Anh Là Mặt Hồ, Còn Cô Là Gió


Người đăng: kimtayon

Một tuần sau khi được nghĩ phép mà Lập Y vẫn nằm gục trên giường không động
tĩnh gì. Thật ra không phải là không động tĩnh mà là không dám động, Lập Y
nhìn thân thể được chăm sóc như bảo vật của mình thì không biết nên khóc hay
nên cười. Thật ra cô không sao hết, các vết thương nhờ thuốc đặc trị nên không
để lại sẹo dù là tí ti thôi, nhưng ngặt nỗi Vương Lâm Phong lại lo xa vô cùng,
anh không để cô xuống giường động tay chân vào bất kỳ thứ gì. Nhưng cô lại
muốn xuống bếp tìm trái cây ăn.

“Nếu em không cần chân thì cứ bước xuống thử xem.” Tiếng Vương Lâm Phong từ
ngoài vang vào kịp thời ngăn cản ngón chân còn cách sàn gỗ một tất.

Cô trừng mắt nhìn anh, chộp lấy cái gối quăng mạnh ra cửa.

“Anh xem, em khỏe rồi. Với lại chỉ là xây xát ngoài da thôi, không đáng kể
đâu.” Nụ cười tinh nghịch của cô khiến anh càng muốn cưng chiều hơn nữa.

Vương Lâm Phong nhìn ngắm Lập Y một lúc mới cười dung túng, xem bộ dạng đúng
là rất khỏe mạnh, còn có gan đánh anh nữa cơ mà.

“Nhân lúc còn ngày nghĩ, gia đình chúng ta đi dã ngoại một bữa. Thay quần áo
rồi xuống dưới xe, mọi người chuẩn bị gần xong rồi.”

Lập Y há hốc mồm, vừa nãy còn bảo người ta không được xuống giường mà vừa quay
lại một cái liền có chuyến đi chơi, đùa nhau à. Cằn nhằn một lúc cô cũng xuống
giường thay quần áo, được ra ngoài hít thở không khí trong lành thì còn gì
bằng nữa.

Thời gian đợi vết thương lành lại không phải quá lâu nhưng Vương Lâm Phong lại
dùng cái quyền chủ tịch của mình để xin nghỉ dài hạn cho cô. Lúc đầu rất buồn
vì Vương Lâm Phong cứ ở công ty suốt, còn Vương Tiểu Di thì phải đến trường do
đó không ai nói chuyện với cô cả. Nhưng mấy hôm trước Tiểu Di đến và nói cho
cô biết tình hình hiện nay của Angel, cô ấy đã không còn ở trong nước nữa.

Khi xuống dưới nhà bác quản gia đã rất lịch sự mà cuối người chào Lập Y nhưng
bản thân cô lại không thoải mái khi được chào đón như vậy.

Nhìn chiếc Limousine chầm chậm lăn đến trước cửa, Lập Y chỉ biết trố mắt nhìn,
không phải cô chưa từng thấy chiếc Limousion nào nhưng ở đây Lập Y ngạc nhiên
vì độ “tiêu xe” của nhà họ Vương.

“Còn rất nhiều loại chờ em thưởng thức đấy.” Vương Lâm Phong từ đâu đi tới nói
nhỏ vào tai cô.

Quá đáng, thật sự rất quá đáng! Chỉ một chiếc thôi cũng đã là tiền lương bao
nhiêu năm của cô rồi.

Bốn người ngồi trên xe nói chuyện rất rôm rả, nếu không nói họ là giới thượng
lưu thì Lập Y chắc chắn sẽ không tin đâu. Vương Khâu ngồi cạnh con trai mình,
ông nhìn dáng vẻ đạo mạo của anh bỗng chốc nhớ lại thời mình còn trẻ, ông chắc
chắn vẻ đẹp trai chết người này của anh là được thừa hưởng từ ông.

“Lập Y chị ăn đi này!” Tiểu Di đang bốc vải, liền hỏi Lập Y.

“Nóng đấy, đừng ăn nhiều.” Vương Lâm Phong không rời mắt khỏi tờ báo nhưng
giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy.

Tiểu Di ngậm ngùi đặt lại trái vải xuống, sau đấy đưa cho Lập Y một trái quýt
còn nguyên vỏ: “Này, quýt rất ngọt, chị thử xem.”

“Vương Tiểu Di em không biết lột ra à?” Anh từ đâu đâm vào một câu nói.

Tiểu Di hết nhìn Vương Lâm Phong lại nhìn chị dâu của mình, thôi thì vì chị ấy
đi. Dù sao anh ấy khó ưa đến thế nào thì vợ của anh ấy cũng đáng yêu hơn
nhiều. Người ta gọi đó là bù trừ cho nhau đấy.

Vương Khâu thấy Lập Y có vẻ hơi khó xử với không khí áp bức này thì ông quyết
định chuyển hướng câu chuyện.

“Tiểu Y con có hài lòng với đối đãi của VP hay không?”

Tất nhiên là có chứ. Lương tháng thì khỏi phải bàn, thời gian tăng ca thì hợp
lý đã vậy tiền thưởng còn khỏi chê vào đâu được, không những thời gian nghĩ lễ
dài mà quan trọng là đồ ăn ở nhà ăn công ty phải nói thuộc dạng hảo hạng. Lập
Y rất đang cố sắp xếp những cái tốt VP thì lại nghe âm thanh quen thuộc ở đâu
bên cạnh: “Vợ của chủ tịch đã nhận được đối đãi đặc biệt thì còn cần gì khoản
ít ỏi ở công ty.”

Cô đăm đăm nhìn anh bằng ánh mắt dò xét. Khi nào chứ, đối đãi đặc biệt sao, cô
thậm chí còn không biết bản thân mình nhận được những cái đó cơ đấy? Lập Y
công nhận bản thân mình là do anh chăm sóc, thức ăn cũng là do anh nấu nhưng
như thế cũng được coi là đặc biệt ư? Vương Lâm Phong anh ấy đúng là tư duy
ngày cảng lệch lạc. Nhân phẩm chắc chắn có vấn đề.

Mọi chuyện cô nghĩ là vậy nhưng hai chữ “đặc biệt” sau khi được xử lý qua cái
não bộ cao cấp của cha con nhà họ Vương thì lại khác. Hai người điềm nhiên
liếc qua nhau rồi cười mỉm.

“Ừm…khụ khụ, thế lương có đủ tiêu không?” Vương Khâu lại hỏi tiếp, ông đưa
tách trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ.

Lần này cô định trả lời nhưng lại nghe tiếp người nào đó lên tiếng: “Tiền
lương của cô ấy đều là nằm trong tài khoảng của con, sau này chỉ cần quẹt thẻ
mà không cần lãnh tiền.” Trong khi nói vẫn còn cao ngạo mắt không rời khỏi tờ
báo.

Vương Tiểu Di lẫn Vương Khâu đều không thể chấp nhận nỗi vẻ độc chiếm của anh
nữa.

Một cô em gái nào đó hậm hực: “Đã biết người ta đồng ý lấy anh không mà một
tiếng vợ hai tiếng vợ?”

Một ông bố nào đó thở dài, đặt tách trà xuống bàn: “Ngày tháng sau này của
Tiểu Y sẽ khổ lắm đây, yêu phải một người tự cao tự đại như vậy!”

Lập Y nhai nhẹ nhàng miếng táo trong miệng, hơi ngập ngừng gật đầu trong vô
thức. Tất nhiên cô biết là sẽ khổ rồi nhưng lại chẳng đành nào rời xa được.
Vương Lâm Phong ngồi ung dung trên xe, anh chẳng thèm để ý đến những câu nói
bông đùa của hai người kia. Vì anh biết dù cho sau này có khổ sở thế nào đi
nữa thì Lập Y cũng không được phép từ bỏ. Bốn năm trước đã chọn thì cả đời
phải theo.

Cái nắng gay gắt bên ngoài chói sáng vô cùng, mặc dù khiến người ta khó chịu
nhưng vẫn phải cứ ngắm nhìn. Phụ nữ trong độ tuổi yêu đương là lúc họ đẹp nhất
điều này hoàn toàn không sai, như Lập Y là minh chứng rõ ràng nhất. Làn da
căng hồng tươi sáng được nắng chiếu qua lại nhìn như trong veo xuyên thấu, đôi
mắt sâu hút hồn như sao xa, cái môi anh đào hồng nhuận đang cười rất rạng rỡ.

Cô của lúc này rất khác với lúc trước. Cô biết cảm giác yêu một người là thế
nào, đau vì một người ra sao, cũng đang đắm mình trong dòng suối hạnh phúc
mình hằng ao ước. Cuộc sống này vốn dĩ không êm đềm như mặt hồ phẳng lặng mà
nó chỉ đang chờ ngọn gió nào đó thổi qua, in hằng dấu ấn trong từng xoáy nước.
Đối với cô, anh là mặt hồ còn cô là gió.

Buổi dã ngoại diễn ra rất vui vẻ, nhưng Lập Y lại cảm thấy hai cha con nhà họ
Vương hình như đang rất ức chế với thành viên còn lại là Vương Lâm Phong. Anh
hầu như với bất cứ đè nghị gì của mọi người đều bác bỏ không thương tiết. Nếu
như Tiểu Di nói muốn leo núi anh nhất định bảo “chị dâu em hết tuổi cao rồi.”.
Nếu như Vương Khâu đề nghị cả nhà đi câu cá thì anh lại bảo “có Lập Y thì nhất
định không yên tĩnh.”

Cuối cùng cũng có một trò chơi hợp ý đại chủ tịch, anh muốn chơi nhảy bungee
nhưng anh lại không được mọi người phê duyệt, ai cũng biết tim anh chắc chắn
không chịu nổi trò chơi cảm giác mạnh đó. Lập Y cũng hai tay hai chân đồng ý
không để anh tham gia, Vương Lâm Phong tĩnh lặng anh bỏ lại mọi người và trở
lại xe. Họ chính là đang đụng chạm đến lòng tự ái của anh.

Anh biết họ không cố ý nhưng đây là xem anh quá yếu đuối rồi. Điều đó khiến
lòng tự cao của Vương Lâm Phong bị tổn thương ít nhiều.

Đầu Vương Lâm Phong tựa vào ghế ngủ rất say, anh là người rất khó ngủ nhưng
hôm nay lại dễ dàng “đi gặp Chu Công” như vậy, nhìn anh thoải mái vô cùng, nét
mặt hay cau mày cũng không còn nữa. Lập Y tựa đầu vào vai anh, cô đặt tay mình
lên phần ngực trái Vương Lâm Phong, nó đang đập rất nhịp nhàng. Trái tim ngày
xưa yêu cô đã không còn, ngược lại trái tim này cũng yêu cô sâu sắc.

Lập Y hơi giật mình vì anh đột nhiên nắm tay cô, truyền cho cô cảm giác yên
lòng. “Đừng lo lắng!” Giọng anh lúc nào cũng hay như vậy, khiến cô yên tâm vô
cùng.

Lập Y gật đầu, liền vùi sâu vào ngực anh. Ấm quá, thật sự rất ấm.

Về đến nhà là lúc Lập Y mệt đừ người, cô lao ngay đến chiếc giường mềm mại của
mình. Vương Lâm Phong biết tính xấu của cô lại trỗi dậy, anh đánh nhẹ vào má
cô gọi nhẹ: “Phu nhân, dậy tắm đã chứ.”

Cô giở giọng nũng nịu, lười biếng đến cùng: “Anh không chê em bẩn thì cho em
ngủ đi.”

Vương Lâm Phong nằm bên cạnh, anh cắn nhẹ tai cô, giở giọng lưu manh:”Hay anh
tắm cho em?”

Lập Y mở bừng mắt, cô bật hẳn người dậy, đột nhiên các tế bào siêng năng trong
người cô lại làm việc hăng hái. Sao mặt anh càng ngày càng dày thế kia?

Lúc tắm xong mới nhớ ra việc mình không mang theo quần áo. Lập Y đắn đo suy
nghĩ một lúc mới quyết định quấn một chiếc khăn trắng từ trên xuống dưới. Bước
một chân vào phòng cô bắt gặp anh cứ nhìn chăm chăm vào mình, Lập Y ngượng
chín cả mặt: “Nhìn gì mà nhìn? Anh háo sắc thật đấy!”

Anh tất nhiên không biết xấu hổ, ngược lại còn hứng thú với nét mặt đỏ gay của
cô. Vương Lâm Phong nhích ra một bên, tay vỗ nhẹ bên cạnh giường: “Thôi thì
đêm nay không cần mặc quần áo.”

Lập Y liếc xéo anh rồi đi nhanh đến tủ quần áo, cô vừa tìm đồ vừa mắng nhiếc:
“Rốt cuộc anh có cần sỉ diện nữa không?”

“Đối với em anh cần sỉ diện để làm gì?” Anh kéo trễ cổ áo, anh vô cùng vô cùng
mặt dày thốt lên câu nói làm Lập Y đứng hình. Cô chỉ hận bản thân mình theo
sói về nhà mà không biết, cô cắn một góc á tủi thân nhìn anh. Nếu cấp dưới mà
biết được đại chủ tịch ngạo mạn, tự cao tự đại của họ có thể không cần sỉ diện
thì sẽ nghĩ như thế nào đây. Còn cô lãnh giáo đủ rồi.

Buổi sáng Lập Y đứng trước cửa nhà A Phân, mấy tháng rồi không qua thăm cô ấy
lần này nhất định bị mắng không mở mắt ra được cho xem. Vào tháng năm Vương
Lâm Phong đã ra “chỉ thị” tự cô phải dọn qua nhà anh nếu không chủ tịch sẽ dọn
giúp cô. Không ai hiểu rõ Vương Lâm Phong bằng cô, những món đồ nếu đã cũ mà
rơi vào tay anh nhất định sẽ bị vứt đi không thương tiết, nên cô đành tự mình
dọn thôi. Mà từ lúc dọn ra đến giờ vẫn chưa đến thăm A Phân lần nào.

Cửa phòng vừa mở Lập Y lùi lại phía sau vì phải chứng kiến khuôn mặt cau có
của đại mỹ nữ Phân Phân.

“Sao? Còn biết đường về cơ à?” A Phân chống tay nhìn Lập Y với con mắt hừng
hực lửa giận.

Biết ngay là sẽ nói lẫy mà, Lập Y giơ túi vịt quay đung đưa trước mặt người
nào đó, vịt quay này được mua ở chổ A Phân thích ăn nhất nên vừa nghe mùi thì
sự cứng rắn lúc nãy cũng không trụ được lâu nữa. Cô nàng nắm ngay túi thức ăn
lôi mạnh vào nhà. Lập Y hít mũi, chắc bởi là chị em lâu năm nên sở thích cũng
quy về thức ăn.

A Phân đặt nhẹ túi thức ăn lên bàn, cô chạy nhanh vào nhà bếp lấy đĩa đựng núi
thức ăn mà Lập Y vừa mang đến. Thật là chưa từng thấy một tiếp viên hàng không
nào lại có sức ăn kinh khủng như vậy.

Mục tiêu dỗ ngọt cô nàng cũng đã thành công, Lập Y mới đi vào vấn đề chính:
“Phân Phân, cậu giúp mình nấu vài món ăn ngon có được không?”

Miếng đùi vịt còn đang treo trước vành miệng thì A Phân đã nghe một câu như
sét đánh ngang tai. Chúa ơi, tưởng đâu con gà này hôm nay lại nỗi lõng tốt,
nhưng ai ngờ lại mang đến một bụng âm mưu bốc lột như thế. Đống thức ăn này có
phải chính là dùng để mua chuộc mình hay không đây?!

Gặm thật sạch sẽ cái đùi vịt, A Phân ngước mắt nhìn Lập Y một cách đầy chán
nãn. Biết là bạn mình có thù với bếp núc nên cô cũng không chấp nhất chuyện
này. Sau một lúc quần quật dưới bếp A Phân cũng mang ra được bốn hộp thức ăn
khác nhau, mùi vị thì không khỏi chê được.

Buổi tối về nhà Vương Lâm Phong bước vào cửa thì đã nghe thấy mùi thức ăn ngào
ngạt bay ra. Anh khựng lại trước cửa một lúc lâu, suy nghĩ không biết có nên
đi vào hay không.

“Chủ tịch đại nhân, về rồi à?”

Xong. Chấm hết.

Vương Lâm Phong chầm chậm bước vào, anh chú ý quan sát căn bếp và dưới sàn.
Hình như không có bất kỳ vật dụng nào bị vỡ hay rơi xuống đây, căn bếp có vẻ
được bảo đảm an toàn.

“Nào, anh mau thử mấy món này xem.” Lập Y phóng ra ghì vai anh xuống ghế.

Vương Lâm Phong nhìn những món ăn đặt trên bàn, nghe mùi thơm thì có vẻ không
tệ, đôi đũa trong tay như có lực kéo không để cho miếng thịt ra khỏi miệng.

Cắn rồi.

Nhai rồi.

Ừm…hình như…không tệ.

“Khá đấy!” Anh cảm thấy Lập Y đúng là tiến bộ rồi, ngay cả nấu ăn mà cô cũng
làm được.

Không còn do dự nữa Vương Lâm Phong cứ gắp hết món này đến món khác. Còn Lập Y
thì đứng một bên cười tươi, không ngon sao được những món này đều là do chính
tay Phân Phân chị em tốt của cô làm mà.

Vừa định mở miệng khen lần nữa thì Vương Lâm Phong đã phải hối hận, anh nhăn
mặt khó chịu khi nếm phải món ăn cuối cùng.

“Đây, đây sao lại ngọt như vậy?” Anh nhăn mặt cố hỏi.

“Cái này, cái này…lúc nãy hình như hơi quá tay.” Lập Y cắn ngón tay làm vẻ mặt
bất đắc dĩ.

Đúng là ngàn lần chẳng thay đổi chút nào, Vương Lâm Phong ôm trán thở dài:
“Vậy sao những món đó nấu ngon như vậy?!”

“Những cái đó là của A Phân em chỉ việc hâm nóng lại thôi, món đó…món đó là em
tự mình làm.” Giọng nói ngày càng lí nhí, đến nỗi muốn nghe cũng khó khăn
nhưng Vương Lâm Phong lại ngeh rõ ràng được từng chữ, từng chữ một.

Đúng là ngàn lần cũng không thay đổi được, muốn Lập Y nấu ăn ngon thì thà bảo
heo nái leo cây còn có khả thi hơn. Không phải anh hạ thấp năng lực của ai đó
nhưng mà thực sự những lần cô vào bếp đã chứng minh được hoàn toàn suy nghĩ
của anh. Anh từng ấp ủ hi vọng có thể cấy những “tế bào ẩm thực” vào não Lập Y
mà thôi đừng nên cố quá làm gì.

Vì vậy nên những ngày tháng sau này Vương Lâm Phong đã cấm tiệt Lập Y không
được đụng vào bất kỳ thứ gì liên quan đến việc làm bếp, anh đơn giản chri là
muốn đảm bảo an toàn sức khỏe của cả hai thôi. Mà nghe đâu ai đó đã mang đĩa
thịt mà Lập Y nấu về cho một động vật nào đó ở nhà cổ.

Tháng tư khí lạnh chưa tan biến hẳn những chồi non chỉ vừa len lỏi ra khỏi mặt
đất. Giai điệu thiên nhiên hòa trộn vào từng ngõ ngách của văn phòng phát
triển, mấy giỏ hoa không người gửi cứ đều đặn được đưa tới vào buổi sáng.
Người nhận lại là Lập Y, điều này làm cho chủ tịch Vương không vui vẻ gì mấy.

Vương Lâm Phong là người tương đối độc chiếm, anh đối với đồ vật của mình hay
với người thuộc quyền anh quản lý thì đều khiến anh bận tâm. Đôi khi Lập Y
cũng từng tự ti với mình, cô thấy rõ ràng bản thân không hề tệ chút nào nhưng
ngặt nỗi ngoài anh ra thì chẳng ai để ý đến cô hết. Nhìn các đồng nghiệp nữ
khác đôi khi còn nhận được thư tình này nọ nhưng cô lại chẳng thấy bất kỳ động
tĩnh nào. Quá bất công! Thật sự chẳng công bằng chút nào.

Lập Y thì nghĩ như vậy nhưng Vương Lâm Phong lại cho rằng những người xung
quanh cô đều không an toàn, điển hình là tên Bạch Dương hắn, cho dù bây giờ cô
là bạn gái của anh đi nữa nhưng anh lại cứ cảm thấy Lập Y cứ như đang nằm
trong tầm ngắm của hắn vậy.

Chuyện điển hình là vào cuối tháng mười của ba năm trước, Vương Lâm Phong lần
đầu đưa bạn khác giới đến tham gia buổi giao lưu của nhóm bọn họ nên anh đã bị
soi mói đến từng chi tiết. Vương Lâm Phong nhớ rất rõ lúc ấy anh và cô chính
thức quen nhau nên mới đưa cô đến xem như lễ ra mắt với huynh đệ, mà ngờ đâu
đó lại là một quyết định sai lầm nhất. Giữa buổi Lập Y ra ngoài nghe điện
thoại thì bên trong cuộc nói chuyện của mọi người cũng rôm rả hẳn. Kết cuộc có
người đã hỏi thế này: Cô ấy là gì của cậu vậy nếu là em gái thì giới thiệu cho
tôi được không?”

Thế là sát định luôn anh chàng xấu số đó. Không hiểu cậu ta có bị lú lẫn gì
hay không mà ngay cả người Vương thiếu gia đưa đến cũng dám động vào. Hình như
là từ đó về sau Vương Lâm Phong cũng xa lánh luôn cả cái hội toàn con trai đó.
Động vào người của anh, chán sống à?!Nên ngày nào chưa ăn sạch cô anh vẫn cứ
phải “canh chừng nghiêm ngặt”.

Lập Y vươn vai tựa lưng vào ghế ngáp một cái thật dài, cảm thấy rèm mi rất
nặng, lại lên cơn ngủ rồi, xung quanh không có ai ngủ một lúc đã.

Phòng làm việc được xây theo kết cấu không gian mở nên bên ngoài có thể nhìn
thấy mọi thứ. Giống như lúc này, người đàn ông tấm lưng thẳng tấp trong bộ
vets lịch lãm đang nhìn rất triều mến về phía Lập Y, cánh môi mỏng như phiến
lá khẽ mỉm cười ôn nhu.


Em Có Thể Yêu Anh Lần Nữa?! - Chương #14