Đại Chủ Tịch Độc Tài


Người đăng: kimtayon

Về chuyện đất đai dưới thành phố M Vương Lâm Phong đã duyệt phép dài hạn cho
Lập Y, để cô có thể trở về nhà lo lắng mọi chuyện. Anh cứ nói “mọi chuyện
không sao đâu” và sau chữ “không sao đâu” đó thì cô cũng hiểu được. Anh làm
chuyện theo đúng cương vị của mình, tiền lương nữa tháng sẽ bị trừ sạch sẽ,
thậm chí tiền chuyên cần và tiền thưởng cuối năm cũng theo gió mà rời khỏi tầm
tay cô.

Lập Y quyết định đón chuyến bay lúc tám giờ, như vậy thì tầm bảy giờ tối sẽ
đến nơi. Lần này Vương Lâm Phong không chủ động đòi theo cô nữa, anh sẽ ở lại
để giải quyết một số công việc còn ứ đọng ở công ty.
Khoảng thời gian trên máy bay dài như vậy nhưng trong khi ngồi đó cô lại chẳng
chợp mắt được chút nào. Hai ngày trước nhận được điện thoại của A Phân cô mới
biết được gia đình cô đang gặp phải những rắc rối không biết đến từ đâu.
Chuyện bắt đầu từ hai tháng trước khi có công ty cử người đến xem xét địa hình
và thế là họ bắt đầu đến tìm những chủ đất trong khu vực để thu mua lại. Mọi
người đều bị những con số trên chi phiếu che mờ mắt nên chín mươi khu đất
trong kế hoạch thì đã có bảy mươi lăm người đồng ý bán đi. Và trong thời gian
gần đây không hiểu sao những khu nhà còn lại đều thi nhau bán đất, trong số ít
những hộ còn lại còn có nhà họ Lâu cô.
Trong số những khu đất bán sau có người còn hớt hãi thông báo rằng mọi người
nên mau chóng bán đất đi nếu không chỉ rước họa vào thân.
Cuối cùng cũng đến nơi Lập Y chạy thẳng vào nhà thì mọi thứ đều như trải qua
cơn lũ quét. Cô như không tin được vào mắt mình, kính của cửa chính bị đập vỡ
tan tác, trong nhà lại toàn là bùn đất. Cứ ngỡ như không phải ngôi nhà của
mình vậy.
“Tiểu Y sao con lại về lúc này?” Ông Lâu đang thu dọn kính vỡ, nghe tiếng động
liền ngước lên nhìn.
Mẹ Lập Y từ dưới nhà chạy lên thấy con gái bảo bối của mình về rồi không biết
nên mừng hay nên khóc đây. Vốn dĩ cả nhà đã giấu nhẹm chuyện gặp rắc rối này
đi nhưng vào lúc này chắc không cần giấu nữa rồi. Bà Lâu đưa con mình ra sau
nhà, bà không muốn để con gái vừa mới về đã chứng kiến thấy cảnh không hay
này.
“Mẹ, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải vì chuyện bán đất mà nhà mình lại
thành ra như vậy?” Lập Y cố gặng hỏi mẹ mình, nhìn đôi mắt bà ấy như sắp khóc
khiến trong lòng đứa con gái như cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Bà Lâu nắm chặt tay Lập Y, từng lời như muốn nhắc nhở con mình không được làm
trái: “Chúng ta…ta không thể bán phần đất này được! Nó phải được giữ lại.”
Cô biết chứ, giữ lại bằng bất cứ giá nào.
Nghe mẹ cô kể lại chuyện nhà mình bị phá đã diễn ra dai dẵng từ hơn nữa tháng
nay. Buổi tối đang ngủ liền bị người ta quăng trứng thối vào nhà, có khi trời
sáng là bột màu đỏ được rãi lung tung trên tường, quá đáng hơn là vào lần
trước người nào đó đã viết chữ lên tường “biết điều thì mau biến đi.” Sự việc
này đã được ba Lập Y báo lên phía cảnh sát nhưng đến giờ vẫn chưa có thông tin
gì được gởi về.
Nhìn mẹ mình khổ sở thế này Lập Y không còn tâm trí đâu để quan tâm những cái
khác. Gặp chuyện thế này mà hai người cũng không nói với cô một tiếng, biết là
ba mẹ chỉ muốn tốt cho cô nhưng để chuyện xảy ra thế này Lập Y thật sự cảm
thấy có chút vô dụng.
Biết Lập Y về tới nhà rồi A Phân mới chạy qua thăm hỏi, nhà cô ấy cách nhà Lập
Y cũng không xa nên qua lại cũng tiện lợi.
“Cậu nghỉ phép để về à?” A Phân cùng dọn nhà với Lập Y vừa hỏi chuyện.
Cô chăm chú lau sàn, nghe hỏi mới gật đầu nhẹ một cái. Nhìn căn nhà bây giờ
đâu có giống với cái tên của nó đâu chứ, dơ như thế này, bẩn như thế này, nói
xem có tức không chứ.
Lập Y bức xúc quăng mạnh giẻ lau sàn: “Này, Phân Phân rốt cuộc cậu biết là cái
công ty chết tiệt nào muốn xây dựng resote ở đây không?”
A Phân đang nhặt từng mảnh kính rất cẩn thận đột nhiên nghe tiếng quát của Lập
Y thì thiếu chút nữa những mảnh kính đã ghim vào đôi tay ngọc ngà của cô rồi.
A Phân nhẹ nhàng đặt mảnh kính xuống: “Cái con gà mờ này, chẳng lẽ cậu không
thể nhỏ nhẹ hơn sao?”
Bị la lại một câu liền xụ mặt, Lập Y cuối đầu bất lực. A Phân chỉnh lại tư thế
ngồi của mình, cô lấy điện thoại trong túi váy ra tìm gì đó. Lập Y cũng không
nói gì cứ cần mẫn lau dọn sàn nhà.
“Triển khai kế hoạch xanh của tập đoàn xây dựng Mộc thị, tập đoàn đã lên kế
hoạch xây dựng khu resorte xanh này từ hai năm trước nhưng do chưa hợp thời và
điều kiện sống không phù hợp nên day dưa cho đến lúc này mới bắt tay vào thực
hiện. Này, xem đi trên trang báo xxx đấy.” A Phân đẩy điện thoại về phía mặt
Lập Y.
“Mộc thị?” Lập Y lẩm nhẩm một mình, cứ cảm thấy cái tên này nghe quen tai vô
cùng, giống như…giống như đã được nghe ai nhắc đến hay sao ấy.
“Nhìn này, Mộc phu nhân đứng bên cạnh chính là diễn viên nổi tiếng đó, đẹp quá
đúng không?” A Phân chen đầu vào bổ sung thêm.
Còn đang lẫn quẩn trong não bộ của mình thì một câu nói của A Phân đã thức
tỉnh cô. Mộc phu nhân? Diễn viên nổi tiếng? Chắc chắn là người đó, người phụ
nữ đã rời xa gia đình và tìm đến một danh vọng địa vị mới. Là người phụ nữ mà
đời này Vương Lâm Phong căm ghét nhất.
Lập Y còn không có thời gian để cảm khái nữa, chộp lấy ngay điện thoại của
mình để trên bàn, bấm số gọi ngay cho Vương Lâm Phong. Chưa được ba giây thì
cô lại tắt máy, không thể gây thêm nhiều phiền phức cho anh ấy nữa. Nghĩ thế
Lập Y liền ngăn mình kiếm thêm phiền phức cho anh.
Cô lau sạch sàn nhà rồi sau đó liền leo thẳng lên giường nằm, cả ngày ngồi
trên máy bay cơ thể liền ê ẩm. Trầm ngâm nhìn điện thoại một lúc lâu, không
biết có nên gọi hay không, nhớ thật đấy.
Đột ngột màn hình điện thoại hiện sáng lên, hiển thị người gọi là Vương Lâm
Phong. Lập Y giật mình choàng người dậy, nhanh nhẹn nghe máy.
Chỉ thấy đầu bên kia rất mệt mỏi: “Lập Y em lại quên gọi cho anh.”
Cô khựng lại, vỗ nhẹ sau gáy. Quên mất là anh ấy đối với cô thì tính chiếm hữu
cực cao, nếu không xuất hiện trước mặt anh ấy khoảng hai tiếng thì phải gọi
điện báo cáo là đang ở đâu, còn cô đã biến mất gần một ngày nhưng không liên
lạc gì, chắc anh phải giận lắm đây.
“Đâu..vừa nãy đã tính gọi cho chủ tịch rồi đấy, nhưng anh nhanh tay hơn.”
Lập Y cố gắng chống chế cho mình.
Vương Lâm Phong thở dài, Lập Y cảm thấy rất lâu sau đó mới nghe thấy anh nói
chuyện: “Chuyện ở nhà sao rồi?”
“Mọi chuyện…rất ổn, anh đừng lo. Nhưng…về việc doanh nghiệp thu mua đất, có lẽ
anh cũng đã biết?” Cô dùng ngón tay vẽ linh tinh lên mặt gra giường, ngập
ngừng trả lời.
“Ừm, vậy ngủ sớm đi, nếu mọi chuyện ổn hẳn thì mua vé máy bay về đi.”
Vương Lâm Phong tắt máy ngồi trước máy tính của công ty, anh di chuột lên
xuống trên dòng email mà Giai Mỹ gửi đến. Bờ môi mỏng khẽ tách ra sau đó liền
biến thành nụ cười nguy hiểm.
“Mộc thị? Mộc chủ tịch? Mộc phu nhân? Đê tiện.” Anh lạnh lùng bỏ ra một câu
giống như việc nhắc đến những cái tên ấy liền khiến anh cảm thấy chán ghét.
Đừng bao giờ thử thách Vương Lâm Phong, anh có thể khiến người đó thân bại
danh liệt, cả đời cũng sẽ chẳng ngóc đầu lên được nhưng anh sẽ không dùng đến
những mưu đồ bẩn thỉu.

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc nhà họ Lâu lại đối mặt với nguyên một bức tường
loang lổ toàn là nước sơn. Lập Y điên tiết thét lên: “Cái đám người vô sỉ kia
rốt cuộc là ai? Đừng nấp sau lưng mà giở trò đáng ghét này, tốt nhất đừng để
Lâu Lập Y tôi biết được, nếu không tự đào mồ mà chôn mình đi là vừa.”
Cô đứng trước cửa nhà gào thét, hàng xóm bên cạnh thì nói ra nói vào về vết
sơn. Nhiều người bước tới khuyên rằng nhà này nên dọn đến một nơi ở khác và
bán phần đất đi là vừa, nếu không sẽ còn gặp nhiều chuyện rắc rối hơn nữa.
Vừa định quay người bước vào trong thì một cách tay đã giữ vai phải cô lại.
Lập Y xoay người, chỉ thấy trước mắt người đàn ông trung niên ăn mặc rất đứng
đắn, trông thì có vẻ đã lớn tuổi rồi, vết nhăn ở đuôi mắt khi cười lại càng
hiện rõ lên. Lập Y không biết ông ta là đang muốn làm gì.
“Chào cô Lâu, tôi là thư kí Hà bên công ty con của tập đoàn Mộc thị, chúng ta
có thể vào trong để bàn về chuyện phần đất hay không?” Ông ta tuôn một tràng
khiến Lập Y nghe mà đến chóng cả mặt quay cả đầu.
À à thì ra là bên cái tập đoàn đáng ghét đó, nếu như là về chuyện gì thì cô đã
có thể “cung kính” vui vẻ mời vào, thế nhưng bàn về chuyện đất đai thì một chữ
thôi “miễn”. Lập Y cười khan hai tiếng “ha ha” rồi liền tiễn khách. Về ngủ, cố
nằm mơ rồi sẽ thấy mình được ôm phần đất của nhà cô.
Người đàn ông trung niên bị hắt hủi bên ngoài, bỗng nhiên lớn giọng hơn một
chút: “Cô…cô đừng làm như vậy. Những chuyện xảy ra gần đây chưa khiến nhà cô
thay đổi ý định ư?”
Lập Y khựng lại, mũi chân chỉ còn cách cửa nhà tầm một gang tay thì nghe câu
nói đó liền dừng lại giữa không trung. Cái gì??? Nói như vậy thì những chuyện
xảy đến với nhà cô hình như đều liên quan đến chuyện bán đất nhỉ? Ôi trời,
chuyện gì đang xảy ra cơ chứ, vừa mới hâm dọa xíu thôi là đã mang đầu ra tự
thú rồi, nhưng mà may cho ông ta là ông ta đã lớn tuổi với lại cô cũng không
sở hữu karate như của Vương Tiểu Di, nếu không hôm nay ông ta chết chắc.
“Ông còn có gan đứng trước nhà tôi mà hâm dọa?” Lập Y lấn tới một bước, hai
mắt trợn trắng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông trung niên.
Ông ta theo đà của Lập Y lùi lùi về phía sau, trước khi bỏ đi còn mạnh miệng
tuyên bố: “Các người sẽ nhanh chóng vừa khóc vừa dọn nhà.”
Gì chứ? Tưởng đang dọa con nít hay sao, ông ta tưởng mình là con nít hay sao?
Thật muốn dùng chổi đuổi đi quá nhưng sống dưới sự giáo dục tốt của ba mẹ mà
cô vẫn còn chút nhân tính đối với người lớn tuổi. Hay gọi báo cảnh sát? Cũng
đâu có bằng chứng trong tay.
Bà Lâu nghe tiếng quát của con gái mình thì lập tức ngừng tất cả hoạt động
chạy ra phía trước, chỉ thấy bảo bối nhà mình hai tay cầm chổi ra sức đánh
thật mạnh vào lớp sơn trên tường nhà. Ngẫm nghĩ: Cái nhà này chống chọi với
mưa bão bao nhiêu năm nay, có khi nào lại sụp đổ trong tay đứa con gái này
không?
Dòng suy nghĩ chạy đến đó thì bà tức thì kéo tay Lập Y vào nhà, phải giữ ngôi
nhà bình an. Lập Y nhìn chén cơm trắng bốc hơi thơm ngát trong tay mình nhưng
ăn lại cảm thấy khác khác, hay do bản thân được Vương chủ tịch nuôi nấn bao
năm nên thành ra kén chọn rồi?!
A Phân thường hay đến nhà cô chơi, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô ấy không
những “cư ngụ” ở đây mà còn có “vé ăn miễn phí” vô thời hạn. Nhìn nét mặt
phụng phịu trên mặt Lập Y cô không ngại mà trêu chọc: “Cậu và tên chủ tịch đó
đến đâu rồi, đã abc gì chưa?”
“Lạch…cạch” Nghe như tiếng đũa muỗng cùng rơi thì phải.
Phụ mẫu nhà họ Lâu thi nhau làm rơi đũa.
Lập Y đứng hình khi nghe hỏi tới abc.
A Phân nhàn rỗi húp canh như câu hỏi vừa rồi bình thường lắm vậy.
“Ab…abc gì cơ? Cậu mau ăn đi.” Lập Y đánh vào đầu A Phân một cái rõ đau.
Mà hình như cô ấy chẳng đau chút nào, ngược lại còn cười khúc khích cuối đầu
ăn tiếp. Hai người trưởng bối đối diện thì tủm tỉm nhìn nhau, con gái lớn rồi,
sắp gả đi được rồi.
Ăn tối xong cả nhà không ai lên phòng mình mà cùng nhau ra trước nhà ngồi hóng
mát.
Bà Lâu nhìn con gái mình một lúc, con gái bà đúng là đẹp chết đi được, cái này
phải công nhận là được di truyền từ cả hai người mà. Đôi mắt này rất giống bà,
sâu xa vô tận. Cái mũi thẳng tấp rất giống ba, nhưng nhỏ nhắn và mềm mại hơn.
Con gái bà đã hai mươi ba tuổi rồi nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ con, giống như
bông vải vậy, mềm mịn nhưng dễ tổn thương. Nhà họ Lâu này không phải hạng giàu
có nứt vách đổ tường gì nhưng vẫn có thể chăm sóc cho đứa con này một cách tốt
nhất. Tìm cho cô một người đàn ông phải giỏi và thương yêu gia đình như ba cô,
tốt nhất là loại cực phẩm trong cực phẩm mới an tâm.
Nghĩ đến đây không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân, nhà này Lập Y là đứa con
gái duy nhất, đột nhiên cảm thấy cô đi rồi căn nàh trống trải hẳn. Phải gả đi
nhưng chẳng nỡ chút nào.
“Mẹ làm sao nữa rồi?” Cô xoay qua thấy mẹ mình mắt thì đỏ hoe mà chẳng nói câu
nào, khiến cô sợ chết được.
Bà Lâu vỗ vỗ tay cô, ôn tồn nhắc nhở: “Con gái lớn rồi, sau này đừng cứ chuyện
gì cũng mẹ mẹ như thế, cứ như vậy ai dám lấy con đây?”
“Không cần ai hết, chỉ cần ba mẹ cho con chốn dung thân là được.” Lập Y hí
hửng cười.
Ông Lâu ôm đầu con gái xoa xoa: “Sao lại không cần, con không cần ta cũng phải
gả cho bằng được.”
Gì chứ? Chẳng lẽ muốn hắt hủi đứa con duy nhất này hay sao? Đã vậy thì đành
cắn răng ở đây luôn cho xem, chẳng cưới gả đi đâu hết.
Trong túi hình như điện thoại đang rung.
Nhìn màn hình thì lại là “ám thần” Vương Lâm Phong. Không phải chứ, vừa mới
thốt ra câu không cưới gả thì anh lại gọi, chẳng lẽ có thuật thông linh biết
được những chuyện xa gần? Đừng tự dọa mình nữa. Cô len lén đi vào trong nghe
máy.
“Sao em còn chưa về, chẳng lẽ muốn anh đến đón?” Vương Lâm Phong hằn học hỏi.
Cô để loa truyền ra xa thầm mắng vài câu, sau đó mới đặt lại gần tai ngoan
ngoãn khuất phục: “Anh cho em nghỉ phép dài hạn cơ mà, dù sao tiền cũng đã trừ
rồi nghỉ thêm mấy hôm cũng không sao.”
Vương Lâm Phong nghẹn họng không nói được câu nào, tiền đúng là đã trừ rồi
nhưng đâu phải nói thế thì không trở về. Mấy ngày qua không được ôm ngủ liền
cảm thấy khó chịu, đến các nhân viên trong công ty còn cảm nhận được sự gai
góc của anh. Nhiều người thông minh liền biết được vì sao mà chủ tịch của mình
thành ra như vậy, chẳng hạn như giám đốc Ngô của phòng nhân sự, ông ấy mỗi lần
đi ngang qua phòng phát triển đều lấy mắt nhìn một cái xem ai đó đã về chưa.
Giải quyết được khuôn mặt đằng đằng sát khí của chủ tịch cũng chỉ có cái cô
nhân viên giảo hoạt kia thôi.
“Em, em cũng không nên ở lâu quá.” Vương Lâm Phong lí nhí giọng nói.
Không phải anh không cho cô về thăm nhà, nếu có anh thì đi bao lâu cũng được
nhưng cô đâu thể nhẫn tâm bỏ anh ở lại thành phố này một mình.
Lập Y hình như cảm nhận được anh đang rất rất rất thiếu tình thương từ cô.
Được dịp cô liền mang ra trêu chọc: “Ba ngày thôi mà, anh cũng không cần làm
điệu bộ như thiếu công cụ làm ấm giường là em vậy.”
“Không phải đó là công việc của em hay sao? Anh cho em ba ngày, nếu sau ba
ngày không thấy em, đừng nói là tiền lương ngay cả thức ăn em cũng đừng mong
không ngửi thấy mùi.”
Ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại sáng trở lại, ở đâu ra cái loại người độc
tài đến nỗi đem nhu cầu ăn uống của người khác ra làm điều kiên như thế. Cô
thật sự là không thể hiểu nổi cái con người đó rốt cuộc là đang nghĩ cái gì,
nếu không phải cô không nấu ăn được thì cũng muốn làm phản một phen cho hả dạ.
Lập Y trừng trừng như muốn nhai ngấu nghiến cái điện thoại nhưng nghĩ lại cái
này mắc lắm không nên chơi dại. Tranh đấu một lúc liền lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau khi người thư ký gì đó đến thì hình như liền không thấy bị quấy
rối nữa. Chẳng lẽ thật sự khí thế Lập Y mạnh vậy sao, hét một tiếng liền không
dám bén mảng đến nữa? Cô tự vỗ ngực khen ngợi chí khí của mình.
Mà nhìn ngoài đường cô thấy một top người tay cầm những cái cây lớn dài cả mét
hung hăng tiến vào. Lập Y lo sợ đến nỗi không biết rằng đôi chân cứng như đá
của mình không thể di chuyển được nữa bước.
Bọn họ không nói không rằng tiến thẳng vào nhà dùng gậy phá tan tác đồ dùng.
Tủ, bàn ghế, TV đều không yên ổn. Lập Y hoảng sợ chạy đến ngăn cản nhưng đều
chỉ như châu chấu đá xe.
“Không được, không được đập phá, các người là ai?’ Lập Y cố gào thét nhưng
chẳng tên nào trả lời.
Một tên cao hơn hẳn Lập Y rất nhiều liền sấn tới đẩy cô ngã ra sàn. Hắn quá to
nên cô không thể chống lại, nhìn ba mẹ mình bị xô đẩy đến đứng cũng không
vững, cô cảm thấy căm giận vô cùng.
Sau khi căn nhà đã không còn gì để đập phá bọn chúng ngừng tay và chỉ vào từng
người trong nhà: “Các người muốn sống yên thì đừng có xuất hiện ở đây.”
Lập Y run rẩy đứng dậy, không hiểu sao gáy cứ nhoi nhói, đưa tay sờ thử thì
không cảm nhận được gì nhưng xung quanh không hiểu sao cứ lờ mờ không rõ ràng.
Khi nãy bị xô ngã, đầu đập phải cạnh ghế.
Lúc này chỉ thấy hoàn toàn là màu đen.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #16