ trong nước bò dậy mày cũng có thể
sao? Cũng không nhìn hình dáng của mày xem! . . . . . ." Bô bô mắng một đống
cuối cùng đặt mông ngồi trên đất khóc lên.
"Hu hu hu. . . . . . Tôi đây là trêu chọc ai ah, thế nào mà vận mệnh tràn ngập
bất hạnh vậy hả?" Kêu trời kêu đất, Tiêu Hòa Nhã cũng phóng túng mà khóc một
lần. Bẩm sinh đã cận thị còn chưa tính, lại còn là dân mù đường trời sinh. Từ
nhỏ cha không thân cận mẹ lại không có ở đây, vừa lên xe liền nằm ngủ không
ngủ thì choáng váng. . . . . . Trên thế giới có người nào đen đủi như cô
không?
"Cô gào khóc thảm thiết cái gì!" Bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Khiến tiếng khóc của một người nào đó đang khóc trong nháy mắt biến mấ