Muốn Buông Nhưng Không Đành Lòng


Người đăng: kimtayon

Gần đây Lập Y rất hiểu chuyện cô thường xuyên mang thức ăn ngon đến dỗ ngọt
người chị em của mình. Vì việc ở công ty cũng không nhiều như trước nữa nên cô
cũng dành ra được rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

A Phân nhìn con gà nhà mình đã trưởng thành, sắp được người ta rước về rồi mà
bản thân mình thế này lại chẳng một bóng ma nào để ý. Nhưng cô cũng thắc mắc
lắm, về chuyện rốt cuộc Lập Y đã bị “lừa sạch” chưa?!

“Này, cậu và tên ngạo mạn kia “đã làm” chưa?” Bằng ánh mắt gian xảo A Phân
nhìn Lập Y tò mò.

Lập Y bỏ hẳn cái bát xuống, cô nhìn A Phân, suy nghĩ một lúc mới ngờ ngợ ra
được cái ý nghĩa trong sáng mà A Phân nhắc đến. Đôi má bất giác đỏ ngượng:
“Làm…làm gì? Cậu…bọn mình…bọn mình cái gì cũng chưa làm!”

Cô cuối đầu không dám nhìn thẳng mặt Phân Phân, chắc chắn sẽ bị cười nhạo cho
xem.

“Cậu, anh ta? Không kể lúc đại học, bây giờ ở với nhau gần hai năm lại còn ở
chung nhà, ngủ chung giường, mà…mà chuyện gì cũng chưa làm?!”

Đâu phải cái gì cũng nói thẳng ra như vậy, chuyện như thế mà qua miệng A Phân
là giống như tận thế đến nơi. Chuyện đó đâu phải muốn là được cơ chứ, còn phải
thiên thời, địa lợi, nhân hòa cơ đấy. Với lại bản tính Vương Lâm Phong là cầm
thú kiêm yêu nghiệt nên…cô không dám nghĩ xa như vậy.

Ăn nằm ở nhà A Phân đến chiều Lập Y cũng mệt mỏi lê mình về nhà, cô nhớ lại
mình còn phải dọn dẹp nhà cửa, dù sao Vương Lâm Phong cũng là người nấu ăn nên
cô phải có trách nhiệm giữ cho nhà cửa phải luôn trong tình trạng sạch sẽ.

Lập Y ngồi trong phòng khách hài lòng với “cuộc cách mạng sạch sẽ” của mình.
Cô mang lap ra sofa nghiên cứu những phần mềm mới trong khi chờ anh về, sờ sờ
bụng mình, đúng là được Vương Lâm Phong nuôi nấng kỹ quá nên đâm ra hư hỏng
mất rồi.

Lúc mở mắt ra cô nhìn thấy trong bếp Vương Lâm Phong đang bận nấu thức ăn,
trên người cô cũng được đắp chiếc áo khoát của anh. Chắc là lại ngủ quên. Lập
Y mon men lại gần, cô đứng sau lưng Vương Lâm Phong dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ
cứ ập đến.

“Anh về khi nào vậy?” Lập Y vừa giúp anh dọn lại bát đĩa vừa hỏi.

“Khi nãy thôi, cứ ngủ đi tí nữa anh gọi.” Vương Lâm Phong nhẹ xoa đầu cô đẩy
về phía phòng. Vừa về đến nhà anh đã thấy cô ngồi làm việc đến ngủ gật mới
không gọi. Vốn dĩ anh đã có ý định cuối năm nay sẽ cho Lập Y nghĩ việc, sau đó
tổ chức đám cưới và sau đó nữa sẽ gia tăng dân số cho nhà họ Vương. Nhưng kế
hoạch cũng chỉ là kế hoạch, anh biết cô yêu công việc này như thế nào, muốn cô
bỏ thì ích kỷ quá.

“Không ngủ được nữa, ăn cái đã.” Cô cười cười nắm tay anh kéo ra bàn chính.

Vương Lâm Phong tắm xong anh trở lại phòng, kéo hộc tủ cuối, anh nhẹ nhàng mở
ra một chiếc hộp, chiếc nhẫn đỏ vẫn lặng lẽ nằm đó, chưa có cơ hội lấy ra. Anh
mở lap nhưng không làm việc như thường ngày mà chăm chú theo dõi một trailer
hoạt hình nào đó, không nghiêm nghị mà thay vào đó anh rất yêu chiều rất nặng
lòng.

Cuối tháng sáu Lập Y gặp một trăng trở lớn, cô ngồi dài trên ghế trong phòng
làm việc, căng mắt nhìn tấm thiệp cưới đỏ rực ghi tên người mời: Tịnh Yên – Tử
Minh. Lập Y cắn răng sờ sờ túi tiền. Không phải chứ tiền mừng với cặp đôi này
bao nhiêu là đủ cơ chứ với lại cô còn chưa được ai đó cầu hôn mà cái đôi không
hiểu chuyện này chẳng nói chẳng rằng liền phát thiệp cưới là thế nào?!!

Lập Y nghĩ là thế nhưng ở tầng ba mươi của tòa nhà nào đó, đại chủ tịch kiêm
người yêu đang giận dỗi muốn xé tấm thiệp nhưng phải cố dặn lòng để lại. Anh
em tốt của anh tiến triển rất nhanh nha, đại học thì yêu nhau say đắm có hờn
có giận, ra mắt ba mẹ rất sớm, nhưng điều này thì thật khó tha thứ, dám lấy vợ
trước Vương Lâm Phong này. Anh đừng nói gửi thiệp, cầu hôn cũng chưa mà ngay
cả “quyền sở hữu” anh cũng chưa chạm một ngón tay vào nữa. Đừng mong anh đây
mang phong bì dày cộm tới.

Mặc dù Vương Lâm Phong đứng đầu một tập đoàn lớn nhưng tính cách thì trẻ con
không ai bằng, tính toán với cả động vật. Anh chẳng bao giờ dịu dàng với người
khác, chẳng bao giờ tươi cười với người khác cũng chẳng bao giờ rộng lượng với
người khác. Dám đắc tội với anh thì khó sống rồi.

Vương Lâm Phong lái xe về nhà, anh nhìn bầu trời đêm sao lại quyến rũ đến như
vậy, trông giống như hình ảnh ai đó đang ngủ say, êm đềm vô cùng.

Anh chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ không ở bên cạnh anh, vì anh mặc định nơi
nào có cô ở đó phía sau luôn là anh. Nếu ngày trước bản thân anh không bị cô
mê hoặc thì chắc có lẽ cuộc sống này buồn tẻ lắm đây. Người để ý cô là anh,
người theo đuổi cô cũng là anh nhưng người kéo anh ra khỏi u mê và tăm tối là
cô. Bờ môi mỏng tanh tự nhiên dãn thành nét cười, còn đẹp hơn bất cứ thứ gì.

Bước vào nhà anh đã nghe tiếng vọng từ bên trong: “Mẹ đừng lo lắng quá, con
sống rất tốt, được, tạm biệt mẹ.”

Đứng bên ngoài Vương Lâm Phong nghe được hết. Giọng điệu của cô như vậy chắc
chắn là đang nhớ nhà lắm, nhưng biết làm sao được công việc của anh hiện giờ
rất bận không thể đưa cô về được còn cho cô nghĩ phép thì Lập Y nhất định
không đồng ý. Anh tiến đến ôm cô từ phía sau, tựa đầu vào hõm cổ cô, Vương Lâm
Phong thì thào: “Nhớ nhà?”

Hơi thở của anh khiến Lập Y dựng cả tóc gáy, cô xoay người ngước lên nhìn anh,
hốc mắt đỏ hoe Lập Y nhẹ nhàng gật đầu. Cô không thể giấu được anh chuyện gì,
lúc nãy mẹ cô gọi lên bảo rằng bác trai cô muốn bán mảnh đất của họ cho một
doanh nghiệp để xây dựng resort nghĩ mát, nhưng trong bản kế hoạch có luon cả
phần đất của gia đình cô, nếu nhà họ Lâu không bán thì công trình sẽ không thể
thi công. Do đó bác trai bác gái đang làm khó ba mẹ cô ở dưới nhà.

Vương Lâm Phong đanh mặt: “Suy nghĩ tầm thường.”

Cô im lặng tựa người vào anh, muốn dựa dẫm vào anh cả đời, tránh xa những
phiền muộn không đáng có kia. Vương Lâm Phong cuối đầu, nâng cằm Lập Y, anh
nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô, không mạnh mẽ như thường ngày, nụ hôn hôm
nay giống như một liều thuốc ủi an tinh thần cô.

Khi Lập Y đi tắm anh ở bên ngoài gọi điện cho Giai Mỹ: “Giúp tôi tìm hiểu
doanh nghiệp muốn xây dựng resort ở thành phố M là ai.”

Sau khi nói xong còn tắt máy rất mạnh tay, làm Giai Mỹ cũng giật mình một
phen. Đại chủ tịch anh cáu gì chứ?! Nhân viên như chúng tôi thật sự thật sự
không có thời gian rảnh mà, tưởng đâu tăng lương thì có thể vui vẻ ai ngờ đâu
lại còn bị hành hạ nhiều hơn ấy chứ. Giai Mỹ suy nghĩ một lúc mới quăng điện
thoại sang một bên, chui rúc vào chăn ngủ tiếp.

Lập Y ngắm mình trong gương, chiếc đầm trắng tinh khiết trên người cô rất vừa
vặn, tay áo ngắn cổ áo tròn, bên trong là vải trơn phủ bên ngoài thân áo là
lớp vải ren thêu cánh thiên sứ. Chiếc đầm dài đến gối, hơi xòe trông vừa quyến
rũ vừa đơn giản, khiến người trước mặt không thể rời mắt. Lập Y nghiêng người
qua trái, nhìn khóa kéo còn hở một chút liền đưa tay nhưng cô cảm thấy người
nào đó đã giúp cô xử lí phần còn lại. Vương Lâm Phong phía sau dường như đã bị
mê hoặc bởi cô, anh đưa mũi ngửi sâu liền cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng,
hôm nay cô quả nhiên rất đặc biệt.

Chỉ là đến dự tiệc cưới thôi đâu cần…đâu cần hút hồn đến như vậy. Nếu lỡ tên
nào đó trong bữa tiệc nhắm trúng cô ấy thì sao?! Trong bữa tiệc chắc chắn
không có ai nổi bật như anh nhưng nếu những tên đần độn đó đột nhiên sáng mắt
và quấn lấy cô thì anh khó trở tay rồi. Nếu bắt cô ở nhà thì không được, bảo
cô thay bộ quần áo mới càng khó, nhưng để Lập Y xinh đẹp thế này mà đến nơi
đông người thì anh thật sự chẳng muốn chút nào.

Vương Lâm Phong ở phía sau ra sức xoa thật rối mái tóc cô, nhìn gương mặt xụ
xuống giận dỗi của Lập Y khiến anh bật cười: “Tốt tốt đi được rồi.”

Công sức gần nữa ngày của cô đến salon đều tiêu tan rồi, mặc dù Nhị Ca không
lấy tiền nhưng tội cho cái lưng này lắm đấy biết không. Điên gì chứ tên chủ
tịch đáng ghét này.

Trên xe Lập Y cứ tức tối mãi về chuyện mái tóc khi nãy, Vương Lâm Phong thì tỏ
ra như “gia đây vô can, có trách thì trách em chướng mắt quá” như thế. Anh
nhìn sang ngã tư đường, thấy rồi nơi chổ chức tiệc cưới là ngoại thành, khung
cảnh rất đẹp rất thiên nhiên mà trong mắt Vương Lâm Phong thì nó chỉ là một
nơi khỉ ho cò gáy, tên Tử Minh đúng là chẳng biết nhìn chút nào. Nếu gia đây
mà có tổ chức lễ cưới thì nhất định không tầm thường như thế đâu.

Đứng một bên quan sát biểu cảm của bạn trai mình thì Lập Y thở dài một hơi, đi
dự ngày vui của bạn mình mà anh cũng chẳng tỏ ra bình thường chút nào, giống
như bị ép buộc đến tham gia vậy.

“Mở miệng cười xem nào!” Lập Y đứng một bên ra sức thúc giục.

Vương Lâm Phong nhăn trán, miệng cười ép buộc. Lập Y cuối đầu bất lực, anh ấy
đúng là khó chịu mà.

Bước chân vào con đường trải đầy đá hoa, bên tay trái có một tấm biển chỉ dẫn
hướng vào, Lập Y trầm trồ khen ngợi sự lãng mạn mà Tử Minh dành cho Tiểu Yên.
Cô chầm chậm khoát tay Vương Lâm Phong đi vào, trên mặt lúc nào cũng nở nụ
cười tươi tắn. Lập Y thầm nghĩ: cũng may cô không có sở thích đi giày cao gót
nếu không sẽ té lên té xuống với đống sỏi đá này.

Hai hàng ghế màu trắng được xếp rất ngay ngắn gần bờ sông, sau thân ghế điểm
xuyến đóa cẩm chướng tím rất thơ mộng. Người tham dự lễ rất đông đa phần toàn
là bạn học của cô ấy, hình như ở bên kia là Du Du và Mẫn Mẫn thì phải. Đúng
rồi ngày quan trọng của chị em làm sao họ không đến được chứ.

Lập Y đẩy tay Vương Lâm Phong về phía trước: “Anh đi chào hỏi họ đi, em đi tìm
Tiểu Yên.”

“Anh đi theo không được à?” Vương Lâm Phong cau có quay lại hỏi cô.

“Tất nhiên là không được rồi, con gái chúng em có những điều mà các anh không
được quyền nghe.” Lập Y cười tinh nghịch, vỗ nhẹ vào vai anh như một người chị
vỗ về đứa em trai sau khi bị giật kẹo.

Vương Lâm Phong nhăn mặt chán ghét đi về phía ghế ngồi, nhiều người có mặt tại
hôn lễ đều quay đầu nhìn anh chỉ chỏ. Chủ tịch đây hoang mang vô cùng, anh thử
nhìn xung quanh…hình như hai dãy ghế chỉ có mình anh ngồi thì phải. Thôi thì
đã lỡ ngồi rồi bây giờ mà đứng lên sẽ còn mất mặt hơn nữa, đã vậy mặt dày ngồi
luôn đây.

Đằng sau tiếng nói giễu cợt vang lên: “Rốt cuộc mặt mũi anh để ở đâu vậy?”

To gan, ai lại dám vênh váo, xỉa xói Vương Lâm Phong anh đây. Vừa quay lại thì
toàn bộ cơ mặt của anh đều đanh lại cứng nhắc, người mà anh không muốn gặp
nhất cuối cùng cũng xuất hiện, tên Bạch Dương đó. Đừng nói nhìn mặt ngay cả
thở cùng một bầu không khí cũng khiến Vương Lâm Phong khó chịu, anh đứng dậy,
luồn người qua dãy ghế một mạch đi thẳng ra chổ khác.

“Anh, cuối cùng cũng quay về với Tiểu Y?” Bạch Dương nén giọng, cố gắng nhả
từng chữ khó khăn.

Vương Lâm Phong không trả lời, với người ngoài “ừ ờ” đã là đủ lắm huống chi
còn là người anh ghét, ngay cả gật đầu cũng lười. Mà khoảng im lặng này đối
với Bạch Dương lại là sự khẳng định, khẳng định hai người đã quay lại và đang
sống rất vui vẻ.

“Tôi chẳng muốn thừa nhận hai người xứng đôi chút nào. Tôi thích cô ấy hơn,
tôi hiểu cô ấy hơn anh, thời gian anh không ở đây cũng là một tay tôi chăm sóc
cô ấy…thế nhưng khi anh trở về mọi thứ đều thay đổi. Tại sao anh luôn là người
ngáng chân tôi?” Hai người đều không ai nhìn ai, Bạch Dương sợ nếu nhìn thấy
khuôn mặt của Vương Lâm Phong có khi nào không kềm chế được sẽ gay ra ẩu đả.

Khóe môi Vương Lâm Phong hờ hững buông nhẹ: “Vậy xem như tôi cám ơn anh vì đã
chăm sóc cô ấy và cũng đừng quên lúc trước chính anh là người muốn lợi dụng
Lập Y để hơn thua với tôi. Xét về mọi thứ anh mới là người không xứng.”

Trả lời không được, hay đúng hơn là không thể trả lời, vì…mọi thứ đều hoàn
toàn chính xác. Mọi thứ đã qua, việc anh có ý đồ lợi dụng cô không thể chối
cãi, đó cũng là tảng đá đè nặng anh bấy lâu nay. Khi nhớ lại đều đau đớn vô
cùng, giống như đã tự tổn thương chính mình. Bạch Dương bất ngờ đối mắt với
Vương Lâm Phong, anh luôn tự tin vào tình cảm mình dành cho Lập Y, anh yêu cô
hơn cả bản thân mình. Nhưng mãi mãi người cô chọn cũng không phải anh.

Trong khu trại màu tráng dành cho cô dâu chuẩn bị mọi thứ, Lập Y bước vào đứng
phía sau Tiểu Yên. Nhìn cô bạn ngày xưa hôm nay đã trưởng thành, cô rất muốn
ôm Tiểu Yên nhưng lại sợ trong lúc xúc động lại khiến cô nàng khóc và trôi lớp
trang điểm thì khổ.

“Đến rồi? Sư huynh đâu?” Người Tiểu Yên muốn hỏi không ai khác chính là Vương
Lâm Phong.

“Mình không cho anh ấy vào đây.”

Tiểu Yên xoay người, cô rất cực khổ với bộ váy cưới mà Tử Minh chọn, to quá cỡ
so với thân hình nhỏ nhắn của cô. Phải làm sao khi tên thiếu gia đó lên giọng
và nói “cuộc đời mỗi người chỉ được mặt áo cưới một lần, nên phải chọn cho
xứng đáng.”

Lúc này Lập Y có thể hiểu được, bởi vì những suy nghĩ khó hiểu của Tử Minh cô
ngàn lần cũng không bì kịp. Nếu như sau này đi chọn áo cưới với Vương Lâm
Phong không biết anh ấy có yêu cầu cao như thế không nhỉ.

“Yên Yên của chúng ta sắp về nhà chồng rồi, sắp không còn là thiếu nữ nữa
rồi.” Lập Y kề vài cô nàng, mở giọng nhẹ nhàng.

Vế đầu thì có vẻ cảm động nhưng cái vế sau nghe có gì đó hơi trong sáng thì
phải. Tiểu Yên nhếch môi, nắm lấy hai bàn tay Lập Y: “Thế còn cậu? Định khi
nào cho Vương Lâm Phong có “quyền sở hữu” cậu đây?”

Bị Tiểu Yên chọc ngay chổ ngứa cô tất nhiên không còn lời nào phản bác lại.
Đâu phải không cho anh ấy cơ hội, mà vì anh ấy chẳng chịu mở lời.

“Đừng ngốc như thế chứ, bây giờ là thời đại nào rồi?! Nếu cậu không nhanh tay
thì hàng cực phẩm đó sẽ bị người ta ôm đấy.” Mạnh mẽ như Tiểu Yên thì còn mạnh
miệng nói được như thế chứ còn ngốc nghếch như cô đây thì không dám rồi.

Bây giờ nếu như cô cầu hôn ngược lại thì sao nhỉ? À viễn cảnh đó…chắc sẽ không
diễn ra đâu…

Mang một bụng suy nghĩ khó nhằn Lập Y đành phải ra ngoài để Tiểu Yên còn tân
trang mình lại một chút. Khi nãy hai người đã thỏa thuận, nhất định hoa cưới
của Tiểu Yên nhất định phải do cô bắt được, mà còn phải bắt theo cách đẹp mắt
nhất. Lập Y cười khan rồi nhanh chóng ra ngoài.

Mà ra tới sân khấu thì Lập Y lại suy nghĩ: hay là đi trở vào.

Bên phải là bạn trai vĩ đại của cô đang tỏa sát khí không ngừng, bên trái là
sư huynh Bạch Dương rất điềm tỉnh cho tay vào túi, mặt không động chút cảm
xúc. Không phải chứ, các anh à, dù sao thì đây cũng là ngày vui của bạn các
anh đấy, muốn gây chiến thì chọn hôm khác không được sao?! Tại sao nhất thiết
phải là hôm nay? Nhìn sang Tử Minh, cậu bạn này đúng là sai lầm rồi, có giao
tình với hai tên này đúng là số đen đến khỏi nói.

Bạch Dương đã thấy Lập Y, anh lập tức chuyển sang gương mặt ôn nhu vốn có. Ánh
mắt dịu dàng đến quen thuộc: “Dạo này em thế nào?”

“Em rất khỏe, cám ơn anh.” Lập Y cười tươi tắn đáp lời.

Nhìn Bạch Dương hôm nay hơi gầy hơn thì phải, dù gầy nhưng sắc mặt không hề
xanh xao tiều tụy, mà trong mắt anh ẩn chứa điều gì đó lúc nhìn vào mắt cô
khiến cô hơi khó xử. Là cô suy nghĩ xa quá ư?!

Còn đang bị ánh mắt xa lạ của Bạch Dương làm cho đần người thì Vương Lâm Phong
đã đến trước mặt và cốc nhẹ vào trán cô một cái, anh nhìn cô với ánh mắt đe
dọa còn gắp ngàn lần khi nãy tỏa sát khí. Gì thế này, chẳng lẽ muốn bức chết
cô hay sao?!

Đến giờ làm lễ mọi người nối đuôi nhau cùng di chuyển đến hàng ghế khách mời,
âm nhạc vang lên, người chủ hôn đứng ngay ngắn và nghiêm trang trên bục. Mọi
người đều mang trên người một niềm vui nho nhỏ, vui vì người nhà, vì bạn bè đã
tìm được nữa kia của cuộc đời.

Trong suốt buổi lễ ai cũng hướng mắt về phía cô dâu chú rể trên bục, có người
khóc, có người thì thầm vào tai nhau, còn Bạch Dương từ đầu đến cuối anh đều
hướng mắt vào Lập Y, hầu như không nghe chủ hôn nói gì hay nhân vật chính đọc
tuyên thề ra sao. Anh đâu còn tâm trí nữa, từng hạ quyết tâm chúc cô hạnh
phúc, từng dằn lòng cố gắng quên cô, từng làm mọi thứ nhưng đều vô ích. Anh
muốn cướp Lập Y về mình…nếu như trong trái tim cô tồn tại hình ảnh của anh và
điều đó là không thể.

Họ chờ đợi nhau thì kết cuộc hạnh phúc, ngược lại anh dành cả tuổi trẻ chỉ để
chờ đợi một cái nhìn từ cô thì lại công cốc. Khởi đầu bằng ý định xấu thì mãi
cũng chẳng có kết quả mong muốn. Tay phải bất giác đưa lên bờ ngực trái, nói
không đau là vô cùng dối lòng.

Hôn lễ kết thúc vô cùng tốt đẹp, theo những gì đã bàn trước thì Lập Y là người
may mắn ôm được hoa cưới. Cô thì ngượng ngùng cuối đầu mà người nào đó đứng
bên cạnh hết sức hãnh diện, sắp rồi cứ đợi đi, ngày gia đây tổ chức hôn lễ
cũng sắp tới rồi.

Vương Lâm Phong ra ngoài lấy xe, cô đứng một góc chờ anh. Bạch Dương sải bước
dài đi tới, trong tâm trí cứ thôi thúc, cười đi nào đừng giở bộ mặt như thế
đến gặp em ấy, nhưng mà cơ mặt lại không nghe lời. Bạch Dương vỗ nhẹ đầu Lập
Y: “Tiểu Y.”

Nghe gọi cô liền nhìn lại bắt gặp Bạch Dương đang đứng sau lưng.

“Anh chưa về à?” Cô đánh vào bả vai anh, thân thiết nói.

Cánh tay theo thói quen đưa lên đầu cô xoa nhẹ đầu cô, Lập Y không phản ứng
lại vì trước giờ cô luôn xem anh là sư huynh, hành động này đơn giản giống như
là anh trai đối với em gái mà thôi.

“Cuộc sống này nhiều lúc mệt mỏi lắm phải không em, cứ yên tâm bước về phía
trước…khi nào mệt mỏi hãy quay đầu nhìn lại, bất cứ lúc nào cũng luôn có anh
bên cạnh…” Bằng cả tấm lòng mình anh không còn câu nào thật lòng hơn nữa,
không buông bỏ được cô là sự thật, chúc cô hạnh phúc cũng là sự thật, chỉ là
cả hai sự thật đó anh không thể chấp nhận.

“Thật nhọc lòng Bạch tổng quan tâm, nhưng người của tôi không đến phiên anh
quản.” Vương Lâm Phong lái xe đi tới, anh nghe thấy mọi chuyện nên cáu gắt vô
cùng.

Mở cửa kính xe anh chống một tay lên thành cửa, khuôn mặt biểu lộ sự đắc
thắng: “Mặc dù lúc này chưa có thiệp nhưng năm sau chúng tôi tổ chức hôn lễ,
mời anh đến dự.”

Nhói thật đấy, tên Vương Lâm Phong này đúng là đáng ghét. Bạch Dương nhìn
thẳng anh sau đó nhẹ nhàng chuyển mắt đến cô, miệng nhếch thành nụ cười khổ
sở. Tâm can này đúng là bị người ta dày vò đến thế này, còn đứng đây nhìn họ
hạnh phúc. Bạch Dương mày đúng là hết thuốc chữa rồi.

Khi Lập Y lên xe, Vương Lâm Phong còn cố ý phóng đi thật nhanh. Cô cũng hơi
thắc mắc, chuyện kết hôn…là, là bàn với cô khi nào chứ.

Khi đến cột đèn đỏ Vương Lâm Phong dừng lại, anh tháo dây an toàn, sau đó quay
qua ướm trọn đôi môi Lập Y, mà bộ động tác lại nhanh vô cùng. Nụ hôn này chính
là muốn cảnh tỉnh cô, không để những lời nói mê hoặc của Bạch Dương tồn tại
trong đầu cô.

Lập Y cũng đần độn không hiểu cái hôn này là gì, chỉ điềm nhiên đón nhận.
Trong nụ hôn này có chiếm hữu, có dịu dàng cũng có cả áp bức.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #15