Tiến Hành Thử Thách


Người đăng: ngochuyen.nguyenthi.35912@

Vị tỷ tỷ xinh đẹp hất mái tóc đỏ ở phía trước lui sau và xoay người nhìn về
giáo sư Điệp và đám học viên đứng quân đó. Vị tỷ tỷ đó bước tới phía giáo sư
Điệp. Cô cúi đầu một cách trang trọng và nói nhẹ nhàng nhưng đầy cung kính.

“ Xin lỗi về sự vô lễ của học sinh. Mong giáo sư lượng thứ.”

Giáo sư Điệp nhìn vị tỷ tỷ đó có vẻ hài lòng rồi đỡ cô ấy lên.

“ Linh Nhi. Em không cần phải thế đâu. Em là một trong những niềm tự hào của
học viện. Nên ta tin tưởng em và việc em làm thì em không nói thì ta cũng
biết.”

“ Cám ơn giáo sư đã hiểu cho em.” Linh Nhi cười nhìn giáo sư.

“ Lần đầu gặp mặt. Ta là Trịnh Linh Nhi là người sẽ dẫn các sư đệ và sư muội
tham gia kỳ thi thức tỉnh.” Linh Nhi nhìn quanh và nói.

Vẻ mặt tự tin và xinh đẹp đó thu hút mọi ánh nhìn. Các học viên bây giờ đều
trầm trồ nhìn Linh Nhi. Không cần nói cũng sẽ rõ một điều. Trịnh Linh Nhi và
Trịnh Bá Long có quan hệ với nhau. Tính cách bốc đồng, nóng nảy như nhau. Đúng
là cùng một giọt máu rồi.Trịnh Linh Nhi là tỷ tỷ của Trịnh Bá Long. Cô là một
trong mười học viên mạnh nhất khối tu tiên đứng thứ năm trong dân sách. Với
thuộc tính hỏa linh căn, sức mạnh vượt bậc các học viên cùng năm và trên năm
đều ghen tỵ. Không những thế cô ta còn là một trong tam đại hoa khôi của
trường. Đôi mắt đỏ rực bắt đầu nhìn xung quanh rồi cười nhẹ nói một câu.

“ Năm nay sẽ có nhiều điều thú vị đây.”

Sau đó, Linh Nhi tỷ tỷ dẫn tất cả đám học viên bước ra ngoài nhưng kỳ lạ một
chỗ là nó không còn là hành lang lớp học nữa. Trước mặt bọn họ là khung cảnh
hoàn toàn khác, tất cả đám học viên đang đứng trước một khoảng sân to lớn. Bao
quanh là bầu trời xanh vời vợi. Không khí trong lành, chim chóc khắp nơi. Đám
học viên đều kinh ngạc khi thấy khung cảnh đó. Và tất nhiên kinh ngạc hơn cả
là cái sân đó đang ở trên bầu trời. Vũ Thiên nhắm mắt và bắt đầu vận khí cảm
nhận đất trời. Chỉ một lúc sau, cô mở mắt ra lại và nụ cười nở trên đôi môi
của cô.

“ Thăng cấp rồi. Không ngờ nơi này lại dễ thăng cấp như vậy.” Đó là những gì
mà Vũ Thiên đã nghĩ.

Cách đó không xa, Đường Phong vẫn đang quan sát Vũ Thiên. Ánh mắt chăm chú
không để cô thoát khỏi tầm mắt. Vũ Thiên dù đứng rất xa nhưng vẫn có thể nhận
ra có người đang nhìn mình. Cô không do dự hay sợ hãi mà tiến tới chỗ của
Đường Phong. Cô nhẹ lướt qua người hắn rồi nói một câu.

“ Rốt cuộc ngươi muốn gì!”

Rồi tiến đến vị trí cuối hàng mà đứng.

Đường Phong cười rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc lam của mình lên và nhìn về phía
Vũ Thiên.

Trong lúc đó.

Linh Nhi tỷ tỷ đã nhảy lên thanh kiếm và bay đến phía trước và biến mất.

Cô nàng mang mái tóc lam liền nhấc nhấc chiếc kính của mình rồi nhìn giáo sư
Điệp với vẻ mặt kính trọng nói.

“ Thưa giáo sư, Linh Nhi sư tỷ đi đâu vậy.”

“ Nhược Thủy, Linh Nhi đi thông báo với các giáo sư khác là lớp F đã chuẩn bị
xong và bắt đầu thử thách để khẳng định các em có đủ tư cách để thức tỉnh thấu
nhãn hay không?” Giáo sư Điêp nhìn Nhược Thủy rồi xoa đầu cô mà nói.

“ Muốn thức tỉnh mà cũng phải qua những bài kiểm tra ư! Thưa giáo sư.”

“ Đúng vậy. Nếu không vượt qua các em không có đủ tư cách để trở thành tiên và
sống cuộc sống trường tồn được.”

“ Em hiểu rồi. Đa tạ giáo sư đã chỉ dạy.” Cô nhìn giáo sư Điệp với nụ cười tỏa
nắng trên môi.

Nhược Thủy là một cô nàng nhỏ nhắn. Không cao lắm, nhìn chung thì cô giống như
học sinh lớp một. Nhưng theo số liệu thống kê bên học viện thì số điểm thi đầu
vào của cô là nhất toàn khối. Thật là một cô nhóc thông minh. Cô đặt tay lên
cằm suy nghĩ những gì mà giáo sư vừa nói.

Ở một góc khác, Lam Giang đang chăm sóc cho Bá Long và Minh Vương. Hai cậu
trai này thì mặt mày bầm tím, không nhận ra mặt luôn. Lam Giang ánh mắt hơn
nhíu mày một chút rồi chọc chọc lên hai người họ.

“ Thật là. Nói bao nhiều lần rồi. Hai cậu có bao giờ thắng được tỷ ấy đâu.
Chạy cũng đâu có thoát mà cứ muốn chạy, cứ muốn đánh. Có phải hai người thích
ăn hành lắm à! Lúc nào cũng gây sự, hai người đánh nhau suốt 6 năm rồi đấy. Có
phải kẻ thù đâu mà gặp nhau là đánh, gặp nhau là chửi. Hi hi hi. Nhiều khi
thấy hai người như một đôi yêu nhau vậy đó.”

Lam Giang vừa nói xong. Bá Long và Minh Vương lạnh cả sống lưng mà tỉnh luôn.
Cả hai nhìn chằm chằm Lam Giang trong rất tức giận.

“ Cậu vừa nói xấu bọn tôi phải không? “ Cả hai người đồng thanh nói.

“ Ha ha ha. Đâu có. Mình đâu có nói xấu hai cậu đâu.” Lam Giang vừa nói vừa
toát mồ hôi.

“ Thật không? “ Bá Long túm lấy tay Lam Giang và kéo lại gần phía cậu ta. Mặt
của Bá Long sát với mặt của Lam Giang.

Lam Giang đỏ mặt, vung tay một cái. Năm ngón tay hiện hữu trên khuôn mặt bá
long với cậu.

“ Sát quá rồi đó.”

Minh Vương ngồi bên cạnh cười. Nụ cười nham hiểm khó đoán. Rồi hắn nhìn qua
Lam Giang rồi nói.

“ Linh Nhi tỷ đi đâu rồi! Sao nãy giờ không thấy.”

Lam Giang bực dọc làm vẻ mặt giận dỗi nhìn qua Minh Vương mà nói.

“ Linh Nhi tỷ tỷ đi báo cáo với các giáo sư khác rồi. Hình như là chúng ta cần
phải thực hiên một cuộc thi sát hạch nữa rồi mới làm nghi thức thức tỉnh thì
phải.”

“ Wow. Cuộc thi sát hạch.” Bá Long với Minh Vương đôi mắt sáng rực lên như vừa
gặp được vàng. Cả hai người quay lại và đập tay vào nhau.

“ Đừng để tụt lại phía sau đó.” Bá Long và Minh Vương cùng nhau nói.

Đôi bàn tay 2 người này nắm chặt lại với nhau. Nó như thể hiện tinh thần huynh
đệ của hai người đó vậy. Dù suốt ngày gây gổ và đánh nhau.

“ Hi hi hi. Hai người các cậu thật là hết nói nổi.” Lam Giang cười nhẹ và
không còn bực bội nữa.

Những học viên khác háo hức và muốn thực hiện kì thì rất nhanh.

Đường Phong khi vuốt tóc lên thì thần thái thay đổi hẳn. Không có cảm giác như
một kẻ thiếu sức sống mà bây giờ như một kẻ đầy nham hiểm. Cậu tiến lại gần và
đặt tên mình lên Vũ Thiên và nói nhẹ vào tai cô.

“ Ta muốn biết thực chất cô là ai!”

“ Hình như người với ta có cùng một ý nghĩ đó. Rốt cuộc ngươi là ai đó cũng
chính là câu hỏi mà ta muốn ngươi trả lời.” Vũ Thiên liếc mắt nhìn qua hắn và
nói.

Đường Phong cười nhẹ đầy mưu mô rồi nói.

“ Hay chúng ta cá cược đi. Lát ai tới được nơi thức tỉnh trước là thắng và
người thắng có quyền hỏi người thua thế nào!”

“ Được thôi. Một lời đã định không được nuốt lời.”

“ Tất nhiên.”

Nói xong, Đường Phong bỏ tay ra khỏi vai Vũ Thiên và đi lên phía trước.

Đúng lúc đó, Linh Nhi quay trở lại trên tay còn cầm một chiếc hộp. Cô nhảy từ
trên kiếm xuống và hai chân cô chạm nhẹ vào khối kiến trúc dưới chân mình. Cơ
thể cô được bao quanh những vòng tròn màu đỏ. Có cảm giác như là ngọn lửa đang
bảo vệ cô ấy vậy. Linh Nhi vừa bước xuống thì tới ngay chỗ giáo sư Điệp. Cô ấy
nói thầm chuyện gì đó với giáo sư. Giáo sư vừa nghe vừa gật đầu rồi đưa tay
phải lên chống cằm suy nghĩ.

“ Được rồi. Nếu đó là ý của học viện thì ta phải tuân theo thôi.” Giáo sư Điệp
nói.
Sau đó, giáo sư vỗ tay lại và tập hợp tất cả đám học viên lại. Mọi người xếp
thành hàng một giống như là xếp hàng trên phòng học vậy.

“ Hừm. Ta có điều cần phải nói. Các em mỗi người hãy nhận một chiếc vòng bên
trong cái hộp này và đeo vào. Rồi ta sẽ giải thích lý do.”

Linh Nhi mở chiếc hộp ra và tiến lại gần đám học viên. Cô đưa cho từng người,
mỗi người có một chiếc vòng. Riêng chiếc vòng của Vũ Thiên có chút khác biệt.
Ở trên vòng mỗi người chỉ có một viên ngọc màu lam nhưng trên chiếc vòng của
Vũ Thiên thì lại có hai viên ngọc. Một viên màu lam và một viên màu đỏ. Vũ
Thiên nhìn chiếc vòng rồi cười nhẹ.

“ Không ngờ phụ thân cũng có liên quan đến học viện.”

“ Phụ thân.” Khi nghe hai chữ này Đường Phong sững người một lúc rồi trở lại
bình thường.

“ Chuyện này là điều đương nhiên mà. Cô ta chắc chắn không phải là cô ấy. Cô
ấy đã không còn trên đời này nữa rồi.” Đường Phong vẻ mặt trầm tĩnh, có chút u
buồn trên nét mặt của cậu ấy.

“ Được rồi. Các em đeo chiếc vòng vào tay của mình đi.” Giáo sư Điệp nói.

Linh Nhi phát xong những chiếc vòng thì đứng lại gần giáo sư Điệp.

“ Bây giờ kỳ thi cuối cùng để vào học viện và bước trên con đường tu tiên
chính thức bắt đầu. Quá trình này sẽ kéo dài đến một tuần. Nhiệm vụ của các em
rất đơn giản. Vượt qua các vật cản và tới đích. Trong nhưng chiếc vòng đó có
chứa bản đồ, lương thực và một số phụ kiện khác. Mấy đứa mở lên mà xem.”

“ Wow là thật nè. Có bản đồ và lương thực. Đúng là đồ và đường gia làm rồi.
Tinh xảo quá.” Cả đám nhốn nha nhốn nháo nói.

“ Hừm. Riêng Đường Vũ Thiên. Em nhấn vào nút màu đỏ đi. Có người muốn gặp em.”
Giáo sư Điệp nhìn Vũ Thiên nói.

“ Vâng.”

Vũ Thiên trả lời rồi nhấn vào nút màu đó. Đột nhiên một ảnh ảo hiện ra trước
mặt Vũ Thiên và mọi người.

“ Phụ Thân.” Vũ Thiên ngạc nhiên nói.

Không chỉ có Vũ Thiên mà cả đám học viên đứng đó còn ngạc nhiên hơn.

“ Cô ta gọi người đó là phụ thân. Không lẽ…”

“ Không lẽ gì nữa. Cô ta chắc chắc là thiên kim tiểu thư của đường gia rồi còn
gì. Lúc đầu nghĩ cô ta chỉ là con của một người nào đó trong đường gia. Thật
không ngờ lại là con của phó tông chủ.”

Cả đám ngồi bàn tán.

“ Vũ Thiên. Ta nghĩ con không nên tham gia cuộc thi này.”

“ Tại sao. Phụ thân nghĩ con không thể tu tiên được phải không?”

“ Đó chỉ là một phần thôi. Ta không muốn đứa con gái ta thương yêu nhất bị
thương vả lại đường gia chúng ta số người có thể tu tiên chỉ chiếm 1 %. Nên ta
nghĩ con đừng thi sẽ tốt hơn. Ta chỉ muốn con có cuộc sống bình thường thôi.”
Ngạo Minh hơi nhíu mày nhìn Vũ Thiên.

“ Phụ thân, con biết người lo cho con nhưng mà cuộc thi này con sẽ tham gia.
Con sẽ không từ bỏ đâu.” Vũ Thiên nhìn Ngạo Minh một cách chống đối.

Vừa nói xong, Vũ Thiên lấy trong túi váy ra một chếc nhẫn rồi đeo nó vào ngón
tay mình.

“ Kích hoạt.” Đột nhiên chiếc nhẫn phát sáng vào bao trùm lấy Vũ Thiên. Chỉ
trong chốc lát ánh sáng đó biến mất. Và trước mắt mọi người Vũ Thiên như một
người hoàn toàn khác. Cô đang mặc một bộ trường bào màu xanh. Trên tay cô có
đeo lên những miếng giáp sắt bảo vệ. Cô chỉnh nhẹ miếng sắt đó và nói.

“ Phụ thân. Người đừng đánh giá thấp con. Con sẽ cho người thấy con là ai.”

“ Con.Thôi được rồi. Ta không thắng nỗi con nhưng nếu quy hiểm thì phải báo
tín hiệu ngay để thoát ra ngoài. ” Ngạo Minh lúc mới đầu tức giận đến nỗi
không nói được gì. Nhưng rốt cuộc cũng đồng ý để Vũ Thiên tham gia. Rồi ảnh ảo
đó tan biến.

Mấy người khác khi thấy Vũ Thiên thay trang phục thì cũng thay nhưng đa số thì
không vì học không có trang phục để thay. Ước tính chỉ có khoảng 10 đến 15
người có trang phục khác. Ngay cả Đường Phong cũng có.

“ Lại nữa rồi. Tại sao cái gì cũng giống. Cả tính cách đến ngoại hình. Tại sao
lại giống như vậy. Ngay cả trang phục đó cũng giống như trước kia. Không…
không…không chắc là trùng hợp thôi.” Đường Phong lại suy nghĩ. Trên mặt cậu ấy
lại càng u buồn hơn.

“ Ta và Linh Nhi sẽ không nhúng tay vào quá trình thi của mấy đứa. Bọn ta chỉ
có nhiệm vụ quan sát và cứu mấy đứa khi gặp nguy hiểm.” Giáo sư Điệp nói. Hai
tay của người được đặt sau lưng.

“ Thưa giáo sư. Nếu chúng con bị tấn công thì có thể giết thứ đã tấn công tụi
con không?” Một người mang trên mình bộ bạch y. Mái tóc bạch kim được buộc lên
tiến đến chỗ giáo sư Điệp hỏi.

“ Các em, được phép nhưng không được giết người. Đó là quy định.”

Mấy học viên có trang phục khác đều nhếch miệng cười như thể mình chắc chắn sẽ
vào được. Linh Nhi tiến tới chỗ Bá Long, Minh Vương và Lam Giang.

“ Hai đứa mà không vào được là nhục mặt lắm đó.” Linh Nhi đặt tay lên cằm, đôi
mắt như khinh bỉ giễu cợt mà nói.

“ Tỷ đừng lo. Đệ và Minh Vương sẽ vào.” Bá Long nói.

“ Ha ha ha. Ta sẽ chờ đệ đến với học viện.”

“ Lam Giang. Phiền em trong nom hai đứa đó dùm tỷ.” Linh Nhi tiến tới nói nhẹ
vào tai Lam Giang rồi đi.

“ Vâng. Tỷ yên tâm.” Lam Giang nhìn theo bóng lưng của Linh Nhi

“ Được rồi. Cuộc kiểm tra bắt đầu.” Giáo sư Điệp nói.
Rồi bỗng dưng cả giáo sư và Linh Nhi đều biến mất để lại đám học viên đứng
giữa bầu trời to lớn đó.

“ Chuyện quái quỷ gì thế này. Làm sao mà xuống đây.”

“ Nên làm gì đây.”

“ Xuống bằng cách nói đây.”

Cả đám học viên nhốn nháo lên như một cái chợ. Không gian đó trở nên khó chịu.
Vũ Thiên chạy nhanh đến phía rìa của cái sân và lướt qua bọn chúng mà nói một
câu khinh rẻ.

“ Đúng là một bọn ngu.”

Rồi cô biến mất khi đến sát mép sân. Thực chất là không phải cô biến mất mà cô
đã nhảy xuống từ đó. Không chỉ có cô mà cũng lúc đó là 15 người cùng nhảy
xuống. Tất nhiên Đường Phong có trong số đó. 15 người này nhanh chóng di
chuyển và biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết nào về sự hiện diện của
mình.


Đường Môn Phục SInh - Chương #6